Khắc cốt ghi tâm

Chương 70 : Không biết xấu hổ

Trần Thanh Lan nhếch miệng cười: "Con không sao..." Còn chưa nói xong đã bị gương mặt lạnh lùng của dì Trần cắt đứt: "Còn không có chuyện gì, mặt mũi cô hốc hác quá." Nhiều máu như vậy, khẳng định vết thương rất sâu. Trần Thanh Lan im lặng, cô không nghĩ rằng Hàn Duy Thái lại dùng phương pháp biến thái này đối xử với mình. Cô là người. Tuy rằng dì Trần quát mắng cô, nhưng trong đó lại chứa đựng sự quan tam, cô cười với dì Trần: "Có thể tìm cho con bộ quần áo được không?" Quần áo của cô ngày hôm qua đã được dì Trần giặt sạch sẽ, vết thương của cô dì Trần cũng không dám đụng, chỉ giúp cô lau những gì ở trên cổ mà thôi. Rửa sạch sẽ. Rồi mang quần áo tới, giúp cô mặc vào. Lúc này, bác sĩ cũng đã đến, Minh Thiện, bác sĩ y khoa, là bác sĩ gia đình nhà họ Hàn. Ông cụ nhà họ Hàn hay bị nhiều bệnh vặt, đều là do anh ta chữa trị. Anh ta cũng quen thuộc với Hàn Duy Thái. Ngồi ở phòng khách, nhìn thấy vết máu trên mặt Trần Thanh Lan, anh ta nhíu mày. Dì Trần nháy mắt, vội vàng hỏi: "Cậu là bác sĩ do cậu chủ gọi sao?" Minh Thiện gật đầu, dì Trần có được đáp án, nhanh chóng kéo tay anh ta đến trước mặt Trần Thanh Lan: "Cậu nhanh xem vết thương này của cô ấy có sâu không, có để lại sẹo không?" Minh Thiện đặt hộp thuốc xuống, từ bên trong lấy ra chiếc tăm bông đã được khử trùng, từng chút từng chút lau đi vết máu xung quanh, vết thương từ từ hiện ra trước mắt. Vết thương dài khoảng ba phân, hơi sâu. Nó trong vô cùng xấu xí. "Làm gì mà lại bị thương thế này?" Minh Thiện cầm bông tăm còn trong tay, chuẩn bị lau vết thương cho cô. Anh ta ngạc nhiên, không biết làm thế nào để băng vết thương cho cô. Dì Trần ngồi một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Thanh Lan, nếu không phải chính mắt bà nhìn thấy trên tay cô cầm mảnh thủy tinh, thì khẳng định dì Trần sẽ cho là Hàn Duy Thái đã làm gì cô ấy. Bà không biết trong lúc đó giữa Trần Thanh Lan và Hàn Duy Thái đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà không hiểu sao cộ lại để mặt mình thành ra như vậy. Phụ nữ gương mặt là quan trọng nhất. Tính cách của cô cũng rất mạnh mẽ, mới dám làm tổn thương gương mặt mình. Đối với chuyện của bản thân, Trần Thanh Lan không muốn nhiều lời, nói với Minh Thiện: "Anh rửa sạch sơ sơ cho tôi là được rồi." Minh Thiện nhún vai, cô không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều. Lấy thái độ của một bác sĩ nói với bệnh nhân, anh nói: "Rửa miệng vết thương sẽ rất đau, cô cố gắng kiên nhẫn chịu đựng một chút." Trần Thanh Lan gật đầu. Khi chạm tới miệng vết thương, đau đến xương tủy, hai tay cô nắm chặt lại. Nhưng cô không nói một lời nào, một mình chịu đựng sự đau rát đó. Cô đã quen bản thân một mình chịu đựng, im lặng không nói. Hàn Duy Thái vẫn nhốt mình trong phòng sách trên tầng. Hút từng điếu thuốc một. Trong đầu đều là bộ dạng không chịu khuất phục của Trần Thanh Lan. Anh