Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

Chương 4 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng

CHƯƠNG 4: VẬT GÌ Tô Nguyệt Phinh kỳ thật không biết hẹn hò là thứ gì. Tuy rằng cô ấy cũng tương đối thân thiện, nhưng luôn giữa đường bỏ trốn, vì thế mà không thành. Cũng chưa từng giống như bây giờ, thành thành thật thật, cùng một nam nhân xa lạ ở chung một cái buổi chiều. Cứ từ từ rồi bọn họ cũng sẽ nói nhiều hơn năm câu. ---- Cảm giác như vậy quả thực không tồi, ít nhất trong tưởng tượng sẽ không có việc bị hư. Ôn Tuấn Nghiệp nho nhã, sạch sẽ, không có dùng ánh mắt mị hoặc mà lăng lăng nhìn thẳng, điều này làm cho đáy lòng Tô Nguyệt Phinh thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng tất cả đều bị hủy bới vì một cái nắm tay. Ngồi nguyên một buổi chiều, chân của Tô Nguyệt Phinh có chút tê, đúng lúc cô đang định đứng dậy, thân thể hơi nghiêng nghiêng, dường như sắp ngã, vì thế Ôn Tuấn Nghiệp liền tiến lại nâng đỡ. Tô Nguyệt Phinh theo bản năng mà kháng cự, tay không tự chủ mà dơ lên---- Bang! Một bạt tai. “Xin, xin lỗi....” Đánh xong, Tô Nguyệt Phinh cũng biết chính mình đã sai. “Suy cho cùng, tôi cũng có chút sai, khi không giải thích rõ ràng cho Ôn tiên sinh” Mễ Nhiễm rất là bất đắc dĩ, vừa rồi, nếu không phải cô nhanh chóng kịp thời chạy tới, lôi Tô Nguyệt Phinh đang đứng đờ người ra, chỉ sợ Ôn tiên sinh liền phát hỏa. “Tôi thật sự....không có cách nào ở gần đàn ông”. Tô Nguyệt Phinh lại bắt đầu trốn tránh. “Bằng không, hợp đồng hôn nhân lần này kết thúc đi?” Mễ Nhiễm lắc đầu, lần này chỉ là cuộc hẹn lần thứ 2, kết thúc khoảng thời gian 3 tháng này có chút sớm. “Tô tiểu thư, cô trước tiên về trước nghỉ ngơi đi, Ôn tiên sinh bên kia tôi sẽ đích thân giải thích, chờ khi tôi an bài trong, hai người lại tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.” “Không....” Tô Nguyệt Phinh vẫn là cự tuyệt, cô cũng tự nhận thấy rằng: “cuộc đời tôi đã định sẵn sẽ là cô độc, tính cách của tôi đã như vậy rồi, không thay đổi được đâu, tôi thấy làm một cẩu độc thân cũng rất tốt. Cô nhìn xem Tạp Mặc San, Chora. cô ấy không phải cũng là người độc thân cả đời, không phải cũng đang sống rất tốt sao?!” Tạp Mặc San, Chora là người đề cao chủ nghĩa nữ quyền trứ danh, đảm nhiệm chủ tịch thứ 56 của Liên Hiệp Quốc, cả đời thu dưỡng 17 đứa trẻ, nhưng lại không có một ai là do cậu sinh ra, rất nhiều người kiên trì đi theo chủ nghĩa độc thân, sẽ đem cậu trở thành tấm gương. chính là: “Tô Nguyệt Phinh, cô bình tĩnh lại một chút, đại đa số nữ nhân không ai có thể kiên cường với việc cô độc cả đời cả. Cô dám bảo đảm, sống một mình sẽ tốt hơn hai người sao?” Tô Nguyệt Phinh hít sâu một hơi, lắc đầu. Cô liền biết, tương lai khi cô già rồi, bị bệnh, cần có một người để nương tựa vào nhau. “Trước tiên nghe tôi, cô về nhà trước đi, chờ tin tức của tôi, có được không?” Tô Nguyệt Phinh suy nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu. ** về phương diện khác. việc giả thích với Ôn Tuấn Nghiệp, cũng không quá thuận lợi. Ôn Tuấn Nghiệp nhìn ra được, tính cách Tô Nguyệt Phinh có vấn đề, cô sợ giao tiếp, cũng không có ý nghĩ sẽ mở lòng. Hơn nữa, cô ấy không hể nào hiểu được, cái tát đó quả thật kiến cho nam nhân đều cảm thấy không dễ chịu. “Mễ tiểu thư, bằng không, chúng ta ngưng cái hợp đồng hôn nhân này lại đi có vẽ sẽ tốt hơn.” “Như thế nào, ngài tức giận sao?” Mễ Nhiễm bình tính mà nói: “ngày hôm qua, tôi cùng Tô Nguyệt Phinh nói chuyện qua, cô ấy quả thực luôn cảm thấy có lỗi, cô ấy nhờ ta hướng anh xin lỗi.” “Không phải vấn đề này, cô ấy không phù hợp với yêu cầu của tôi.” “Điểm nào không phù hợp với yêu cầu của anh?” “Tính cô ấy như vậy, làm sao nguyện ý cùng tôi về nhà cha mẹ đây?” Mễ Nhiễm cười, nụ cười mang chút châm chọc: “Ôn tiên sinh, trong hợp đồng có ghi rõ, việc gặp mặt cha mẹ hai bên, là một sự kiện trọng đại. cho dù Tô Nguyệt Phinh có muốn diễn kịch, nhưng mong anh cũng đừng làm cho cô ấy diễn ra một vở kịch khó coi” “Yêu cầu của tôi không cao, nhưng nếu cô ấy không làm được, thì đành thải suy xét đến việc thay đổi người.” Ôn Tuấn Nghiệp cũng thập phần bình đạm nói. Mễ Nhiễm có chút sáng tỏ, xem ra, Tô Nguyệt Phinh có vấn đề, mà vấn đề của Ôn Tuấn Nghiệp cũng rất lớn. Liền hỏi: “Kia, nguyện vọng về sau của anh là gì?, liền đem Tô Nguyệt Phinh một chân đá văng?” “.....” Ôn Tuấn Nghiệp ngây ngẩn cả người, anh quả thật chưa suy nghĩ đến cái vấn đề này. Trong cảm nhận của anh, tác dụng lớn nhất của Tô Nguyệt Phinh chính là lấy lòng cha anh. Nhưng lúc sau thì sao?chia tay? hay là tiếp tục sống chung? trong đầu anh không có một cái khái niệm. Mễ Nhiễm lại rất bình tĩnh mà nhìn anh: “Kỳ thật, anh tưởng rằng tìm đại một nữ tử giả làm vợ, thì có thể lấy lòng người cha đang mang trọng bệnh của ngài . vậy hà có gì anh lại lựa chọn hợp đồng hôn nhân?” Ôn Tuấn Nghiệp thở dài: “Tôi không nghĩ đến thời khắc cuối cùng, vẫn đều là lừa gạt cha mình” “Không sai, cái anh muốn tìm là một người vợ thật sự, không nghĩ đến việc lừa gạt cha mình, như vậy chỉ có thể lựa chọn hợp đồng nhôn nhân, Tô tiểu thư gia thế trong sạch, tri thư đạt lý, tuyệt đối sẽ là một nàng dâu ưu tú. Nhưng anh, đã không có thành ý, cũng không có tôn trọng Tô Nguyệt Phinh, ngài nói, Tô tiểu thư có nên đánh anh hay không?” Nghe đến những lời này, Ôn Tuấn Nghiệp ngược lại cười, anh nói: “Nghe cô nói như vậy, đúng là tôi hồ đồ rồi!” “Như vậy a, lần sau tôi lại an bài tiếp.....” “Mễ tiểu thư.” Ôn Tuấn Nghiệp đánh gãy lời nàng nói: “Nhưng có một việc tôi rất rõ ràng, trong thời gian ngắn cô ấy khó lòng phù hợp với yêu cầu của tôi, cho nên, tôi hy vọng có thể đổi đối tượng” “......” ** Chưa kịp xuất sư, thân đã chết trước. Mễ Nhiễm không nghĩ tới, một ngày ngắn ngủn, hai bên đều đưa ra yêu cầu “Ly hôn” Đến bây giờ mới đi được có một bước a! mà đều đã không muốn nhìn thấy đối phương, như vậy 2 tháng rưỡi tiếp theo nên làm sao bây giờ? Mễ Nhiễm cảm thấy có một loại cảm giác thất bại. Vốn dĩ, cô luôn có lòng tin về lần se duyên này, phải nhớ rằng, cô là một tiểu thuyết gia, tuy rằng do xui xẻo mà xuyên đến đây, hơn nữa nhìn rất giống có thể quay về, nhưng cô vốn rất thích công việc “Hồng nương” này. Cô có cảm giác , việc làm mai này giống như việc tích lũy tư liệu tình yêu vậy. chờ tích lũy đủ tư liệu, sau này sẻ sáng tác thêm tác