Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310) Beta: Lan Lan Đến cuối cùng Diệp Nam Kỳ cũng không thể thay đổi được quyết định của mẹ Thẩm. Khi còn trẻ mẹ Thẩm đã từng là một họa sĩ, theo chủ nghĩa duy tâm tự nhiên và chủ nghĩa lãng mạn, luôn cảm thấy giữa hai vợ chồng thì phải như vậy mới là tốt đẹp và hoàn chỉnh. Hai người, một người không tình nguyện còn một người thì không muốn, sau khi lên xe cũng không ai nói gì. Diệp Nam Kỳ thì là vì chuyện “nhào vào lồng ngực” đêm qua mà cảm thấy xấu hổ, còn Thẩm Độ thì là đang tự hỏi một chuyện khác. Xe vừa mới đi được một đoạn, Thẩm Độ đã mở miệng: “Mặc kệ mấy các tin đồn về anh có bao nhiêu phần là sự thật, tốt nhất là bây giờ nên thu liễm lại một chút.” Phiên dịch lại là: Bây giờ có Thẩm gia làm chỗ dựa cho anh nên không cần phải bò lên mấy giường lung tung rối loạn đó nữa. Vốn dĩ Diệp Nam Kỳ không để ý lắm chuyện bị Thẩm Độ hiểu lầm gì đó, nghe giọng điệu này của hắn, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên, chống cằm nghiêng đầu nhìn Thẩm Độ, khóe môi hơi mỏng chợt cong lên, tình cờ để lộ ra một loại hương vị câu nhân không nói rõ được: “Thẩm Độ, có phải cậu cảm thấy ngủ với tôi một lần là có thể quản thúc tôi? Ngoài kia có bao nhiêu người muốn chăm sóc cho tôi, chỉ bằng cậu…” Đột nhiên, xe ngừng. Biệt thự này của Thẩm gia nằm trên sườn một ngọn núi, may mắn là xung quanh đều rất hoang vắng, không thì đột ngột dừng xe như như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn giao thông. Diệp Nam Kỳ không kịp tránh, ghìm đai an toàn lại đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống, tức giận nói: “Cậu muốn chết thì cũng phải để tôi xuống trước.” Lúc Thẩm Độ cười thì còn được, cũng có vài phần hài hước, tốt xấu gì cũng sẽ không gây nguy hại cho xã hội. Nhưng mà lúc vẻ mặt bắt đầu trầm xuống thì dường như ở giữa mặt mày đều đang khởi động sát khí, vô cùng đáng sợ. “Mẹ tôi rất coi trọng anh, anh yêu yêu đương đương cái gì cũng đều là chuyện của anh, nhưng đừng để cho bà nghe được bất kỳ lời nói hay thái độ bất mãn nào.” Dừng một chút, Thẩm Độ ngẫm nghĩ lại một chút lời Diệp Nam Kỳ vừa nói, sau đó làm một chuyện khiến cậu trợn mắt há hốc mồm —— Hắn mở cửa xe, ỷ vào sức lực mạnh mẽ của mình, ném Diệp Nam Kỳ xuống. Diệp Nam Kỳ nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang dần biết mất trong trạng thái không thể tin được, một lúc lâu sau mới tiếp nhận được sự thật mình bị người trong xe ném xuống, tức giận đến nỗi suýt nữa chửi ầm lên, chỉ có thể gọi điện thoại bảo tài xế đến đón mình. Cũng may thời gian đi làm của Diệp Nam Kỳ không cố định, lúc đến công ty cũng đã là 9 giờ sáng. Vào phòng họp nhỏ, trong phòng quá nóng, Diệp Nam Kỳ dựa vào cạnh bàn, hai chân thon dài không để ý chút gì mà chồng lên nhau, cởi áo khoác đặt sang một bên, cúi đầu xắn tay áo lên. Văn Sâm lấy kịch bản từ trong túi ra, lời còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy phần cánh tay bị lộ ra của cậu, vẻ mặt phức tạp có khó thể miêu tả nổi: “… Nam Kỳ.” “Dạ?” Văn Sâm nói: “Thật là càng ngày anh càng không hiểu nổi người trẻ tuổi các em, haizz.” Trực giác của Diệp Nam Kỳ nói cho cậu biết anh sắp nói vài lời không được tốt cho lắm. Văn Sâm chỉ chỉ cánh tay cậu: “Chậc, kịch liệt như vậy cơ à. Anh nhớ anh có nhắc cậu là người trẻ tuổi phải chú ý thân thể rồi mà…” Diệp Nam Kỳ vừa mới cúi đầu nhìn, chợt nhớ ra tối hôm qua ngã từ trên giường xuống, không biết cánh tay va phải chỗ nào mà tím bầm cả lên. Vốn dĩ da cậu rất