Năm năm sau. Một đêm mưa xuân, trong vườn lê bên ngoài Lưu gia trang tuyết trắng rơi ngập tràn trên mặt đất, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hoa lê đã nở từng đóa từng đóa thật lớn. “Tiểu Kim, lại đây, chúng ta tản bộ nào.” Kẻ bất hạnh gọi một tiếng, con chó lớn màu vàng kim phe phẩy cái đuôi chầm chậm chạy tới, cái đầu chó cực lớn cọ đi cọ lại trên người kẻ bất hạnh khiến cho thiếu niên hi ha cười không ngừng. Từ khi nuôi con chó này, kẻ bất hạnh bỗng có thói quen tản bộ mỗi ngày sau giờ ngọ, hắn thích dắt chó đi dạo trên khắp con đường nhỏ ngập tràn hương cỏ xanh thơm ngát, cảm nhận bùn đất mềm mại ở dưới chân, trong không khí tràn trề hương thơm, bên tai lại truyền đến tiếng cười náo nhiệt của lũ trẻ nhà quê đang vui đùa. “Hôm nay chúng ta đi ngắm hoa lê, Đại Phúc ca nói ở sườn núi phía đông hoa lê nở rất đẹp, trắng tinh như tuyết vậy, đẹp lắm…..” Kẻ bất hạnh nhẹ nhàng đóng cửa, con chó lớn thông minh rất phối hợp mà cất bước, mang hắn đi đến rừng lê ở sườn núi phía đông Lưu gia trang. Trên đường đi gặp được một bác gái đang giặt quần áo ở bên bờ suối Liễu Trúc, từ xa truyền lại giọng nói của bà: “Lưu tiểu đệ, lại dắt chó đi dạo sao?” Kẻ bất hạnh hướng về phía giọng nói phát ra nở một nụ cười sáng lạn. “Bác gái dậy sớm thật….. Bệnh tình của Tiểu Cửu muội muội đã khá hơn chưa?” “Đã tốt hơn nhiều rồi, lúc về nhà ngươi nhớ cám ơn thầy thuốc Du giúp ta, tiểu tử kia vừa dịu dàng mà y thuật lại tốt nữa.” “Vâng, Du đại ca là người rất tốt…. Bác gái, ta đi trước nhé…..” “A, đừng nóng vội, ở đây tâm sự với ta chút đã….. Bác gái muốn nói với ngươi chuyện lớn này, Tiểu Cửu nhà chúng ta năm nay cũng đã mười sáu, quan hệ rất tốt với ngươi lại không chê ngươi mù lòa, ta gả nó đến làm vợ ngươi được chứ?” Mặt kẻ bất hạnh bỗng đỏ lên, lắp bắp nói: “Bác, bác gái….. Chuyện này…. Ngươi cứ hỏi mẹ nuôi của ta ấy…..” Nói xong hắn ngay lập tức nắm lấy con chó lớn rồi chạy thật nhanh. Lại nói hiện giờ ở trong Lưu gia trang, kẻ bất hạnh là bảo bối mà ai cũng muốn có. Lê ở Lưu gia trang rất ngọt, người dân ở phụ cận ai cũng biết, hàng năm vào thời điểm thu hoạch có một số quan lại thường đến đây lấy cớ điều tra dân tình, thực chất là muốn lấy lê mà không cần trả tiền, năm nào cũng mang đi cả hàng trăm cân lê. Mọi người ở trong Lưu gia trang nhìn thấy vậy rất khó chịu nhưng không ai dám nói gì. Nhưng kể từ lúc kẻ bất hạnh đến đây được một năm bỗng nhiên không thấy quan lại đến đây lấy lê mà không trả tiền nữa, dần dần từ đó truyền ra một thông tin rằng trong gia trang đột nhiên xuất hiện một thiếu niên bị mù, người này chính là ngôi sao may mắn của cả gia trang, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, nhu thuận lại biết nghe lời, rất được người ở trong trang yêu mến. Năm năm trôi qua, thiếu niên bộ dạng đáng yêu nhu thuận kia dần dần lớn lên, cái cằm tròn tròn trên khuôn mặt lúc trước giờ đã dài