Khắc cốt ghi tâm

Chương 34 : Cô quan tâm tới việc tôi không thoải mái

Trương Diễm bất giác thẫn thờ một lúc, ngạc nhiên vì sao cô lại nói những lời như vậy. Hoặc là nói, những tư tưởng này ở độ tuổi của cô không nên có. Tuy rằng không phải ở độ tuổi thanh xuân, nhưng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đáng lẽ nên hướng tới một tình yêu đẹp như chuyện cổ tích chứ. "Cô chưa từng thích ai sao? Ví dụ như mấy ngày không gặp sẽ nhớ, hoặc là cô đang làm chuyện gì đó, thì đột nhiên nhớ tới một người, cô chưa từng vậy sao? Một lần cũng chưa luôn?" Trương Diễm không tin, đều là con người, sao có thể không có cảm xúc gì được. "Không có." Trần Thanh Lan trả lời một cách chắc chắn, sợ cô ấy lại nói đến vấn đề này nên cô nhanh chóng đổi chủ đề, "Cô và Trần... cô và bạn trai quen biết nhau thế nào vậy?" Co vốn dĩ định nói tên Trần Thanh Hoàng, nhưng ý thức được mình đã lỡ lời nên đổi lại. Tâm tư Trương Diễm bắt đầu bay bổng, như là đang nghĩ tới chuyện xưa. Cảm xúc bi thương ngày càng nhiều, "Lúc tôi 17 tuổi, bố mẹ đang làm việc ở công xuởng thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự cố lần đó đã dẫn tới thương vong của mười mấy công nhân, chủ thầu không đền nổi nên đã lén bỏ trốn, lúc đó em gái tôi mới có mười tuổi. Từ đó chỉ có tôi và em gái sống dựa dẫm vào nhau, tôi cũng trở thành người gánh vác cả gia đình, ra ngoài làm thêm kiếm tiền duy trì cuộc sống. Năm 18 tuổi em gái đỗ đại hoc, sau đó lại giành được một suất đi nước ngoài học, nhưng chúng tôi không có tiền. Vì tương lai của em gái, tôi bất đắc dĩ nghe theo người ta giới thiệu tìm đến quán bar này, đương nhiên tôi tới đó không phải để làm việc, tôi cần một công việc có thể kiếm được tiền nhanh chóng... Ngày hôm đó tôi đã gặp Trần Thanh Hoàng, anh ấy trả một khoản tiền lớn nhưng lại không muốn tôi, hơn nữa còn đối xử với tôi rất tốt, chiều theo ý tôi, tôi còn trẻ sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anh ấy, nên tôi đã đi theo anh ấy, và nghĩ anh ấy cũng thích mình. Tôi không làm phục vụ, thì tiền sẽ không đủ tiêu, em gái ở nước ngoài cũng cần tiền để sinh hoạt, đều là tiền anh ấy cho mình, còn nhờ chồng chưa cưới của em gái anh ấy, xin cho vào một vị trí quản lý ở quán bar. Tới một năm trước, anh ấy bắt đầu thay đổi, bên cạnh bắt đầu có những người phụ nữ khác, rất lâu không gặp mặt tôi một lần. Lần gặp mặt trước là vì anh ấy có chuyện muốn tìm tôi. Nói tới đây cô nhìn Trần Thanh Lan, "Chuyện bỏ thuốc vào rượu chính là anh ấy bảo tôi làm, tới bây giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao anh ấy lại bỏ thuốc cho chồng chưa cưới của em gái anh ấy." Không chỉ có Trương Diễm không hiểu, Trần Thanh Lan cũng không hiểu được. "Vậy cô có biết rõ về gia đình cậu ta không?" Trần Thanh Lan thản nhiên hỏi. Trương Diễm cảnh giác, "Cô quen anh ấy sao? Tại sao luôn nhắc đến những vấn đề về anh ấy vậy?" Trần Thanh Lan giả vờ như không để tâm cười nhẹ, "Tôi chỉ hỏi bừa vậy thôi, cô không muốn nói cũng không sao." Đúng là cô muốn nghe ngóng tình hình nhà họ Trần từ phía Trương Diễm, tuy rằng cô biết Trần Thanh Vi có một người chồng chưa cưới rất lợi hại. Nhưng tình hình cụ thể của Trần Hùng và Lưu Ngọc Tuyết thì cô không biết. "Không có gì là không thể nói, cô mới ra tù, nên không hiểu rõ tình hình thôi, nhà họ Trần dựa vào sự phát triển của nhà họ Hàn, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, điều hành một công ty, bây giờ vẫn là do Trần Hùng đứng đầu, có điều nghe nói sức khỏe Trần Hùng không tốt, có lẽ là sẽ nhường lại chức cho Trần Thanh Hoàng. Nhà bọn họ cũng rất đơn giản, có hai anh em." Có hai anh em? Không phải vậy sao, bọn họ mới là người một nhà, từ ngày Lưu Ngọc Tuyết bước vào cửa nhà họ Trần, cô và mẹ đều đã trở nên thừa thãi rồi, vì vậy một người thì đã chết, một người thì ôm lấy thù hận mà sống tới bây giờ. Trương Diễm dường như nghĩ tới điều gì đó, "Cô họ Trần, tên là Thanh Lan, vậy có quan hệ gì với Trần Thanh Hoàng không?" "Chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp là mình cũng họ Trần, trong tên cũng có chữ Thanh." Cô nói tựa như không có gì. Trước kia nhà họ Trần chỉ là một gia đình bình thường, không có ai đặc biệt chú ý tới, cô vào tù bốn năm, lại thêm việc nhà họ Trần cố ý che giấu, nên không ai biết cô là người nhà họ Trần. Trần Thanh Lan ở bệnh viện với Trương Diễm tói tối. Trương Diễm nói mình không sao, bảo Trần Thanh Lan về trước đi, vậy nên cô mới về. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô nhận được điện thoại của Nghiêm Cẩn, bảo cô tới nhà hàng Hoàng Đình. Tắt điện thoại cô đi thẳng tới nhà hàng. Hàn Duy Thái bàn chuyện làm ăn với đối tác, uống rất nhiều rượu. Anh ta vốn dĩ định đưa người về biệt thự. Kêt quả nghe thấy Hàn Duy Thái lẩm bẩm một cái tên Thanh Lan, nghe rất lạ. Anh ta thông minh như vậy, bên cạnh Hàn Duy Thái chỉ có hai người phụ nữ, một người anh ta biết, tên cũng rất quen. Người còn lại chắc là Trần Thanh Lan rồi, đây là lần đầu tiên anh ta biết tên cô. Anh ta cảm thấy rất quê, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thanh Lan chỉ có lá không nở hoa, đây không phải là dự báo cho quan hệ của cô với Hàn Duy Thái sao, kết quả sẽ không nở hoa được. Trong phòng bao nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, Trần Thanh Lan vừa vào đã không hít thở nổi, mùi quá ngột ngạt. Hàn Duy Thái không thèm quan tâm tới hình tượng, cá người nằm trên sofa, nồng nặc mùi rượu. Vừa nhìn là biết đã uống không ít. Trần Thanh Lan cau mày, "Sao không cản anh ấy, mà để anh ấy uống nhiều như vậy?" "Tâm trạng không tốt, muốn uống rượu thì ai mà có thể cản được." Anh vốn dĩ không phải là uống rượu mà là trút rượu. Đây là lần thứ hai Nghiêm Cẩn thấy anh say. Lần đầu tiên là bốn năm trước. "Đưa về biệt thự sao?" Trần Thanh Lan hỏi. "Khách sạn đi, tôi đã hỏi rồi, chúng ta dìu anh ấy lên là được." Trần Thanh Lan gật đầu, phụ Nghiêm Cẩn