Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 42 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 42: THÁNG SÁU
Sau cuộc hẹn hò thứ nhất không lâu, Cathy liền chủ động đưa ra đề nghị hẹn hò lần thứ hai.
Vẫn là địa điểm tương tự, Mễ Nhiễm rời khỏi vị trí lầu hai, bí mật quan sát bọn họ khi ở chung.
Không thể không nói, hai người đều có giá trị nhan sắc cao ở cùng một chỗ, phải nói là cảnh đẹp nhân gian là đây. Cathy tao nhã mê người, Lôi Gia Tuấn anh khí bừng bừng, dù là ai nhìn, đều sẽ cho là bọn họ là một đôi tình nhân trẻ .
Đặc biệt là Cathy, chị đã qua bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn như thời trẻ, vẫn đẹp như thiếu nữ.
Khi Lôi Gia Tuấn đang cười nói, Cathy chống khuỷu tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía anh ta, đôi môi đỏ mọng gợi lên một đường vòng cung nhẹ, một đôi mắt đẹp có chút ánh sao. Toát lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành thật quyến rũ.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh này, tim đều sẽ đập thình thịch .
“Lôi tiên sinh, anh làm sao vậy?” ánh mắt Cathy nhìn anh chằm chằm như nai tơ “Anh còn chưa nói, con kia chim rốt cuộc là giống chim gì mà?"
Lôi Gia Tuấn phục hồi tinh thần lại, vừa rồi anh ta đã kể cho Cathy nghe về kinh nghiệm bắn chim hoang dã của mình, nhưng như anh ta nói, anh ta đã bị ánh mắt của Cathy thu hút.
Một trong những lý do khiến anh ta thích những con vật nhỏ là chúng có đôi mắt hoang dã mà đơn thuần. Giờ đây, anh lại nhìn thấy đôi mắt như vậy ở một người phụ nữ.
Nai con bình thường ngoan ngoãn, mèo con bình thường lười biếng. Người hiền lành, lại làm cho lòng người sinh yêu thương.
Trong lúc nhất thời nhìn thấy thì sững sờ.
"Trên mặt tôi có cái gì sao?" Phát hiện anh không có phản ứng, Cathy hỏi nữa một lần.
Lôi Gia Tuấn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không dám nhìn vào mắt của chị, nói: "À, không có gì, Có một nhà động vật học trong nhóm của chúng tôi, anh ta đã nhận ra con chim bị thương này, được gọi là chim sấm. "
"Chim sấm?"
"Đúng vậy," anh đã gặp một con chim như vậy trên đường quay phim về dãy núi Tần Lĩnh . "Chim sấm là một loài chim quý. Hiện chỉ còn chưa đầy 20.000 con trên thế giới. Vẻ ngoài của chúng trông bình thường, như thể Vịt hoang có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, thực ra chúng là một loài chim lớn có tập tính di cư, chỉ có ở châu Á, còn phần lớn sống ở Trung Quốc ”.
"Chuyện gì xảy ra sau đó?"
Cathy không thể không rướn người về phía trước khi nghe thấy như vậy, đôi mắt nai con lấp lánh.
"Phải mất ba ngày đi bộ để trở lại trên núi, nhưng vết thương của chim sấm bị nhiễm trùng nặng. Tôi lo rằng nó sẽ không qua khỏi nên tôi đã xin trực thăng cứu hộ và cho máy bay đưa con chim ra ngoài".
Cathy ôn nhu nở nụ cười: "Anh dùng trực thăng cứu một con chim?"
"Chúng tôi không có trực thăng, chỉ có trực thăng cứu hộ ở dưới chân núi. Tôi đã bàn với trưởng đoàn, nếu nói với họ rằng đó là để cứu đàn chim thì trực thăng sẽ không bay qua. Vì vậy, tôi giả vờ bị bệnh và nói rằng tim mình không tốt. Liền có một trực thăng đến. Nhân viên cứu hộ thấy tôi ôm một con chim lớn nên không thể nói là săn trộm được. "
"Xì xì!" Còn chưa nghe xong, Cathy liền bật cười : "Lôi tiên sinh, anh thật là đủ giảo hoạt, vậy chim sấm sau đó thế nào rồi?"
"Tôi nói với phi công, cứu mệnh tôi cũng là cứu, cứu mạng nó cũng là cứu. Như vậy đi, tôi sẽ trả thêm 1.000 nhân dân tệ, tiền cước vận chuyển, đưa tôi và con chim sấm này đến bệnh viện."
