Bán thục
Chương 1 : Chương 1+2
Vũ Chí Kiệt là một học sinh khiến tất cả các giáo viên đều cảm thấy đau đầu, mặc dù hắn chỉ mới mười sáu tuổi, cũng đã được mười sáu tuổi rồi.
Thanh thiếu niên trong thời kì phản nghịch đều có những vấn đề này vấn đề nọ. Trên người Vũ Chí Kiệt lại càng có nhiều vấn đề hơn. Việc này có liên quan rất lớn tới hoàn cảnh gia đình của hắn.
Vì cha có tình ý với thư kí trẻ tuổi ở công ty, mẹ cũng có tình nhân bí mật. Cả hai suốt ngày đều muốn ly hôn. Vì muốn được chia thêm một vài phần tài sản mà bọn họ tất bật tìm kiếm chứng cứ ngoại tình của đối phương.
Bọn họ vừa gặp mặt liền cãi lộn nên chỉ có thể cố gắng giảm bớt thời gian ở nhà. Cả hai đều bận rộn tính toán chiến dịch trước mắt và cuộc sống tương lai với tình nhân nên một tháng cũng chưa chắc đã về nhà được một lần.
Vũ Chí Kiệt đã mười sáu tuổi, hắn hoàn toàn có thể tự gánh vác cuộc sống. Cha mẹ hắn đã nhấn mạnh điều này rất nhiều lần với nhà trường. Thế nên có thể nói là Vũ Chí Kiệt chỉ sống một mình trong một ngôi nhà to tướng, nơi mà hắn đã không còn coi là nhà nữa.
Cha mẹ đều nhớ phải chu cấp tiền cho hắn, cũng đóng tiền học đúng thời hạn. Mỗi ngày hắn vẫn cứ đến trường như thường lệ, chỉ là chuyện gia đình hắn giờ đã thành trò cười cho toàn trường. Đương nhiên là không ai dám bàn tán về trò cười của Vũ gia trước mặt Vũ Chí Kiệt. Thiếu niên có quyền cước lợi hại này chẳng hề ngán một ai. Hắn chẳng những giỏi đánh nhau mà còn biết hút thuốc, tán gái, trốn học, giao du với những người không rõ thân phận và thường xuyên bước chân vào những nơi mà người chưa trưởng thành không được phép vào.
Dáng người của hắn cũng rất cao, diện mạo cũng rất giống với người trưởng thành, hơn nữa lại rất giỏi nguỵ trang. Hắn có thể lừa rất nhiều người rằng hắn đã qua hai mươi tuổi.
Trà trộn trong thế giới của người trưởng thành, hắn dĩ nhiên là một soái ca. Thậm chí hắn còn có thể tán tỉnh một cô em nóng bỏng hơn mình mấy tuổi mà không bị phát hiện ----- hắn đã sớm có kinh nghiệm làm tình phong phú. Không biết nguyên nhân chính có phải là chuyện này hay không mà hắn thoạt nhìn trưởng thành hơn so với đám bạn cùng lứa rất nhiều. Nhưng xét đến cùng thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên. Hắn cũng sẽ say mê một số việc mà thiếu niên hay thích như là đọc truyện tranh,chơi điện tử, ăn fastfood. . . . . Và cả đi hát karaoke cùng với bạn cùng lớp nữa.
Hắn rất sợ cô đơn, điều này là không thể nghi ngờ. Hắn thích có người ôm hắn hoặc được hắn ôm rồi cùng nhau trải qua một đêm đen buồn chán. Hắn cũng không hề nhắc tới chuyện này với cha mẹ hắn và cũng không cho người khác nhắc tới. Bất luận kẻ nào giẫm phải quả mìn này thì hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình và vung nắm đấm ngay lập tức.
Loại kích động này cũng là đặc thù của tuổi thiếu niên. Bảo vệ tôn nghiêm mà không hề suy nghĩ, cố chấp cho rằng làm như vậy sẽ có thể bảo vệ được bản thân. Tất cả những tổn thương và phản bội của người thân đều được che dấu cho nên hắn có thể coi như chúng không còn tồn tại nữa.
Hắn thích kết bạn với nhiều người, cũng thích dỗ dành con gái trên giường. Tất cả bọn họ đều khiến hắn cảm thấy hài lòng, sẽ không bỏ lại để mình hắn chờ đợi. Cho dù số lần chiêu đãi nhiều hơn so với những người khác nhưng hắn vẫn rất hào phóng vung tiền mà không hề tiếc. Dù sao thì hai người kia chỉ cho hắn cái này nên thứ hắn có thể cho người khác cũng chỉ có cái này mà thôi.
Lại một ngày cuối tuần nữa,hắn lại mang theo một bút lớn để mời tất cả bạn học đi hát karaoke như thường lệ. Nhưng lại có một người dùng giọng nói bé bé nói với hắn: "Nhà của tớ có việc nên không thể đi. . . . ."
Vũ Chí Kiệt gần như là không thể nhớ rõ được khuôn mặt của bạn học nhỏ gầy này nhưng lại nhớ lần nào cái tên rắm thối ẻo lả này đều dùng đủ các loại lý do để từ chối đi chơi với mọi người. Mỗi lần đều khiến mình cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhìn dáng người còi cọc của đối phương, hắn cực kỳ tức giận giơ nắm đấm lên: "CMM ! Mày nghĩ bọn tao muốn mời mày đi à! Thằng ẻo lả. . . . . Có phải mày có bệnh gì không muốn người khác phát hiện nên mới tránh né chúng tao như vậy hay không? "
Đối phương lùi bước lại vào góc lớp ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giận của hắn. Mặc dù vẻ mặt sợ hãi và nhát gan nhưng vẫn mở miệng nói dõng dạc: "Tớ thật sự có việc. . . . ."