lo lắng, nhưng cũng không bỏ được cái tôi của mình xuống. Vì vậy, anh đã gọi cho Minh Thiện. Ở phòng khách, Minh Thiện ngơ ngác nhìn xung quanh, anh đang trong biệt thự, sao không ra ngoài gặp anh ta chứ, mà lại gọi cho anh ta. Vì thế anh ta hỏi dì Trần: "Hàn Duy Thái không có ở nhà sao dì?" "Cậu chủ đang ở trong phòng sách." Minh Thiện nhìn thông báo điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi mới đứng lên, rõ ràng là ở nhà, mà lại gọi điện thoại. Thú vị, rất thú vị. Anh ta ấn nghe điện thoại. Hàn Duy Thái trầm giọng nói: "Dùng thuốc tốt nhất, cố gắng đừng để lại sẹo." "Miệng vết thương quá sâu, muốn không nhìn thấy sẹo, thì hơi khó đấy." Anh ta nói sự thật. Dù thế nào cũng sẽ để lại một vệt trên mặt, để khôi phục như ban đầu là không có khả năng. "Doanh Doanh có bạn trai." Nói xong Hàn Duy Thái tắt điện thoại. Minh Thiện từ bỏ vị trí phó viện trưởng bệnh viện Santa Maria nước ngoài, ở lại Việt Nam, trở thành bác sĩ gia đình cho nhà họ Hàn là vì theo đuổi Hàn Doanh Doanh. Bây giờ anh lại nói Doanh Doanh có bạn trai? Minh Thiện không còn có thể bình tĩnh được nữa. Nhanh chóng gọi lại. Hàn Duy Thái không nhận điện thoại ngay, anh ngồi đó suy nghĩ, là muốn cho Minh Thiện sốt ruột, chỉ khi sắp tắt máy, mới nhận điện thoại. "Có để lại sẹo không?" Hàn Duy Thái dựa lưng vào ghế ngồi, mắt nhìn ngoài cửa sổ. Minh Thiện cắn răng một cái: "Không để lại sẹo, nhưng cậu phải đưa cho tôi thông tin bạn trai Doanh Doanh." Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Anh ta phải hiểu rõ đối phương, rồi mới có thể đánh bại người đàn ông đó và chiếm được tình cảm của Doanh Doanh. "Xem kết quả đã." Hàn Duy Thái tắt điện thoại. Mặt mũi Minh Thiện nhăn lại. Anh ta nói xấu anh với Trần Thanh Lan: "Tốt nhất là cô nên rời khỏi nhà họ Hàn càng sớm càng tốt, cậu ta đã có vợ sắp cưới." Đã có vợ chưa cưới, lại còn làm hại người phụ nữ khác, không phải là cái thứ gì tốt đẹp. Mặt Trần Thanh Lan không có cảm xúc gì cả. Dì Trần không vui, bảo vệ cậu chủ: "Cậu không thể nói linh tinh như thế được, cậu chủ chỉ có một mình cô Thanh Lan là vợ." Biểu cảm trên mặt của Minh Thiện thay đổi. Sao lại có thể như thế? Hàn Duy Thái thực sự ở ngoài bao dưỡng tiểu tam? Anh ta cúi đầu nhìn Trần Thanh Lan, vẻ mặt đã không còn tốt như trước nữa, nói: "Nói cho cô biết, Duy Thái và vợ sắp cưới của cậu ta đã ở cùng nhau gần bốn năm, ngày cưới cũng đã định, lập tức sẽ kết hôn, tôi khuyên cô, không nên làm người thứ ba." Minh Thiện không thích người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác. Anh ta cảm thấy người như vậy không biết phân biệt tốt xấu, không biết điểm dừng, không có nhân phẩm. Cũng không phải đàn ông chết hết, tại sao lại phải đi phá hủy tình cảm của người khác. Dì Trần hoàn toàn không muốn nói: "Cậu ăn nói nhảm nhí." Bà sẽ đi vào phòng sách tìm Hàn Duy Thái, bảo Hàn Duy Thái đi ra giải thích rõ ràng. Không thể để anh