“Nếu tôi là phi công, tôi sẽ đưa anh đi miễn phí,” Cathy dừng lại - “Sau này anh thu xếp cho con chim sấm như thế nào?"
"Đầu tiên chúng tôi gửi chim sấm đến trạm cứu hộ, sau khi vết thương lành, chúng tôi đã thả nó ra."
Cathy gật đầu, sau khi nghe xong câu chuyện này, chị có ấn tượng tốt hơn về Lôi Gia Tuấn.
Tuy chỉ là một nhiếp ảnh gia ít người biết đến nhưng anh lại có tấm lòng tôn trọng thiên nhiên hiếm có, những năm tháng đầu đời khi chị sang Tây Tạng quay phim, chị nhận lời chỉ dạy của các Tỳ kheo và nghe các thiền sư ở đó nói rằng "vạn vật đều có linh tính" nên chị luôn quan tâm đến thiên nhiên. Mọi thứ đều được coi trọng, không ngờ Lôi Gia Tuấn này cũng là người đồng đạo.
Sau buổi hẹn hò, Cathy tinh thần thoải mái.
Thời gian gần đây, tinh thần luôn tràn đầy năng lượng.
Mễ Nhiễm "Chúc mừng" nói: "Ai nha, Cathy tiểu thư, mùa xuân của chị đến rồi nha."
"Cô chế nhạo tôi!" Cathy khuôn mặt đều đỏ, "Tôi cùng Lôi Gia Tuấn bây giờ còn ở giai đoạn tìm hiểu nhau, mọi thứ nói đều còn sớm đây."
"Không vội không vội, từ từ cũng tới. Đúng rồi, chị đã thêm WeChat của anh ấy chưa? "
"Không ... tôi quên chuyện này rồi, Mễ Nhiên, nếu không cô có thể giúp tôi kết bạn WeChat của anh ấy đi."
"Ok, cứ giao cho tôi."
Quay đầu lại, cô lại gặp mặt Lôi Gia Tuấn.
Vẫn ở quán cà phê đó, cô hỏi Lôi Gia Tuấn, anh cảm thấy thế nào về Cathy, kết quả là Lôi Gia Tuấn nói: "Đôi mắt của cô ấy rất ưa nhìn ."
"Chỗ nào rất ưa nhìn?"
Lôi Gia Tuấn không nói chỉ cười thầm.
Trong lòng anh rất vui!
Mễ Nhiễm không vạch trần, liền gọi một tách cà phê.
"Trong trường hợp này, tôi sẽ sắp xếp ước hẹn tiếp theo cho anh."
****
Ba ngày sau, Mễ Nhiễm sắp xếp một buổi hẹn hò khác cho hai người.
Khi chọn địa điểm hẹn hò, cô cũng vỡ não.
-- cái này không đủ lãng mạn, cái kia không đủ bí ẩn. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui, thành phố Bắc Kinh to lớn, cũng không có gì đẹp đẽ mà vị trí thích hợp trò chuyện riêng tư.
Cuối cùng, nguồn cảm hứng của cô bất ngờ xuất hiện, cô chỉ đơn giản là chạy đến Thập Sát Hải, thuê một chiếc thuyền bằng kính ngắm cảnh, bố trí như những đôi tình nhân đang hẹn hò.
—— Chiêu này thực ra là học được từ Đảng Cộng sản, nhớ hồi đó khi muốn mở một bữa tiệc lớn và bị người dân vây quanh khắp nơi nên những người sáng lập đã thuê một chiếc thuyền mái hiên trên hồ ở Gia Hưng để họp và tránh được tai mắt tình báo và Gestapo* (cơ quan mật vụ của Đức Quốc Xã).
Phải nói rằng đảng ta thực sự là ông tổ của chống điều tra.
Vào đêm ngày 31 tháng 5, Lôi Gia Tuấn và Cathy lên thuyền tại bến đảo Wild Duck, chỉ có một người lái thuyền đưa họ đi tham quan Thập Sát Hải vào ban đêm, mất khoảng 2 giờ.
Để tạo bầu không khí cho hai người (thật ra không có đủ chỗ ngồi trên thuyền), Mễ Nhiễm sẽ không lên thuyền, nhưng cô không muốn nhàn rỗi vào tối nay, vừa hay gần Thập Sát Hải có quán bar nổi tiếng, nên đã rủ Lục Phỉ Nguyên cùng đến một câu lạc bộ.
Sau khi ngồi vào chỗ, người phục vụ đưa thực đơn đến, Lục Phỉ Nguyên hỏi cô: "Em muốn uống loại đồ uống gì?"
