Edit: Kogi Đau. Cùng với ý nghĩ này, ý thức dần dần hội tụ lại, tôi mở mắt, trước mắt là một khoảng không đen kịt, trần nhà chằng chéo những dây điện của bóng đèn, phòng không có cửa sổ, cũng không bật đèn, xung quanh hình như vứt bừa bãi một số đồ tạp nham, vì quá tối nên chỉ có thể đoán là xẻng hót rác, căn phòng bốc lên mùi nấm mốc. Một dòng nước nóng chảy xuống cổ, tôi nghĩ là máu, nhưng may mà hiện giờ tôi cũng tương đối tỉnh táo. Hai tay bị trói quặt sau lưng ghế dựa, miệng bị nhét giẻ, nhưng không bị bịt mắt, chắc hẳn là vì người bị hại hoàn toàn hiểu rõ về kẻ gây án, thế nên có che giấu thân phận hay không cũng không còn quan trọng. Tôi cúi đầu nhìn chính mình, quần áo hơi xộc xệch, chắc là sau khi tìm một lượt trong xe không thấy đồ mình cần, liền quay sang lục soát người tôi, đồng thời lấy hết tất cả vũ khí đi. Giờ xem ra chuyện duy nhất đáng để ăn mừng đó là chúng tôi đã đưa USB cho người khác. Đầu đau ê ẩm khiến tôi nhớ lại hồi ức không vui mười mấy năm trước – Tôi năm 12 tuổi cũng bất lực chờ đợi trong bóng tối như vậy, chờ số phận bị vứt bỏ tìm đến. Vì vậy tôi mới nói mình ghét bóng tối. Tôi thầm chép miệng một tiếng. Hai tay hai chân bị trói gây hạn chế cho việc cử động, tôi còn không thể nhấc tay lau máu trên mặt, cũng không phải trẻ con thích chơi trò căn phòng bí mật, tìm đạo cụ các thứ để mở đường ra, vì vậy chỉ có thể buồn chán ngồi trên ghế nhớ lại chuyện đã xảy ra… Một giây trước khi bị đánh lén, tôi đã nhìn thấy đinh mũ bị rải trên đường. Lúc đó gần hai giờ, đang tầm ngủ trưa, hơn nữa chưa hết kì nghỉ đông, vì vậy các nhà trên phố thường khóa kín cửa, vốn dĩ xe lưu thông đã ít, hơn nữa người tôi liên hệ còn ở khá xa trung tâm thành phố, khoảng thời gian đó trên đường chỉ có mình tôi. Tôi thở dài một hơi, xem ra chuyện “Tôi mất tích” khi nào bị phát hiện sẽ quyết định bởi Thẩm Tu Thần rồi. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng mở khóa, tia sáng lọt qua khe cửa chiếu vào, một bóng người ngược sáng xuất hiện, không cao, thân hình bệ vệ của một kẻ hay tham gia tiệc tùng xã giao. Người đó khép cửa lại, sau đó loạt soạt đi tới chỗ nào đó, “tách”, bóng đèn vàng nhạt bật sáng. Quả nhiên là Tạ Tử Khải. Tạ Tử Khải đến trước mặt tôi, rút giẻ trong miệng tôi ra, hiền hòa nói: “Thị trưởng Dung không đoán thử xem đây là đâu?” Ánh sáng bất ngờ khiến tôi chưa kịp thích ứng, tôi nheo mắt đáp: “Thôn Đổng gia.” Tạ Tử Khải cười hềnh hệch, dường như đây không phải là hiện trường bắt cóc, mà ông ta tới văn phòng của tôi uống trà trò chuyện như bình thường vậy: “Không hổ là cậu cả nhà họ Dung.” Suy đoán ban nay tôi chỉ nắm chắc bảy tám phần, bởi vì nhìn cách bố trí nơi này giống như kiểu nông thôn, nhà cách âm cũng không tốt, trước khi mở cửa Tạ Tử Khải còn nói vài câu với người gác cửa, tôi mơ hồ nghe thấy khẩu âm quen thuộc, thêm nữa camera chưa phổ biến ở thôn Đổng gia, làm nơi giấu người khá là thích hợp. Tôi lạnh nhạt nói: “Thị trưởng Tạ không sợ người bên ngoài bất ngờ phản bội ư?” Tạ Tử Khải xoa bụng: “Trước đây lúc Ngô Trình Dũng đưa cậu tới thôn Đổng gia chẳng phải đã nói rõ rồi sao, từ đầu đến cuối, chỉ có một hộ duy nhất kiên trì không đồng ý di dời.” Tạ Tử Khải mỉm cười: “Đó chính là cậu em vợ của tôi. Nói chích xác, là em trai của vợ cũ tôi.” …Thất sách rồi, lúc điều tra Tạ Tử Khải, tôi không đặt quá nhiều sự chú ý vào người vợ cũ của ông ta, không ngờ hôm nay lại vấp