trắng nên thấy rất rõ, tối hôm qua cũng chưa có cảm giác gì, hôm nay mới thấy hơi đau. Diệp Nam Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Con mắt nào của anh nhìn ra đây là dấu vết sau khi làm xong việc đó?” Văn Sâm hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải là lăn lộn ở trên giường rồi bị? Haizz, cậu đó, ngày mai phải đi thử diễn rồi, phải duy trì thể lực và tinh lực chứ…” Diệp Nam Kỳ á khẩu không trả lời được. Vết này đúng là xuất hiện lúc ở trên giường mà. Huyệt Thái Dương của cậu nhảy thình thịch một lát, nhẫn nại giải thích: “Văn ca, anh hiểu lầm rồi, tối hôm qua tên ngốc kia thò tay qua lấy điện thoại của em, lúc em trốn thì bị ngã từ trên giường xuống…” “Quả nhiên hai người nằm cùng giường!” Văn Sâm kinh ngạc cảm thán thế giới này thật thần kỳ. Diệp Nam Kỳ phát hiện càng miêu tả càng mờ mịt, dứt khoát không dây dưa chuyện này nữa, thay đổi chủ đề: “… Em nghĩ chúng ta vẫn nên nói chuyện kịch bản đi.” Vì chuẩn bị cho buổi thử vai mà một tháng gần như không ngủ không nghỉ, Diệp Nam Kỳ rất tự tin có thể nắm bắt được nội tâm nhân vật. Vốn dĩ kỹ thuật diễn của cậu cũng không tồi, xem như là tốt nhất trong thế hệ “tiểu thịt tươi” đồng lứa, bây giờ vừa mới trở nên nổi tiếng, còn có thể tăng lưu lượng. Kịch bản vai nam thứ ba này rất linh hoạt và quật cường, bị phái đi nằm vùng trong hang ổ của xã hội đen, khi thân phận còn chưa bị vạch trần thì vẫn luôn giống như vừa chính vừa tà, có đôi khi sẽ âm thầm giúp đỡ vai chính một phen, có đôi khi lại hố bọn họ một phen, làm vai chính mất manh mối để tiếp tục truy tìm, vì thân bất do kỷ [1] mà làm ra không ít chuyện xấu, hy sinh để theo đuổi chính nghĩa, có vẻ vô cùng mâu thuẫn. [1] Thân bất do kỷ 身不由己: vì một lí do nào đó mà bản thân không thể làm theo ý mình, làm việc mình muốn, bị bắt buộc làm việc mình không muốn. Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm thảo luận cả một buổi sáng, sau khi ăn cơm rồi nghỉ ngơi xong thì vào phòng tập tập chạy một lúc, sau đó an ổn ngủ trưa, buổi chiều cũng không lôi kéo Văn Sâm tập diễn cùng mình nữa, mà chào tạm biệt Văn Sâm, ra rạp chiếu phim cũ mua vé xem phim, giấu mình mà đi vào. Đây là thói quen của Diệp Nam Kỳ, mỗi lần sắp đi thử vai thì cậu gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ còn một ngày cuối cùng mới cho bản thân một khoảng thời gian rảnh rỗi và một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi, đến rạp chiếu phim đã cũ này, chọn một bộ phim cũ để xem. Văn Sâm dặn dò cậu ngày mai phải chú ý thời gian, sau đó cũng không làm phiền cậu nữa. Hôm nay Diệp Nam Kỳ mua được vé xem phim, không biết có phải là do ý trời hay không mà cậu lại chọn được bộ phim do chính chị cậu - Diệp Mi - diễn, còn là một bộ phim duy nhất. Ngón tay của Diệp Nam Kỳ để lại một vết trên vé xem phim, rồi mới tự nhiên bước vào. Rạp chiếu phim cũ này thường xuyên phát những bộ phim cũ không nổi tiếng hoặc là đã không còn phổ biến, không có nhiều người đến xem, không lâu nữa cũng sẽ phải đóng cửa, phòng chiếu phim vẫn là loại kiểu cũ, có rất nhiều chỗ ngồi trống. Diệp Nam Kỳ tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, lẳng lặng xem phim. Cùng với nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, khuôn mặt trẻ trung của Diệp Mi xuất hiện trước mắt Diệp Nam Kỳ. Quãng thời gian cô đi, thấm thoát cũng đã qua tám năm. Scandal năm đó che trời lấp đất, tin nóng, các loại tai tiếng vẫn cứ giống như một cơn ác mộng mà bao phủ đỉnh đầu của người nhà Diệp gia. Thiếu nữ mặt