"Em muốn uống Kê Vĩ Tửu!" ( rượu cocktail)
Mễ Nhiễm không phục, bằng cái gì đến quán bar lại chỉ có thể uống cái đồ uống?
Lục Phỉ nguyên trừng cô một chút, "Không cho uống." Mễ Nhiễm chắp tay trước ngực: "Để em uống một ly đi, một ly thôi, em đã lâu đều không có chạm qua rượu."
Cô không ngừng làm nũng, Lục Phỉ Nguyên hết cách phải đưa thực đơn cho người phục vụ, nhàn nhạt nói: " hai ly Black Sun Hắc Nhật, rượu đế là rượu rum trắng Bacardi, bỏ ít nồng độ rượu, lại thêm ba viên Ô liu ngâm. "
Có vẻ như anh cũng là một người kỳ cựu của quán bar.
Không lâu sau, ly cocktail được giao đến, thứ rượu đen và đỏ trong ly thật đẹp. Mễ Nhiễm thận trọng nhấp một ngụm Black Sun, màu cam đục và độ trong của Coke hòa quyện hoàn hảo, nó đã bị loãng đi rất nhiều. Hương vị rượu vang cùng với ô liu ngâm chua chua mặn nhẹ sẽ khiến người tỉnh táo ngay lập tức.
Đừng nói đến việc say, ngược lại, càng uống càng hăng.
Mễ Nhiễm không khỏi thốt lên: "Anh thật là tuyệt vời, còn biết uống loại cocktail nào cũng không say."
"Tôi đã uống nó nhiều lần ở Mỹ. Nó phù hợp với những người không dung nạp rượu."
"Em thực sự đã từng có thể uống rượu," cô nghĩ về Mễ Nhiên và mỉm cười, "Bây giờ uống rượu lại làm cho người ta chê cười."
"Trước kia là trước đây, bây giờ là hiện tại." Lục Phỉ nguyên đem ba quả ô liu vào ly, "Bây giờ không uống được thì đừng uống. Con gái là người nếu say rượu, say rồi sẽ rất dễ gặp nguy hiểm."
"Ừm, hôm nay đi cùng hôm, em mới dám uống ly này."
Mễ Nhiễm quơ quơ ly rượu, ngay khi chiếc thuyền bằng kính đi ngang qua cửa sổ của họ, lộ ra ánh đèn, cô nhìn thấy bóng hai người chiếu trên tấm lưới cửa sổ, như thể họ đang rúc vào nhau và nói chuyện.
Lâu lâu có tiếng cười nói râm ran trên thuyền tranh.
Có thể thấy, đêm nay lại là một đêm đẹp trời khác, khoảng cách giữa Cathy và Lôi Gia Tuấn ngày càng gần ...
“Anh nói xem, họ đang nói gì trên thuyền vậy?” Mễ Nhiễm đột nhiên tò mò.
“Em quan tâm người khác làm gì?” Lục Phỉ Nguyên bất mãn, đây là lúc hai người bọn họ hẹn hò, đây là lúc quan tâm đề tài của người ta sao?
Nhưng Mễ Nhiễm liên tục nói: "Phỉ Nguyên anh có biết không? Lôi tiên sinh mà anh giới thiệu với em đẹp trai quá đi. Em cứ tưởng anh là đẹp trai nhất, nhưng không ngờ Thiên Ngoại Hữu Thiên."
Ý là, Nhân Ngoại Hữu Nhân thật sao? sắc mặt Lục Phỉ Nguyên không tốt, nóng nảy nói: "Tôi đoán, là Lôi tiên sinh đang kể mấy câu chuyện gây tò mò để phụ nữ vui."
Nghe giọng điệu chua ngoa này, anh lại ghen rồi.
Mễ Nhiễm cố tình trêu chọc anh, nói: "Nhưng Lôi tiên sinh có tài ăn nói. Anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn rất hiểu biết. Không giống ai đó, quanh năm chỉ biết gõ mã, gõ chữ. không có một chút thú vị. "
" chạy ngược chạy xuôi như Lôi Gia Tuấn, em nghĩ khi làm phụ nữ của anh ta sẽ hạnh phúc sao?"
Lục Phỉ Nguyên giỏi dội gáo nước lạnh vào người ta thôi, nhất là khi ghen tuông sẽ bật ra thuộc tính miệng lưỡi, bụng đen.
"Sao anh lại nói chuyện thế này? Có thêm đàn ông đi chơi thì có chuyện gì? Em cảm thấy đà ông giống Lôi tiên sinh như vậy, rất có khí phách quý ông!"