đưa Hàn Duy Thái về phòng, phòng rất to, thật ra đây không giống như phòng trong khách sạn, mà giống như một căn nhà hào hoa hơn, chiếc đèn chùm bằng thủy tinh treo trên trần nhà, tỏa ra những ánh sáng lấp lánh. Mở cửa phòng ngủ ra, là một chiếc giường theo kiểu tây rất lớn, chân có viền vàng, nội thất theo phong cách phương tây cổ đại, hào nhoáng như cung điện của phương tây vậy. Những thứ này còn xa xỉ hơn cả ở biệt thự. Đỡ Hàn Duy Thái xuống giường, anh xoay người, dường như không thấy thoải mái. Nghiêm Cẩn nhìn sang Trần Thanh Lan. "Cậu chủ có cô chăm sóc rồi, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Trần Thanh Lan nói ừ. Nghiêm Cẩn ra ngoài không quên đóng cửa vào. Trần Thanh Lan nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, hít thở một hơi thật sâu, quay người cởi áo khoác cho anh, nhưng Hàn Duy Thái lại không phối hợp. "Anh ngủ như vậy, sẽ không thoải mái đâu." Trần Thanh Lan không biết làm sao. Hàn Duy Thái vùi mặt vào chăn, khó chịu nói, "Cô quan tâm tôi có khó chịu hay không sao?" Trần Thanh Lan sửng sốt, người này không phải đang say sao? Còn chưa kịp phản ứng, Hàn Duy Thái đã nắm lấy tay cô, dùng lực kéo cô ngã xuống chiếc giường to mềm mại. Cả người Hàn Duy Thái đè lên thân hình của cô không cho cô cử động, ngón tay vuốt ve đôi môi cô. Trần Thanh Lan chỉ nằm, không dám động đậy. Thật ra anh đã say thật rồi, không lâu sau đó, anh đã phát ra những tiếng thở đều đặn. Trần Thanh Lan thử gọi anh một tiếng, thấy anh thật sự ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm, gạt chân anh ra, cởi áo khoác ngoài của anh. Anh quá nặng, Trần Thanh Lan không xoay được anh, cũng sợ làm anh tỉnh giấc, nên cứ để anh nằm nghiêng ngủ, lo là anh sẽ không thoải mái, Trần Thanh Lan còn lấy nước ấm lau mặt cho anh, đắp chăn cho anh. Lúc cô vừa muốn rời đi, Hàn Duy Thái nắm lấy tay cô. Không buông ra. Cô chỉ có thể ở lại, kéo một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh giường. Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Ánh ban mai phía đông xuyên qua những đám mây. Ánh sáng đầu tiên xuyên qua khe hở trong phòng chiếu vào. Đôi lông mày Hàn Duy Thái khẽ động đậy, sau đó mở mắt, vẫn chưa tỉnh hẳn, phải nhắm mắt lại một lúc rồi mới mở mắt ra. Anh vừa muốn ngồi dậy, phát hiện cả người không thể cử động được, hơn nữa trên tay còn có thứ gì. Anh vừa quay đầu, thì nhìn thấy người con gái đang nằm ngủ bên giường, tay cô nắm lấy tay anh. Lông mi cô rât dài, rất đậm. Giống như đôi mắt của búp bê vậy. Hàn Duy Thái nằm im không động đậy, yên lặng nhìn cô. Trần Thanh Lan có vẻ ngủ không được yên giấc. Mơ thấy ác mộng. Trong mơ, cô thấy đứa con của mình, cậu bé có một đôi mắt to, nhìn cô cười. Cô cũng đang cười, đúng lúc cô đang muốn ôm cậu bé vào lòng, cậu bé lại biến mất, bên tai là những lời nói lạnh lùng của y tá. Con cô chết yểu rồi. Câu nói này như là một lời nguyền vậy, ăn mòn trái tim cô, khiến cô đau tới mức không thở được.