mày như họa trên màn ảnh lớn, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, chỉ một nụ cười cũng có thể được lên báo. Cho dù cô đã qua đời nhiều năm, Diệp Nam Kỳ vẫn không thể quên được khuôn mặt của cô. Mấy năm nay Diệp Mi liên tiếp xuất hiện trong giấc mơ của cậu, không phải khuôn mặt tái nhợt u sầu, mà dáng vẻ vừa dữ tợn vừa khủng bố bị bao phủ cơ man toàn máu là máu, cô trong ấn tượng của cậu sẽ không cười, từ lúc ấy đến bây giờ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Diệp Mi lộ ra một nụ cười như gió xuân xán lạn như vậy. Năm đó Diệp Mi chết vì phát điên, sau đó quảng cáo và phim đều bị hạ giá, có thể chiếu một cách quang minh chính đại ở rạp chiếu phim, còn phải cảm ơn rạp chiếu phim cũ sắp bị đóng cửa mà không quan tâm chút nào này. Ngồi phía trước Diệp Nam Kỳ là hai học sinh, vừa xem phim vừa thảo luận, Diệp Mi đã qua đời tám năm, mọi người rất dễ quên, hai học sinh nói thầm đã lâu, không nhớ nổi nữ chính của bộ phim là thần thánh phương nào, lớn lên không những đẹp mà diễn xuất lại tốt, thế nhưng lại chưa từng nghe qua, vì thế nên liền lấy điện thoại ra tra. Mới tra cứu được một chút, giọng nói của hai cô không khỏi nâng cao lên. “Ôi, là chị ấy! Trước kia tớ rất thích chị ấy, đáng tiếc… Hết scandal rồi lại đến đánh bạc phải đi vay nặng lãi, thật sự là không thể ngờ được…” Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm: Không phải. “Đâu chỉ như thế, cậu xem, chị ấy còn hít ma túy, hít đến nỗi một giây sau liền biến thành đen!” Diệp Nam Kỳ gắt gao nắm chặt tấm vé xem phim kia, nghĩ: Không phải như vậy mà. “Nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì, rất nhiều năm trước chị ấy đã nhảy lầu tự sát rồi…” “Haizz… xem bộ phim này, tự nhiên làm tớ sợ đến hoảng.” Bả vai của một học sinh khác run lên, “Thôi, đừng xem nữa, khó khăn lắm mới trốn học được một buổi chiều, tớ cũng không muốn xem cái này.” Bọn họ vừa nói vừa đứng lên, khom lưng rời khỏi phòng chiếu phim. Diệp Nam Kỳ ngồi một cách cứng đờ, cảm thấy như ngực bị cái gì đó chèn ép, vừa trướng vừa khó thở, khiến cho cậu không thể thở như bình thường. Cậu muốn nói Diệp Mi không phải người như vậy, cô là ánh mặt trời, rộng rãi, cứng cỏi, thông minh, không hút thuốc, không đánh bạc, đối đãi với người nhà rất dịu dàng. Bộ phim đã đến giai đoạn cao trào, Diệp Mi khóc đến tê tâm liệt phế trên màn ảnh, hốc mắt Diệp Nam Kỳ hơi đỏ lên. Cậu bỗng cảm thấy Diệp Mi như xuyên qua màn ảnh mà ai oán nhìn cậu, khóc trước mặt cậu, khóc đến thống khổ, ấm ức. Khi bộ phim kết thúc, Diệp Nam Kỳ đứng lên, nhìn tên diễn viên chính vội vàng xẹt qua, mặt không biểu tình mà suy nghĩ: Chị, em sẽ báo thù cho chị. Đừng khóc nữa, có được không? Người đáng chết, một kẻ cũng sẽ không bỏ sót. Diệp Nam Kỳ quấn khăn quàng cổ rồi đeo khẩu trang, đi đến cửa ra của phòng chiếu phim, khi vừa đi qua một chỗ ngồi, đột nhiên bị gọi lại. Cậu nao nao, ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy máu nóng trong người sôi trào, hình như muốn bộc phát. Cố gắng khắc chế lại, cỗ cảm xúc căng thẳng cực đoan kia chợt tan thành mây khói, cậu lại hoảng hốt trở về nhân gian, trở lại làm Diệp Nam Kỳ. Diệp Nam Kỳ thần sắc như thường, cười cười nói: “Phương ca cũng tới đây xem phim sao?” Người gọi cậu lại đúng là người đại diện biết nhìn xa trông rộng của Khương Nguyên Dư. Cũng là người đại diện của Diệp Mi năm đó. Phương Hành Viễn đứng lên, nhìn Diệp Nam Kỳ, trong mắt có chút phức tạp, hình như đang tưởng niệm: “Trước kia, có cố nhân rất thích