Lại nghe leng keng một tiếng, Lục Phỉ Nguyên đặt ly thủy tinh xuống, sức lực quá lớn, một chút chất lỏng văng ra ngoài--
“Phục vụ, tính tiền.” Anh lạnh lùng nói.
"Nhanh như vậy?! Em còn chưa uống xong!"
Trong giây tiếp theo, tay cô đã bị ai đó nắm lấy, Lục Phỉ Nguyên mạnh đến mức dắt cô đi như gà non, Mễ Nhiễm không quan tâm uống rượu. giãy giụa hết cỡ nhưng vẫn bị anh kéo đi.
Trên đường phố bên ngoài có người đến người đi.
Lục Phỉ Nguyên dừng lại, sau khi suy nghĩ một chút liền kéo cô đến ga ra* (nhà để ô-tô).
Vừa nhìn thấy ga ra, Mễ Nhiễm liền đỏ mặt.
Ga ra là nơi bọn họ xác nhận mối quan hệ của mình và cũng là nơi lần đầu tiên họ hôn nhau. Lục Phỉ Nguyên có vẻ đặc biệt thích làm việc trong bóng tối, cô phải đề phòng một chút. Lần được tỏ tình đầu tiên của cô là trong gara.
"Phỉ Nguyên, anh buông em ra, đừng cố chấp..."
Mặc dù vậy, sức lực của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Phỉ Nguyên, cô vẫn bị nhét vào ghế sau.
Vừa lên xe, Lục Phỉ Nguyên nguy hiểm tiến lại gần cô.
"Anh đang làm gì đấy?!"
Mễ Nhiễm lấy tay che quần áo.
Anh đang định làm gì vậy ?! Câu hỏi hay đấy, Lục Phỉ Nguyên cười nhạt.
Đoạn thời gian gần đây, Mễ Nhiễm không ngừng ở trong blog mà khen cái người Lôi Gia Tuấn kia lớn lên đẹp trai, tầm mắt rộng rãi, là đàn ông chân thành. Còn nói da mình trắng xám, yếu đuối mong manh, không có giống Lôi Gia Tuấn, có khí khái quý ông. . . . . .
Anh bây giờ nhìn không nổi nữa.
Hôm nay, anh sẽ cho cô thấy: Khí phách của quý ông là gì!
Đầu tiên Lục Phỉ Nguyên tháo cà vạt, sau đó là áo vét, cuối cùng là áo sơ mi màu than chì ôm sát ra.
Mễ Nhiễm sững sờ, nhìn thẳng vào Lục Phỉ Nguyên đang cởi quần áo, phải nói dáng người của anh vẫn rất tuyệt, máu thịt cân đối, cơ bắp đầy đủ, thứ nên có đều có, thậm chí còn có một điều: đường nét cơ thể như mỹ nhân ngư vậy.
"Phỉ, Phỉ Nguyên, anh..."
Mễ Nhiễm nuốt từng ngụm nước bọt.
Thân thể của người đàn ông trước mặt thật sự rất hấp dẫn, cô không thể không động tâm, lặng lẽ phất cờ hét lên ——lục bảo bảo, lục tiểu bảo bảo, anh cố lên cởi hết ra a, cố gắng cởi hết,Tốt nhất là không một mảnh vãi!
Nhưng Lục Phỉ Nguyên đã cởi bỏ xong áo sơ mi của mình, thân dưới vẫn ẩn hiện đường cong bên trong.
Mễ Nhiễm đột nhiên có ý muốn đẩy quần của anh ra.
Ngay sau đó, Lục Phỉ Nguyên cúi người xuống, phủ kín môi cô.
Cô nghe thấy anh nói: "Em không được phép khen người đàn ông khác tốt hơn trước mặt anh, nghe chưa ?!"
"Nghe, nghe thấy rồi."
Chỉ cần anh mỹ nhân kế, là cô sẽ quên hết tất cả ngay.
Ngay sau đó, môi anh áp lên môi cô, Lục Phỉ Nguyên dùng lưỡi mình tách hai cánh môi mỏng của cô ra, sau đó ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô, từ ngoài vào trong từng li từng tí nếm thử vị ngọt của cô.
Một mùi rượu ám muội bốc lên trong không khí.
Mễ Nhiễm vươn eo duỗi tay, ngón tay vẫn đan chặt trong lòng bàn tay anh, cứ mò mẫm đi lang thang, khoảng cách hai người càng ngày càng gần ...
