Khải giáp chiến binh
Chương 26 : võ thuật
Trần thiên huyền cũng không nói nhiều hắn lại bắt đầu thủ thế tư thế giống hệt như lúc đánh với bắc trường thanh xòe hai lòng bàn tay, tay phải giơ ra phía trước lòng bàn tay hướng sang bên phải, tay trái cong về phía sau lòng bàn tay hướng về trái.
Tiếp đó với đôi chân nhanh nhạy hắn xuất hiện phía sau trung niên nhân đó, dùng một trảo đâm thẳng về phía sau lưng của trung niên nhân, khi trảo sắp tới lưng nhưng trung niên nhân ấy đã dùng hai tay đẩy trần thiên huyền bay ra xa.
Không những thế gương mặt của trung niên bây giờ hiện ra nồng nặc là sát khí khiến cho trần thiên huyền thở thôi cũng rất khó khăn, trung niên nhân bắt đầu thủ thế tư thế vẫn là lòng bàn tay xòe ra nhưng khác với trần thiên huyền trung niên nhân để tay trái ở phần hong còn tay phải giơ cao lên đầu.
Khi trung niên nhân thủ tư thế đó khắp người hắn đã tỏa ra nồng nặc là khí tức đáng sợ bây giờ càng đáng sợ hơn, khí tức đó làm cho trần thiên huyền dù từng là khải giáp chiến binh chiến đấu với các hồn thú nhưng cũng phải sợ hãi hai chân hắn hơi run, nếu được lựa chọn giữa việc đánh nhau với hồn thú và trung niên nhân này hắn sẽ không hề nghĩ ngợi mà chọn đánh nhau với hồn thú.
Trung niên nhân tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt trần thiên huyền, một cú chặt xuống vai hắn, lực của cú chặt bằng đôi tay của hắn làm cho trần thiên huyền khụy cả gối xuống mặt đất, không chỉ tấn công một lần trung niên nhân lại nhảy ra đằng sau hai mắt đằng đằng sát khí chặt xuống phần cổ trần thiên huyền.
Trần thiên huyền cảm thấy không ổn vừa định đứng dậy nhưng hắn phát hiện hai chân không hề có thể bước đi, đồng thời hắn cảm nhận được nếu bị cú đánh đó xuống cổ thì hắn chỉ có một kết quả thôi là chết.
Khi cú đánh sắp xuống tới phần cổ của trần thiên huyền thì trung niên nhân dừng lại chỉ có cách phần cổ chỉ vài xentimet, trung niên nhân bây giờ sát khí đằng đằng bây giờ cũng đã biến mất, hắn đã trở lại bình thường.
Trần thiên huyền mồ hôi toát ra như tắm vừa rồi hắn có thể cảm nhận được cảm giác tử vong một cảm giác mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, dù là khi đấu với khải giáp chiến binh màu đen ấy cũng không có cảm giác tuyệt vọng như thế này.
“tiểu tử ngươi căn cơ võ thuật vẫn rất ổn nhưng chiêu thức của tiểu tử ngươi vẫn còn quá đơn giản không hề có một tí khí thế gì”
“may mắn cho ngươi ta đúng lúc buồn chán”
“tiểu tử có muốn học võ thuật trung hoa chân chính hay không”
Nghe được trung niên nhân nói thế trần thiên huyền hơi đơ người bất quá nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn quỳ xuống trước mặt trung niên nhân nói
“đệ tử bái kiến sư phụ”
Trung niên nhân giơ tay ra hiệu rằng không cần phải làm thế
“đừng hiểu lầm ta không nhận ngươi làm đệ tử, ta chỉ buồn chán muốn dạy ngươi thôi”
“dù bất cứ nguyên do gì chỉ cần được học võ thuật từ người thì người chính là sư phụ của con”
Trung niên nhân nghe vậy miệng hơi giãn ra có một nụ xuất hiện trên mặt hắn, hắn lấy rượu ra uống
“tùy tiểu tử ngươi”
“vâng sư phụ, đệ tử tên là trần thiên huyền”
“trần thiên huyền sao được thôi”
“ta tên là ma thiên hành”
“những đối thủ từng giao đấu với ta gọi ta là tử quyền ma thiên hành”
Trần thiên huyền nghe được biệt danh của ma thiên hành thì hít một lãnh khí hắn không thấy biệt danh này khoa trương tí nào bởi vì khi sư phụ ra đòn giống như là a tu la địa ngục vậy sát khí bàng bạc làm cho hắn đứng thôi cũng thấy run.
“được rồi tiểu tử ngươi học võ thuật này được bao lâu”
Nghe được câu hỏi của ma thiên hành trần thiên huyền hơi xấu hổ gãi đầu
“thật ra đệ tử chỉ tập luyện võ thuật ban đầu chỉ cho vui không hề luyện nghiêm túc, luyện võ thuật này chỉ là cơ duyên xảo hợp thấy được một cuốn bí tịch bên trong viết chính là võ thuật đệ tử đang sử dụng”
“thì ra là vậy, như vậy cũng tốt ngươi đã có một căn cơ tốt như vậy luyện những chiêu thức mà ta truyền dạy sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều”
“tiểu tử ngươi hiểu gì về võ thuật”
“ võ thuật là hệ thống được mã hóa và truyền thống chiến đấu được thực hành vì một số lý do như tự vệ, ứng dụng quân sự và thực thi pháp luật, cạnh tranh, phát triển thể chất, tinh thần, giải trí, và bảo tồn di sản văn hóa phi vật thể của một quốc gia.”
Ma thiên hành gật gù
“không sai về cơ bản là như vậy nhưng mà ngươi nói còn thiếu”
“sư phụ đệ tử còn thiếu điều gì”
“võ thuật được sinh ra từ trong bản năng con người, bản năng bên trong con người giống như một con thú dữ vậy chỉ cần điều kiện kích thích thì con thú ấy sẽ được thức tỉnh”
“võ đơn giản chính là sử dụng đôi tay, bất cứ vũ khí gì chẳng qua là vật ngoài thân chân chính võ đạo chính là dùng đôi tay này để chiến đấu”
“nhớ kĩ lời của ta võ thuật chân chính bất cứ vũ khí nào chẳng qua chính là đồ bỏ đi”
“vâng”
Trần thiên huyền nghiêm túc gật đầu
“trước khi dạy ngươi một vài chiêu thức ta cần phải nâng cao về thể lực của ngươi mặc dù căn cơ của ngươi đã vững nhưng huấn luyện của ta rất khắc nghiệt ngươi có thể làm được không”
“đệ tử sẽ cố hết sức”
“đừng nói cố hết sức trước mặt ta, khi ngươi cố hết sức mà vẫn thua thì chỉ có một con đường thôi đó là chết”
“đối thủ sẽ không nhân từ với ngươi nên thua thì chỉ có con đường đó là chết”
“ta không muốn dạy một đệ tử phế vật, ta dạy ngươi chiêu thức của ta là để ngươi phải thắng, hiểu không”
“đệ tử hiểu rõ”
“tốt”
Ma thiên hành hài lòng gật đầu
“mong là ngươi nói được làm được, đừng có chết giữa chừng”
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
19 chương
18 chương
74 chương