ta ở trước mặt Thanh Lan ăn nói bậy bạ. "Dì Trần." Trần Thanh Lan gọi bà lại, "Anh ta đang nói sự thật." Dì Trần trợn tròn mắt. Nhìn Trần Thanh Lan, lại nhìn Minh Thiện. Minh Thiện bộ dạng như nói "đó bà xem đi." Sau đó anh ta tiếp tục giúp Trần Thanh Lan rửa sạch vết thương, bôi thuốc. Vì phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng, anh ta giúp cô băng vết thương ở trên mặt. Mặc dù trông xấu xí, nhưng sẽ làm cho vết thương không tiếp xúc với không khí bên ngoài. Tốt cho vết thương. Tất cả đã làm xong, anh ta lấy thuốc cho Trần Thanh Lan, nói cho cô cách dùng như thế nào, ngày dùng bao nhiêu lần. "Nếu có gì bất thường, hoặc bị nhiễm trùng, thì gọi cho tôi." Anh ta thuận tiện đưa danh thiếp cho Trần Thanh Lan. Trần Thanh Lan lấy thuốc, không lấy danh thiếp. Bởi vì cô không cần. Trước khi đi, cô chào dì Trần một tiếng. Dì Trần ngạc nhiên, không nói được câu gì. Chẳng lẽ bà lại nói cô ở lại, làm kẻ thứ ba? Thật là vô đạo đức. Dì Trần dù thế nào cũng không nghĩ tới, thế nhưng Hàn Duy Thái lại có vợ sắp cưới. Đã có vợ sắp cưới, tại sao cậu chủ còn đối xử với Trần Thanh Lan tốt như vậy chứ? Tối hôm qua, giúp cô ấy rửa sạch bụi bẩn trên người, rồi còn tự mình đút canh cho cô ấy, vô cùng cẩn thận. Dì Trần chưa bao giờ thấy anh kiên nhẫn đối xử với ai tốt như thế. Sau khi Trần Thanh Lan rời khỏi, Minh Thiện chạy tới phòng sách tìm Hàn Duy Thái. Đối với việc Minh Thiện đi vào, Hàn Duy Thái cũng không có bất ngờ gì. Đoán rằng anh ta đến là vì chuyện Hàn Doanh Doanh. Kết quả là lại nghe thấy anh ta hỏi: "Cậu bao dưỡng tiểu tam?" Vẻ mặt Hàn Duy Thái trầm xuống, nhìn anh ta với ánh mắt không mấy vui vẻ. Minh Thiện không biết sống chết, tiếp tục nói: "Trần Thanh Vi theo cậu bốn năm, cũng sắp kết hôn rồi, sao cậu lại đối xử với cô ấy như vậy? Người phụ nữ lúc nãy trông rất xinh đẹp, nhưng lại không biết xấu hổ, biết cậu có vợ sắp cưới mà vẫn..." Choang! Choang một tiếng, cốc thủy tinh vỡ vụn dưới chân Minh Thiện. "Chuyện của tôi, từ khi nào đến lượt cậu khoa tay múa chân vậy?" Hàn Duy Thái bị câu không biết xấu hổ kia của Minh Thiện làm cho tức giận. Anh ta nói ai không biết xấu hổ? Anh ta có tư cách gì để nói? Trần Thanh Lan là người như thế nào, chưa đến lượt người khác soi xét? Minh Thiện nhìn thoáng qua những mảnh thủy tinh trên mặt đất, khóe mắt giật giật: "Tên điên." Nói xong, anh ta chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió. Tên điên? Hàn Duy Thái cũng biết mình bị điên rồi. Đối mặt với Trần Thanh Lan, vô số lần anh đã không tự chủ được bản thân. Vô số lần không biết điểm dừng là gì. Như thế không phải tên điên thì là gì... Nhà họ Trần. Kể từ cuộc họp cổ đông ngày hôm đó, Trần Hùng vẫn chưa đến công ty. Ông ta cảm thấy rất mất mặt. Ông ta đã xuất viện và cả ngày chỉ ở nhà. Lưu Ngọc Tuyết nhìn thấy bộ dạng suy sụp đó của ông ta, không khỏi tức giận. "Ông định cho con nhỏ đó tiếp quản công ty hả?"