Nụ hôn vừa dứt, Lục Phỉ Nguyên lại đè cô xuống dưới thân mình, hai tay tăng cường cởi bỏ quần áo của cô, không khí lần này khác với lúc trước, anh lo lắng hơn, càng muốn yêu cô hơn. ......
"Lục Phỉ Nguyên," Mễ Nhiễm thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cuối cùng cũng tìm được thanh âm của mình, "Anh, hôm nay anh xảy ra chuyện gì..."
Một ngón tay chặn môi cô, lại nghe anh nói: “Không có gì đâu, anh chỉ muốn em."
"Oh. . . . . ."
Mễ Nhiễm không thể cưỡng lại được nữa, giờ trong đầu cô đều là anh.
Chẳng mấy chốc, áo khoác của cô ấy cũng bị cởi ra.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Mễ Nhiễm cảm giác toàn thân đều nóng lên, dường như trong cô có một đám lửa, lại không tự chủ được dùng tay vuốt dây lưng quần của anh, muốn tháo cái cửa ải cuối cùng trở ngại nhau ra . . . . . .
Cũng đúng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên.
". . . . . . Keng keng keng. . . . . ."
Lục Phỉ nguyên dừng động tác lại.
Cô nhìn thấy trong mắt anh có chút không cam lòng, cú điện thoại này thực sự tới không đúng lúc gì cả.
"Trước tiên để em nhận điện thoại đã." Mễ Nhiễm nhỏ giọng nói.
Lục Phỉ nguyên dời thân thể, lại đưa điện thoại cho cô.
Điện thoại là do A Đóa gọi đến.
A Đóa lười biếng như một bệnh nhân ung thư, không có chuyện lớn xảy ra, cô ấy sẽ không bao giờ gọi cho cô vào lúc này.
Mễ Nhiễm đứng dậy, trong lòng chợt lạnh, nhìn qua hình ảnh phản chiếu qua gương, cô thấy quần áo của mình đã bị cởi ra hơn một nữa, khoảng cách nụ hôn vừa nãy, Lục Phỉ Nguyên không nhàn rỗi chút nào, chỉ cần cởi thêm áo lót và quần lót là đã đem cô lột sạch.
Bây giờ mái tóc đen của cô vương vãi trên vai, cảnh xuân, không thể nào che giấu được.
Lục Phỉ Nguyên nhìn cô như vậy lửa giận không tên trong lòng càng thêm sôi trào, vì vậy hít một hơi, nói: "Trước tiên nghe điện thoại, sau cuộc gọi chúng ta sẽ tiếp tục."
Mễ Nhiễm đỏ bừng cả mặt, đành phải nhấc máy trước: "Nghe, A Đóa có chuyện gì vậy?"
Giọng A Đóa chưa bao giờ vội vàng nói: "Mễ Nhiên, bây giờ cậu đang ở đâu?!"
"Ở............. nơi hẹn hò của Lôi tiên sinh và Cathy, chuyện gì đã xảy ra?"
"Thật đáng kinh ngạc! Có ai đó báo cáo rằng coo đã bán thông tin trong cơ sở dữ liệu và thu được hơn 100 vạn (hơn 3 tỷ 3 vnd) tiền thù lao một cách bất hợp pháp ......"
"Cái, cái gì?!" Mễ Nhiễm sửng sốt: "Chuyện xảy ra khi nào? Ai tố giác mình?!"
"Vừa rồi là tin tức do em gái từ cơ sở dữ liệu gửi tin tức cho mình. Xem ra là thủ thư Tần Hương kia tố giác, vạch trần cậu đó. Hình như trong tay cô ta có chứng cứ. Trụ sở đã báo cảnh sát rồi. Cậu mau trở lại làm rõ đi!"
"Tần Hương? !"
Mễ Nhiễm chợt nhớ tới cái gì, cô giơ điện thoại trên tay lên nhìn một chút --
12h 00.
Ngày 31 tháng 5 đã trôi qua, bây giờ đã là ngày 1 tháng 6, cũng là điều mà Qúy Như Hinh đã nói với cô trước đó, "Chậm nhất là vào tháng 6, Tần Hương sẽ báo cáo và vạch trần Lục Phỉ Nguyên. Cô phải chuẩn bị tốt nếu sự việc bại lộ ..."
Tần Hương đã bắt đầu hạ thủ rồi phải không ?!
Nhưng ngoài Lục Phỉ Nguyên, mục tiêu thực sự còn có cô!
Truyện khác cùng thể loại
461 chương
129 chương
202 chương
88 chương
59 chương
175 chương