ra, nhìn vừa đáng yêu lại thêm vài phần thanh tú, bình thường hấp dẫn không ít ánh nhìn của những tiểu cô nương cùng tuổi. Hơn nữa, hắn lại học xong toàn bộ tay nghề đan trúc của Lưu đại nương, cho dù mắt không nhìn thấy thì hắn giờ cũng đã có thể dùng nghề đan trúc để tự nuôi sống bản thân, hiện tại, những món hàng bằng trúc mà Lưu Đại Phúc hàng ngày đem lên chợ bán đều chính là do kẻ bất hạnh làm ra. Kẻ bất hạnh năm nay đã mười bảy tuổi, từ cuối năm trước đã liên tục có người đến muốn làm mai cho hắn, da mặt kẻ bất hạnh lại mỏng, mỗi lần như vậy đều giao cho Lưu đại nương xử lý, đều là hàng xóm láng giềng, làm gì có người nào mà Lưu đại nương không hiểu rõ, nhưng bà lo lắng tính tình kẻ bất hạnh yếu đuối, phải tìm bằng được một cô nương vừa mạnh mẽ lại vừa tốt bụng lại không khinh người thì mới tốt, nếu lấy về một người cũng yếu đuối như hắn thì hai vợ chồng này biết sống làm sao, chắc chắn sẽ bị người ngoài hiếp đáp, nhưng cũng không thể lấy cho hắn một người vợ quá hung dữ, kẻ bất hạnh làm sao chịu nổi người vợ như vậy. Cho nên cho đến tận bây giờ Lưu đại nương vẫn chưa tìm ra người phù hợp. Nhưng nếu là Tiểu Cửu muội muội thì Lưu đại nương hẳn sẽ cực kỳ bằng lòng mà gật đầu đồng ý luôn. Kẻ bất hạnh vừa bỏ chạy vừa đỏ mặt, giọng nói của Tiểu Cửu muội muội rất dễ nghe, thanh thúy tựa như âm thanh của chuông gió, bàn tay của nàng lại vừa mềm vừa ấm áp hệt như kẹo đường mới ra lò. Tâm địa của Tiểu Cửu muội muội cũng rất tốt, thường xuyên giúp hắn tắm rửa cho Tiểu Kim, nếu như Tiểu Cửu muội muội làm vợ hắn, kẻ bất hạnh cảm thấy mình sẽ rất vui vẻ. Không khí ở phía đông sườn núi tươi mát hơn so với những nơi khác rất nhiều, lại thoang thoảng thơm mùi hoa lê thanh đạm, người bình thường gần như sẽ không ngửi thấy được nhưng kẻ bất hạnh có thể nhận ra không khí ở nơi này trong lành hơn nhiều lắm, có lẽ vì bản thân không được trọn vẹn cho nên hắn có thể cảm nhận được những thứ bé nhỏ mà người thường không thể nhận ra. Bởi vì mưa quá to cho nên bùn đất ở dưới chân nhão hơn bình thường, mặt đất cao thấp khiến cho kẻ bất hạnh đang dắt chó bước đi khá khó khăn. Nhưng điều này cũng không giảm bớt được sự hưng phấn trong lòng kẻ bất hạnh. Thân cây còn rất ẩm ướt, sờ lên thấy dinh dính, một cơn gió thổi qua làm vài đóa hoa rơi xuống, lướt qua khuôn mặt của kẻ bất hạnh rồi đáp ở trên mặt đất, hắn theo bản năng đưa tay lên đầu phủi phủi, thật ra hắn cũng không biết có phải hoa rơi ở trên đầu hắn hay không, hắn chỉ sợ là ong mật cho nên muốn phủi đề phòng. Nhiều năm trôi qua kẻ bất hạnh gần như đã gạt bỏ đi được bóng ma ở thành phủ, tuy vậy đối với ong mật hắn vẫn còn sợ hãi ít nhiều. Ước gì có nấy, mới vừa phủi tóc xong, bên tau kẻ bất hạnh đã truyền đến một loạt âm thanh ong ong khiến cho hắn nhanh chóng rụt cổ lại, nhưng cũng không quá sợ hãi. Đương nhiên đó là bởi vì bên cạnh hắn còn có một con chó lớn. Tiểu Kim rất