tới đây xem phim, nghe nói sắp đóng cửa, hôm nay rảnh nên tới đây thăm một chút.” Diệp Nam Kỳ bất động thanh sắc, vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, dường như không nghe hiểu bất cứ thứ gì. Phương Hành Viễn quay đầu lại, mắt nhìn màn ảnh, nói: “Uống trà chiều với tôi, được không?” Diệp Nam Kỳ cầu còn không được: “Phương ca đã mời, đương nhiên là em sẽ đi.” Phương Hành Viễn dẫn Diệp Nam Kỳ tới một tiệm cà phê ở gần đó, đang trong thời gian làm việc buổi chiều nên không nhiều người lắm, trong tiệm phát một bản nhạc tiếng anh, khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Diệp Nam Kỳ không hiểu Phương Hành Viễn dẫn cậu tới đây làm gì. Chuyện của Diệp Mi mới truyền ra, Diệp Nam Kỳ cũng cho rằng chị của cậu đã thay đổi, đối với việc Diệp Mi mang hỗn loạn tới cho Diệp gia cũng đã từng rất hận, hận ý này vẫn luôn kéo dài, cho tới 5 năm trước. Đêm hôm trước khi đi thi đại học, cậu phát hiện nhật ký của Diệp Mi. Cho nên mới không màng đến sự phản đối của mẹ Diệp, lựa chọn ngành biểu diễn, nghĩa vô phản cố [2] mà tiến vào giới giải trí. [2] nghĩa vô phản cố 义无反顾: không quay đầu lại, không do dự. Diệp Nam Kỳ muốn biết rõ ràng năm đó đã xảy ra chuyện gì, cậu biết Diệp Mi vô tội, cô bị người hãm hại, mà “bóng ma” kia, dường như là tới từ tập đoàn Vân Vũ. Đến nỗi rốt cuộc Phương Hành Viễn có liên quan đến chuyện đó hay không, Phương Hành Viễn đóng vai trò gì… Diệp Nam Kỳ đều không biết. Diệp Nam Kỳ không che dấu mình là em trai của Diệp Mi, cũng may cũng không ai đi đào mộ chuyện năm đó, cậu làm hết khả năng để có thể biểu hiện mình cũng chỉ vì cái trước mắt này, một lòng muốn nổi tiếng, chỉ hy vọng có thể khiến Phương Hành Viễn buông lỏng cảnh giác với mình. Hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau một lát, Diệp Nam Kỳ mở miệng trước, cười nói: “Nghe nói gần đây Phương ca vì chuyện bộ phim mới của tiểu Khương mà rất bận rộn, nhanh thế đã xong rồi?” Phương Hành Viễn cười như không cười nhìn Diệp Nam Kỳ, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, không nhiều lời. Rõ ràng lời đề nghị uống trà chiều là do hắn nói ra, đến cuối cùng lại là Diệp Nam Kỳ đơn phương chọn đề tài, chọn đến nỗi hai người cũng chả có gì để nói nữa, hắn mới nhận điện thoại, rời đi trước. Diệp Nam Kỳ ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi, toàn thân vô lực trở về nhà, ngủ đến mê mệt. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Nam Kỳ lại khôi phục tinh thần, rửa mặt xuống lầu, không hẹn mà gặp Thẩm Độ. Thẩm Độ nấu cháo, đủ thời gian, đủ điều kiện, vốn định nấu cháo cá lát mà Diệp Nam Kỳ căm thù tới tận xương tủy, không biết não bị đụng vào đâu, đổi thành cháo trứng muối thịt nạc, mùi hương ngập tràn. Tối hôm qua Diệp Nam Kỳ không ăn cơm, đói đến không chịu được, nhìn đồ ăn trên cái bàn không phải của mình, không tự chủ tiến gần tới. Thẩm Độ liếc mắt nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì. Hai người trầm mặc ăn cơm sáng, Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng thổi cháo, nếm một ngụm, phát hiện thế mà hương vị cũng không thua đầu bếp trong khách sạn, từ đáy lòng nói: “Cuối cùng cũng phát hiện cái ưu điểm duy nhất của cậu rồi.” Kỹ năng nấu nướng không tồi. Thẩm Độ động tác ưu nhã lau lau khóe môi: “Đáng tiếc, đến bây giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ ưu điểm nào của anh.” Diệp Nam Kỳ: “…” ( Lại là tớ đây. Lại trễ chương các bạn. Ôi thật xin lỗi nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ _Lan Lan_)