ở ngay chỗ này. “Mấy công tử có thế lực gia đình hùng hậu như cậu và Thẩm Tu Thần chắc không bao giờ biết được, những kẻ ở tầng đáy của xã hội như chúng tôi phấn đấu đi lên gian khổ đến mức nào. Bước sang tuổi trung niên, vốn định tử tế sống qua ngày, không ngờ lại bị bức bách, không thể không ly hôn với người vợ đầu ấp tay gối, lấy một con đàn mà ngu ngốc để đối lấy sự tín nhiệm của nhà họ Viên.” “Tại ông đã làm sai ngay từ đầu.” “Phải, phải, là tôi sai.” Tạ Tử Khải thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tôi không thể không dấn thân vào, nếu tài sản bị đóng băng, chức vị cũng mất, công chúa của tôi sẽ ra sao đây? Con bé còn nhỏ như vậy, mấy năm nữa biết đâu có một quả thận phù hợp thì sao? Nó có thể nhìn thấy một cuộc sống tươi đẹp hơn, chứ không phải ngày ngày nằm trên giường bệnh, nhưng với tiền lương giáo viên của mẹ con bé thì không thể gánh nổi phí chữa bệnh cao như vậy.” Tôi im lặng. “Tôi đã chờ quả thận kia rất nhiều năm, thậm chí về sau còn mất kiên nhẫn, đến tận chợ đen để nghe ngóng, cuối cùng bàn tay vấy máu, nhưng tôi không hối hận. Trước khi bệnh của con gái khỏi hẳn, tôi sẽ không bỏ cuộc.” Khi nói ra lời này, mắt Tạ Tử Khải sáng rực. Với tư cách là viên chức nhà nước, ông ta có thể là một kẻ điên cuồng, nhưng ông ta thực sự thương yêu con gái mình. “Vậy nên ông mới trút hết bực bội trong cuộc sống lên Trần Mộ?” Tạ Tử Khải cười lạnh: “Là do cô ta ngu xuẩn. Tôi tưởng rằng cô ta theo hai cậu lâu như vậy, dù gì cũng phải biết chút ít, không ngờ ngoại trừ mấy thứ xa xỉ ra thì chẳng còn biết gì cả.” Tôi âm thầm khơi dậy lửa giận của ông ta: “Nhưng cuối cùng cô ta đã trộm được USB từ tay ông.” .”..Là tôi quá xem nhẹ cô ta.” Tạ Tử Khải nhíu mày, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ngược lại: “Đủ rồi, cậu nên nói cho tôi biết, cậu giấu USB đi đâu rồi?” Tôi cười khẽ: “Ông chắc chắn đã lục soát rồi, đồ không nằm trên người tôi. Ước tính thời gian, hiện giờ chắc đã được mang ra khỏi Liêu Dương rồi, ông bắt tôi cũng không thay đổi được gì.” Tạ Tử Khải chậm rãi thu lại nụ cười: “Chậc, xem ra thị trưởng Dung không còn giá trị để giữ lại rồi.” “Nếu ông giết tôi, ngoài việc hả giận ra thì chẳng còn ích gì.” Tôi suy nghĩ thật nhanh, chỉ cần dụ được ông ta báo cho Thẩm Tu Thần, sớm một giây, phần thắng của tôi sẽ lớn hơn một chút. Tôi nói chậm lại: “Nhưng nếu còn sống, tôi có thể cho ông tiền mặt.” “Tiền?” Mắt Tạ Tử Khải long sòng sọc: “Dung đại thiếu ăn ngon mặc đẹp, quen chỉ tay năm ngón rồi, tưởng ai cũng thiếu thứ này sao?” “Không phải.” Tôi lắc đầu: “Là tiền mặt. Tiền trong thẻ ngân hàng có thể bị đóng băng, nhưng tiền mặt sẽ không bao giờ mất đi.” Tôi liếc nhìn ông ta đầy thâm ý: “Nếu tôi chết, nhà họ Dung chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, đến lúc đó nhà họ Viên không những không giúp ông xử lý, trái lại còn vứt ông ra làm quân cờ thế mạng. Nhưng cầm tiền dẫn theo vợ con ra nước ngoài, bỏ trốn mấy năm thì còn có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của nhà họ Viên. Bên nào lợi bên nào hại, thị trưởng Tạ chắc tự hiểu rõ.” Mắt Tạ Tử Khải lóe lên, một lát sau liền nói: “Số điện thoại.” Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, đáp: “Cứ gọi cho Thẩm Tu Thần là được.” Nhân lúc ông ta không chú ý, tôi cúi xuống nhìn chiếc kẹp cà vạt, chất liệu làm bằng kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Tôi tin cậu ấy.