thông minh, ngay cả chuyện kẻ bất hạnh sợ ong mật cũng biết, mỗi lần có ong mật bay đến gần, nó sẽ đứng trên mặt đất sủa inh ỏi đuổi ong mật bay xa. Lúc này cũng không phải ngoại lệ, ong mật vừa bay tới Tiểu Kim đã sủa thật to, hai con mắt màu hổ phách mở to gắt gao nhìn chằm chằm những con ong mật đang bay vòng vòng, chờ chúng đến gần, Tiểu Kim lại nhào về phía trước chụp khiến cho ong mật chuyển hướng bay xa. “Tiểu Kim, ngươi thật giỏi…. A……” Kẻ bất hạnh vỗ tay chạy đến bên cạnh Tiểu Kim, không ngờ đất đai lồi lõm, vừa bước đã không đứng vững được, sợ hãi kêu lên một tiếng ngã trên mặt đất. Vốn tưởng rằng sẽ bị ngã đau nhưng không ngờ lại rơi vào một cái ôm cực kỳ ấm áp. “Cẩn thận chứ…..” Giọng nói rất ôn nhu, nghe lại có chút quen tai, nhưng kẻ bất hạnh chắc chắn rằng từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nghe qua giọng nói nào ôn nhu đến như vậy, ôn nhu đến mức khiến cho thân thể hắn muốn tê dại. “Cám ơn!” Được người đó đỡ dậy, kẻ bất hạnh cố gắng đứng vững, mặt đỏ mà hạ mi mắt, hai lỗ tai lại dựng thẳng lên, hắn rất muốn được nghe thêm giọng nói của người này. “Tay chân lóng ngóng….. Đường rất trơn, phải nên đi đứng cẩn thận một chút…..” Lần này người đó lại nói nhiều hơn, bỗng thân thể của kẻ bất hạnh mềm nhũn ra, khớp xương yếu ớt, rốt cuộc lại rơi vào trong lồng ngực của người kia một lần nữa. “A!” Hai lỗ tai của kẻ bất hạnh đỏ hồng, lắp bắp không biết nói gì cho phải, người kia thì lại vẫn bình tĩnh, vừa đỡ hắn vừa phát ra một nụ cười khe khẽ. “Ta….. Ta….. Ngươi….. Ngươi không phải là người trong trang sao?” Nghẹn cả nửa ngày hắn mới nặn ra được một câu như vậy. Giọng nói của người trong trang hắn đều biết rõ, không có ai có giọng nói ôn nhu này cả. “Tiểu sinh họ Trịnh, tên Cẩn, hôm qua vừa đến Lưu gia trang…..” Kẻ bất hạnh a một tiếng, nói: “Ta biết rồi, ngươi chính là người mà Đại Phúc ca đã nhắc đến, là tiểu phu tử vừa mới chuyển đến trong trang.” Hai năm trước, chồng của A Quế tẩu ở phía Đông gia trang mất, cha của A Quế tẩu vào trang muốn mang nàng quay về nhưng nàng lại không muốn đi, cha nàng không có cách nào khác nên đành phải thường xuyên đến đây mang theo lương thực cho nàng. Ở đây được mười ngày nửa tháng hắn cũng có dạy học cho vài đứa trẻ. Cha của A Quế tẩu vốn là một phu tử dạy học, do thường xuyên qua lại nơi này mà lũ trẻ đều rất yêu thích hắn, về sau hắn quyết định ở lại đây, mở một trường học nhỏ, mọi người ở trong trang đều gọi hắn là Trịnh phu tử. Thời điểm cuối năm nay, Trịnh phu tử về nhà mừng năm mới với con trai, nhưng lại không thấy quay về nữa, trong trang không còn thầy dạy học ai cũng cảm thấy đáng tiếc, nhất là Lưu Đại Phúc, hắn suốt ngày than than thở thở. Nhìn hắn đã hai mươi tuổi ngồi học cùng một đám trẻ con, năm trước lại còn cưới một người vợ, đáng lẽ giờ phải là cha rồi, vậy mà còn ngồi bên lũ trẻ chăm chú nghe Trịnh phu tử đọc chi, hồ, giả, dã (1) trông thật buồn cười. Nhưng tự bản thân Lưu Đại Phúc lại thấy không hề buồn cười, phấn khởi mà nói: “Nếu biết chữ, ta đi chợ sẽ không bị người ta lừa nữa, lần trước có một kẻ đã dùng hóa đơn giả để gạt mua sọt trúc của ta, làm cho ta bị mọi người cười nhạo, vậy mà Trịnh phu tử lại bỏ đi đâu thế? Ta vẫn còn mấy từ đang thắc mắc…..” Mấy ngày trước, hắn kích động chạy tới nói với kẻ bất hạnh: “Ha ha ha, chuyện tốt đến rồi, Trịnh phu tử có gửi lời nhắn đến đây, nói là đã thuyết phục được cháu của hắn đến thăm tỷ tỷ, đồng ý đảm nhiệm vị trí phu tử ở đây, ha ha ha, thật tốt quá, Trịnh phu tử vừa đi thì Trịnh tiểu phu tử lại đến…..” Lưu Đại Phúc nhắc đi nhắc lại chuyện này suốt ba ngày liền, hai lỗ tai kẻ bất hạnh gần như muốn đóng kén, hôm nay vừa nghe được giọng nói của người này, thanh âm ôn nhu nhã nhặn cả đời hắn chưa từng được nghe qua, hoàn toàn đúng là một tiên sinh dạy học trẻ tuổi. “Trịnh tiểu phu tử?” Trịnh Cẩn bật cười ra tiếng, nhìn thấy vành tai của thiếu niên đang ôm trong lồng ngực dần dần đỏ ửng, vẻ mặt lại càng thanh tú đáng yêu, y không khỏi ngứa ngáy trong lòng, thật khó khăn mà kiềm chế lại, ôn nhu nói: “Đúng vậy, ta chính là Trịnh tiểu phu tử. Còn ngươi? Ngươi tên gì?” “Ta? Ta là tiểu đệ ở Lưu gia…..” “Lưu gia tiểu đệ….. Vậy tên là gì?” “Hả, tên ư?” Vài năm nay kẻ bất hạnh toàn được gọi là tiểu đệ, trong nhất thời không thể phản ứng, mờ mịt mở to hai mắt, dù cho hắn không thể nhìn thấy gì nhưng hắn cảm nhận được Trịnh Cẩn đang ôn nhu nhìn hắn, chờ hắn nói ra tên của mình. “Đúng vậy, tên của ta là Trịnh Cẩn, còn tên của ngươi là gì?” Trịnh Cẩn thấy kẻ bất hạnh mơ mơ hồ hồ, sau đó giật mình, tiếp theo đó khuôn mặt lại ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt này muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, y nhìn bất giác mà ngơ ngẩn. Năm năm, đứa trẻ gầy yếu vốn luôn co rúm người lại kia giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên ngây ngô, thời gian không thể thay đổi vẻ đáng yêu của hắn, ngược lại càng làm cho hắn toát lên vẻ đẹp động lòng người. Y bất giác mỉm cười, thiếu niên đứng trong rừng hoa lê trắng nõn, phía sau là một khoảng trời xanh thẳm, trên bầu trời chim sẻ đang ráo riết đuổi bắt nhau. Cảnh sắc vô cùng hài hòa, quyết định năm năm về trước của y thật sự vô cùng chính xác, thiếu niên đáng yêu này chính là chim sẻ của núi rừng, nhà giam tinh xảo như thành phủ sẽ chỉ làm cho con chim sẻ này buồn bực mà chết thôi. Y muốn có được con chim sẻ này thì cần phải biết mở cửa nhà giam, tặng cho hắn một bầu trời tự do tự tại để hắn thoải mái bay liệng, điều này y làm được. Thời gian năm năm, y đã tự mình tạo nên bầu trời xanh này. Cuộc sống thuần phác ở nông thôn đã giúp tiêu diệt bóng ma ở trong lòng của thiếu niên này. Vì thế, y giao hết việc lớn nhỏ trong thành phủ lại cho Liên Hoa, một mình đến nơi này, chờ sau khi cơn mưa trong vườn lê