Hắn tới gần nhìn kĩ gương mặt vừa thanh tú lại vừa yếu ớt kia. Lá gan của tên lùn này cũng không hề nhỏ. Một loại tâm tính ác ý nổi lên khiến hắn lộ ra một nụ cười thân thiện với đối phương: "Trần. . . . Ờ. . . . Trần gì ấy nhỉ? "
Đối phương lại rụt người một cái,dường như rất phản cảm khi hắn tiếp cận: "An Cư . . . . . . . Tên tớ là Trần An Cư."
"Ha ha, vậy anh em của mày chắc tên là Lạc Nghiệp à?" Hắn tự cho là mình đang trêu đùa đối phương một cách hài hước.
"Không có. . . . . . Tớ chỉ có mỗi một đứa em gái thôi. Tên của em ấy cũng không phải là Lạc Nghiệp."
Đối phương lại còn trả lời với vẻ mặt hết sức nghiêm túc khiến hắn cảm thấy chẳng thú vị gì cả, nhưng lập tức lại nghĩ ra đề tài mới để nói: "Tao nói này Trần An Cư, lần nào mày cũng trốn tránh bọn tao, có phải là có vấn đề gì đó hay không? Cái loại yếu ớt như mày. . . . . . Xin làm bạn với tao thì chưa chắc tao đã đồng ý. Nhưng nếu mày không muốn đi hát karaoke thì tao lại càng muốn bắt mày đi kì được mới thôi! À! Hay là mày cố ý hả? Mày yêu thầm tao chứ gì, ha ha! Cố ý muốn tao phải chú ý tới mày à?"
Đối phương lập tức mặt đỏ tai hồng cãi lại, thân thể vẫn co rúm ở trong góc lớp: "Không phải! Cậu nói bậy! Tớ không có yêu thầm cậu!"
Hắn nắm lấy cằm của đối phương, rất vui sướng khi thấy làn da hơi mỏng ở chỗ đó bị mình làm cho hằn lên vết đỏ: "Vậy thì đi theo bọn tao đi! Nếu không thì mày nhất định là thích thầm tao rồi! Ha ha!"
Đối phương cuối cùng cũng muốn đẩy tay hắn ra nhưng với chút sức lực kia thì sao có thể lay động được thiết chưởng của hắn chứ. Sau hai lần vùng vẫy ngược lại còn bị hắn được đằng chân lân đằng đầu nắm chặt tay lại, đành phải thẹn quá thành giận mà nói một câu: "Đồ ấu trĩ! Mau tránh ra!"
Hắn nắm lấy mái tóc mềm mại có hơi vàng của đối phương, hét lên với giọng hơi quái quái: "Thằng ẻo lả tức giận rồi! Nhóc con lại dám nói người khác non à! Ha ha! Mày xem thử tao với mày ai non hơn, chúng ta cùng "thẳng thắn so tài" một lần xem nào!
(幼稚 : vừa có nghĩa là "ấu trĩ"vừa có nghĩa là "ngây thơ,non nớt" nên hai ông mới ông nói gà ông nói vịt như vậy, ông kia còn đòi đọ cu nữa )
Đối phương hoàn toàn không để ý tới loại trêu đùa vớ vẩn của hắn mà chỉ chuyên tâm cãi lại: "Cái hành động này của cậu chính là ấu trĩ! Tôi thật sự không muốn đi mà cậu cứ ép tôi! Loại người như cậu không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ muốn người khác thuận theo ý của mình. . . . . . Á á! Đừng có kéo tóc của tôi! Vũ Chí Kiệt! Cậu đúng là rất ấu trĩ!"
Không quan tâm cái miệng nhỏ này lúc đóng lúc mở kêu chít chít meo meo cái gì, Vũ Chí Kiệt chỉ hứng thú đùa nghịch tóc và ngón tay của đối phương một cách đầy ác ý. Mỗi khi cố ý làm đau tên ẻo lả này một cái là đối phương lại lộ ra vẻ mặt đau đớn khiến hắn rất thích thú.
Liên tục trêu cợt đối phương vài lần, hắn mới nửa cưỡng chế ôm cả bả vai của đối phương kéo đến chỗ những bạn học khác: "Đi thôi! Bữa tối này tao bao! Chúng ta hát hai tiếng rồi đi ăn buffet!"
Những nam nữ sinh khác cũng lần lượt bước theo, sôi nổi đáp lại lời đề nghị của hắn: "Được được! Tiết mục đêm hôm nay là gì?"
Hắn cười xấu xa thấp giọng nói: "Đêm này tao không thể chơi với bọn mày được. . . . . Tao đã có tiết mục lớn hơn rồi!"
Trần An Cư gần như bị hắn nửa ôm cuối cùng cũng hiểu được hắn đang nói tới cái gì, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn một lúc. Miệng lại bắt đầu động đậy, dường như lại muốn nghiêm túc giảng đạo lý một hồi. Vũ Chí Kiệt bịt miệng đối phương lại, giận tái mặt gầm nhẹ một tiếng: "Câm miệng!"
Hết chương 1+2.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
51 chương
96 chương
111 chương