vừa dứt, y sẽ dùng một thân phận mới để cho bọn họ lại một lần nữa gặp gỡ. “Ta….. Ta tên là….. Ta tên là…..” Kẻ bất hạnh nhiều năm qua đã quên đi tên của mình mất rồi, suy nghĩ thật lâu mới rốt cục nhớ đến một chuyện: “Ta tên là Văn Đại Nhi, bởi vì ta lớn nhất trong nhà, sau ta còn có ba đệ đệ nữa….. Đứa lớn nhất bảy tuổi, đứa thứ hai năm tuổi, đứa nhỏ nhất mới có hai tuổi…..” Rồi đột nhiên khuôn mặt hắn sụp xuống, “Bọn họ giờ hẳn là đã lớn hơn rất nhiều rồi…..” Kí ức của kẻ bất hạnh vẫn đang dừng lại ở năm kia khi hắn bị bán vào trong thành phủ. Trịnh Cẩn nâng tay lên, xoa xoa tóc hắn, đang muốn an ủi thì kẻ bất hạnh đột nhiên “A” một tiếng, sau đó nhảy dựng lên lộn xộn nói: “Cái kia….. Thật xin lỗi….. Cám ơn….. Ta, ta phải quay về rồi….. Tiểu Kim lại đây…..” Trịnh Cẩn vừa động, hắn mới phát hiện thì ra nãy giờ hắn vẫn được Trịnh Cẩn ôm vào trong ngực. Tiếp xúc thân mật với người lạ khiến cho hắn cảm thấy rất ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp không biết mình đang nói cái gì, hạ người nắm lấy dây thừng trên cổ con chó lớn, chạy nhanh mà trốn đi. Trịnh Cẩn nhìn theo bóng dáng lắc lư của hắn, không khỏi lại bật cười. Năm năm không gặp, tiểu tử kia vẫn cứ thích chạy trốn như vậy, nhưng mà Lưu gia trang nhỏ như vậy, hắn tránh được mồng một cũng chẳng thể thoát được mười lăm, huống chi….. Con chó này là do chính tay y huấn luyện ra, chỉ cần hô một tiếng thì tiểu tử kia sẽ bị con chó kéo về bên cạnh y mà thôi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua vườn lê, mùi hương thoang thoảng trong không khí mỗi lúc một tràn trề, những đóa hoa trắng như truyết không màn danh lợi mà mộc mạc hệt như tiểu tử kia, năm năm mà giống như chỉ mới có một ngày, vẫn là khí chất đơn thuần đó, vẫn là đôi mắt trong suốt đó, nhưng giờ không còn vẻ sợ hãi nữa, không hề trốn tránh, không hề bất động tựa như pho tượng, hắn giờ đây đã có thật nhiều biểu cảm sinh động, biết bày ra biểu cảm xấu hổ động lòng người. Trời xanh mây trắng, trăm hoa đua nở, một năm luôn hướng về mùa xuân, đêm tối lại luôn hướng đến bình minh, sáng sớm mùa xuân này thật sự là một khởi đầu không hề tệ chút nào. Hôm nay kẻ bất hạnh rất bất thường. Lúc đan trúc hắn bất cẩn bị cứa đứt tay chảy máu, ba năm qua hắn chưa hề phạm phải sai lầm như vậy, điều này khiến cho Lưu Đại Phúc kinh hãi kêu cha gọi mẹ, tìm thuốc bột đến băng bó cho hắn. Lúc ăn cơm, hắn lại bất cẩn làm vỡ hai cái bát, Lưu đại nương sợ tới mức liên tục sờ trán hắn, hỏi hắn có phải là không khỏe hay không. Hắn chỉ có thể lắp bắp liên tục giải thích, sau đó không tự chủ được mà đỏ mặt. Đến buổi tối, hắn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi không thể đi vào giấc ngủ. Cả ngày hôm nay, bên tai hắn cứ luôn quanh quẩn giọng nói vô cùng ôn nhu của Trịnh Cẩn. Rất dễ nghe, hắn trước kia vẫn luôn nghĩ rằng giọng nói của Tiểu Cửu muội muội đã là êm tai nhất trong trang này rồi, không thể ngờ được rằng lại còn có người sở hữu giọng nói ôn nhu động lòng người đến thế. Còn cả cái ôm ấm áp kia, hai tay tràn đầy sức mạnh….. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lặng lẽ đưa hay tay ôm mặt, hai gò má nóng như lửa đốt, loại cảm giác tim đập thình thịch này hắn chưa từng được trải qua, hắn cảm thấy có chút sờ sợ, lại có chút nhớ mong, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác an tâm. Cái ôm ấm áp của Trịnh tiểu phu tử mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ an tâm, tựa như….. Tựa như chỉ cần được ở trong vòng tay của Trịnh tiểu phu tử, hắn sẽ chẳng phải sợ hãi bất kì điều gì trên đời nữa. A, tại sao hắn lại cảm thấy nhớ mong như vậy, dúi đầu vào trong gối, kẻ bất hạnh liều mạng thầm nhủ rằng mình không được như thế, nhưng chỉ chốc lát sau, suy nghĩ sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến Trịnh tiểu phu tử, giọng nói đã ôn nhu đến vậy, bộ dáng của y thì sẽ ra sao nhỉ? Vóc dáng nhất định là rất cao, kẻ bất hạnh nhớ mang máng lúc mình ngã vào trong lòng của Trịnh tiểu phu tử, đỉnh đầu chỉ mới chạm đến cằm của người ta, ánh mắt y chắc hẳn sẽ mềm mại như nước, trên mặt mang theo nụ cười, là một người tốt. Cách vách Lưu gia là nhà của Du Y, trong nhà, Trịnh Cẩn cũng đang mất ngủ, khoác áo đi ra khỏi phòng, đứng trong sân nhìn về phía phòng của kẻ bất hạnh, không biết là đang suy nghĩ điều gì, vừa nghĩ vừa nở một nụ cười. Du Y ngáp dài đi ra từ nhà xí, liếc mặt một cái nhìn thấy Trịnh Cẩn không khỏi nghiêm mặt, xoay người hành lễ. “Thành chủ, người vẫn chưa ngủ sao?” Ngày xưa là thiếu thành chủ, giờ đã trở thành thành chủ, Du Y tuy rằng bị phái đến chốn nông thôn xa xôi này để bảo hộ một thiếu niên suốt năm năm qua nhưng tin tức trong thành hắn vẫn luôn luôn nắm rõ. Năm năm này, không phải là năm năm tầm thường. Năm thứ nhất, thiếu thành chủ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giành lấy toàn bộ quyền lực trong thành phủ, thành chủ đối với hành động của đứa con mình thương yêu nhất cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không hề phản kháng mà giao lại hết cho y, nghĩ muốn dọn đến biệt viện để an dưỡng tuổi già. Năm thứ hai, thiếu thành chủ bắt đầu càn quét sạch sẽ toàn bộ thế lực chống đối y, những toan tính lạnh lùng của y khiến cho mọi đối thủ đều cảm thấy hoảng sợ, một người còn trẻ tuổi như vậy mà lại quyết đoán hơn xa phụ thân năm đó của y, cứ như vậy khiến cho rất nhiều người duy trì hợp tác. Năm thứ ba, thiếu thành chủ mời thành chủ phu nhân và nhị công tử cùng nhau đến ở trong biệt viện, nói rằng muốn họ cùng thành chủ an dưỡng tuổi già, ai cũng biết mục đích của việc này chính là giam lỏng. Tuổi tác của nhị công tử và thiếu thành chủ cũng không cách biệt là mấy, nói bảo dưỡng tuổi già chẳng phải là muốn giỡn chơi hay sao. Thành chủ phu nhân mang nhị công tử trốn về Lân thành, mượn binh lực nhà mẹ đẻ có ý đồ đoạt lại quyền lực. Năm thứ tư, chiến tranh nổ ra, trận đầu tiên vừa khởi đầu thì thiếu thành chủ đã liên lạc với liên minh ở các thành lân cận, đánh tan thế lực của thành chủ phu nhân. Kết quả không cần nói cũng biết, Lân thành khi bị thiếu thành chủ và liên minh của y đánh cho tan tác, thành chủ phu nhân nhảy xuống giếng tự sát, nhị công tử mất tích, sau lại nghe nói trên đường hắn bỏ trốn thì bị bọn buôn người lừa bán đi. Năm thứ năm, thành chủ chết bệnh, thiếu thành chủ chính thức trở thành tân thành chủ. Thành công cực kỳ huy hoàng, thiếu thành chủ lên nắm quyền chứng tỏ sự quyết đoán sáng suốt của y, nhưng mà, chỉ có vẻn vẹn một vài người biết, thiếu thành chủ sở dĩ gây nên trận chiến đoạt quyền mạo hiểm đến như vậy tất cả là vì một thiếu niên có đôi mắt mù lòa. Du Y không khỏi dùng ánh mắt khâm phục nhìn Trịnh Cẩn, xưa nay anh hùng đều đấu tranh vì hồng nhan, thành chủ của bọn họ lại một tay che trời vì một thiếu niên, quá mạnh! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Lưu gia tiểu đệ kia thật sự quá sức đáng yêu, khó trách thành chủ lại xem hắn như bảo bối, không những vì hắn tiêu diệt toàn bộ thế lực độc ác, còn tự tay huấn luyện một con chó thật thông minh. Mà đương nhiên, lời đồn Lưu gia tiểu đệ chính là ngôi sao may mắn linh tinh gì đó hoàn toàn là do Du Y tự ý truyền bá ra bên ngoài. Trịnh Cẩn quay đầu lại nhìn thấy Du Y, vẻ mặt thoáng nghiêm túc hơn so với lúc trước. “Hắc Tam, những năm nay đã khiến ngươi vất vả nhiều rồi.” Du Y không nhịn được mà nảy lên ý định vui đùa, nói: “Có ăn có uống còn được vui chơi, làm sao vất vả được, có ở thêm vài năm nữa ta cũng…… A, thành chủ, thuộc hạ thất lễ.” Những năm này đối với hắn thật sự quá êm đềm, trong lúc nhất thời quên đi bổn phận mà hí ha hí hửng. “Không sao, nơi này cũng không phải là thành phủ, cứ tự nhiên, không cần phải giữ lễ tiết.” Ánh mắt của Trịnh Cẩn không khỏi lại chuyển sang hướng căn phòng của kẻ bất hạnh. “Thành chủ, hôm nay người đã gặp Lưu gia tiểu đệ?” Đứng trước vị chủ nhân tối cao này, thấy khuôn mặt y tràn đầy phấn khởi, vẻ nghiêm túc kia vẫn không thể che giấu nổi ánh mắt ôn nhu của hắn, Du Y liền đoán ra hẳn là hôm nay y đã gặp thiếu niên mù đáng yêu kia rồi. “Hắn đã cao lên nhiều…..” Trịnh Cẩn mỉm cười, sau lại nhíu mày, “Nhưng mà thân thể vẫn còn rất gầy yếu, gần như chẳng mập lên được chút nào…..” Du Y e sợ Trịnh Cẩn đang trách hắn chăm sóc không chu đáo, vội nói: “Thân thể Lưu gia tiểu đệ vốn rất yếu ớt, lại bị ngược đãi vài năm, rất khó để khôi phục, hiện chỉ có thể chậm rãi mà điều dưỡng thôi.” “Về sau sẽ không để cho hắn phải chịu khổ nữa…..” Trịnh Cẩn thì thào thở dài, đáy mắt lại trở nên ôn nhu, “Đúng rồi, về sau ra ngoài cứ gọi ta là Trịnh tiểu phu tử.” “Vâng.” —– *Chú thích: (1) Chi, hồ, giả, dã (之乎者也): Đây là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ dùng để làm trợ ngữ