phẩm văn học vậy. Nhưng kết quả chứng minh: Hiện thực và tiểu thuyết là hoàn toàn khác nhau. Tổ hợp của tuấn nam mỹ nữ, có khả năng là tổ hợp của hai người mang bệnh tâm thần cũng nên. “Uống rượu cũng không giải quyết được vấn đề.... uy, mình nói, Mễ Nhiên cậu từ khi nào thì tửu lượng lại tốt như vậy?” Thời điểm ăn cơm trưa, Mễ Nhiễm cấp chính mình một ly rượu trắng, là loại nhất tiện nghi, thiêu đao tử. A Đóa bên tai vẫn luôn lải nhãi, khuyên cô đừng quản chuyện của hai người có tật xấu đó nữa. “Mình uống thêm một chén.... Lại suy ngẫm thêm a” Mễ Nhiễm uống một hơi cạn sạch, cồn quả nhiên khiến cho ý nghĩ rõ ràng không ít. Căn bản là một người có chứng sợ đàn ông , lại một người muốn đem con gái nhà người ta làm công cụ lợi dụng, hai cái người này có thể ở cùng nhau sao?! A Đóa liền nói: “Mình thấy là nên từ bỏ thôi, đây là do bọn họ không có duyên phận, cưỡng cầu cũng khó, chờ đến ba tháng sau, liền cho bọn họ giải trừ hợp đồng đi” “Buổi chiều, mình đi một chuyến tới tổng bộ, nhìn xem coi có biện pháp nào không đã” Cô vẫn là chưa từ bỏ ý định. ** Một lần nữa tới tổng bộ, Mễ Nhiễm cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Chỉ cần là cô tới, sảnh lớn luôn luôn sẽ có những tiếng nói khe khẻ, phỏng đoán “Mễ Nhiên có phải hay không muốn cùng Lục Phỉ Nguyên quay lại”. Kỳ thật là bọn họ nghĩ nhiều, cô chỉ là tới tìm cơ sở dữ liệu của Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp. Nhưng người ở bộ phận cơ sở dữ liệu nhìn thấy cô, liền thay một bộ mặt không khách khí, trực tiếp cho cô ở ngoài cửa. Không có biện pháp, Mễ Nhiễm đành phải tìm Lục chủ nhiệm. Chỉ là, Lục chủ nhiệm hôm nay có khách. Dĩ nhiên, là cô vẫn đang đứng ngoài cửa văn phòng, liền nhìn thấy Lục Phỉ Nguyên đang nói chuyện với một mỹ nữ, dáng người nữ tử mang theo một đường cong uyển chuyển, mềm mại, nhưng cũng không phải cái gọi là ‘Gợi cảm’, bởi vì từ ánh mắt đến tư thái đều thập phần thanh thuần, giống như không nhiễm một hạt bụi nào. Mỹ nữ xem lật xem văn kiện trong tay: “Lục chủ nhiệm, em đã xem văn kiện này, nhưng em vẫn quyết định....” Lục Phỉ Nguyên gật đầu, “Ừm”, “Tốt”, còn đánh giá cô ta: “Cô có loại suy nghĩ như vậy thật tốt, Qúy Như Hinh.” Nghe được ba chữ “Qúy Như Hinh”, Mễ Nhiễm vẫn là nho nhỏ hô----“A” Sau dó hai người đem ánh mắt nhìn về phía cô. “Là cô?” Lục Phỉ Nguyên lắp bắp kinh hãi, tiện đà khôi phục thần sắc lạnh nhạt. “Lục chủ nhiệm, ngài còn có khách, tôi đây đi trước không quấy rầy.” Qúy Như Hinh đỏ mặt. Mễ Nhiễm ho khan, cô không nghĩ tới việc, ở đây lại có thể gặp được nữ chính Qúy Như Hinh, dựa kịch bản, bọn họ có thể là một đôi, cô có khả năng đã quấy rầy chuyện yêu đương của bọn họ Chả sao cả, dù sao cô cũng không có tính toán tham dự vào cốt truyện. “Lục chủ nhiệm” Mễ Nhiễm đi đến, thập phần bình đạm nói: “Vừa rồi tôi đi bộ phận hồ sơ, nhưng bọn họ không cho tôi đọc tài liệu, nói, phải có sự chấp thuận của anh mới được....’ Lục Phỉ Nguyên hiểu rõ: “Bọn họ không cho cô đi vào?” Mễ Nhiễm xấu hổ gật đầu, bở vì “Mễ Nhiên” là người trong sổ đen, cho nên cơ sở dữ liệu không mở của cho cô. vì thế cô liền giải thích: “Tôi muốn biết kỹ càng, tỉ mỉ tư liệu của hai bên khách hàng của tôi, nhìn xem có cái gì đột phá hay không’ “Là chỉ muốn xem tư liệu của Ôn Tuấn Nghiệp cùng Tô Nguyệt Phinh” Mễ Nhiễm lập tức hiểu rõ ý đồ trong câu nói của anh, cũng đen mặt: “Lục chủ nhiệm, anh không đồng ý thì thôi, uổng không tôi tốn công một chuyến, quấy rầy rồi” Lục Phỉ Nguyên trước đem cô coi thành ăn trộm rồi phải không? Nhưng cô vừa mới bước ra cửa phòng, phía sau liền truyền tới tiếng nói: “Đứng lại, ai nói ta không đồng ý” Mễ Nhiễm lúc này mới thở ra một hơi, thực không có cốt khí mà quay lại, “vậy phiền toái Lục chủ nhiệm”.Trong lòng liền phun trào: Đi thì đi thôi, còn ở đó tỏ vẻ lạnh lùng làm gì? cho nên nói, cô cảm thấy khó chịu với những người đàn ông giả vờ như vậy, mùa hè mà lại mặc âu phục, tự cho bản thân là nhất đẳng ư. Nhưng mà---- “Không phiền toái, tôi trước tiên chào hỏi bọn họ một cái, căn dặn lần sau nhìn thấy cô cũng đừng ngăn lại.” Lục Phỉ Nguyên nói như thế. “ừm.....” Cô hình như chửi thầm anh ta quá sớm..... “Đương nhiên, muốn cử một người cùng cô đi xem tài liệu’ Lục Phỉ Nguyên bổ sung thêm “.......” Chửi thầm vẫn là không thể tiếp tục. *** Rất nhanh,bộ phận hồ sơ tìm ra tư liệu của hai người. Mễ Nhiễm đọc nhanh như gió, rất nhanh liền phát hiện một thứ đột phá. Hai mươi năm trước, trên lý lịch của hai người đều xuất hiện cùng một phòng vẽ tranh. .......chờ một chút?!Hai mươi năm trước? phòng vẽ tranh?! Ôn Tuấn Nghiệp thích nữ giáo viên kia, còn không phải là giáo viên mỹ thuật sao?! ‘người phụ trách của phòng vẽ tranh này tên gọi là gì?”cô linh quang vừa động Lục Phỉ Nguyên click mở tư liệu của phòng vẽ tranh, lập tức xuất hiện một thân ảnh mỹ lệ của nữ nhân. ----Phùng Dao, giáo viên phòng vẽ tranh, 25 năm trước mở ra một phòng vẽ tranh, tên là “ phòng vẽ tranh Nhất Mặc”. công việc chủ yếu là hội họa cho trẻ em. nhưng mười tám năm trước, Phùng Dao xuất ngoại học tập, máy bay bị mất tích ở bờ biển phía tây Ấn Độ Dương, 5 năm sau, máy bay xác nhận bị rơi, vỡ tan, Phùng Dao sau đó liền thành dân cư tử nạn. “Là như thế này....” Qủa là một cái kinh hỉ ngoài ý muốn: Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp đều là học sinh của Phùng Dao lão sư! Lục Phỉ Nguyên cũng nói; “Hai bên khi còn nhỏ tiếp xúc càng nhiều, khả năng xứng đôi càng lớn” Mễ Nhiễm gật đầu, máy tính phân tích năng lực xứng đôi quả nhiên rất tốt. Nhưng mà, thười gian đều đã trôi lâu như vậy, hai bên gặp mặt, nghe xong tên, đều không thể nhận ra đối phương, cũng có nghĩa, dù hai mươi năm trước có tiếp xúc, nhưng hiện tại, bọn họ đã sớm quên mất lẫn nhau. Rốt cuộc hai mươi năm trước, anh mười lăm tuổi, cô tám tuổi, cũng đã nhiều năm qua đi. Bất quá cuối cùng cũng có điểm hy vọng. Tác giả có lời muốn nói: ps: hợp đồng hôn nhân giống như kế hoạch hóa gia đình, đều có tính cưỡng chế bên trong. cho nên một khi ký ten vào điều ước, trừ khi tình huống đặc biệt ( thân thể thương tổn, trộm cướp, lừa dối, xuất quỹ) là không thể không lựa chọn việc rời khỏi. Không sợ không để ý đối phương, sau ba tháng, bọn họ trên giấy tờ đều đã là vợ chồng hợp pháp. Tại sao chính phủ lại phải chạy đua? Đất nước có 1 tỷ dân, mỗi năm chỉ có 100 vạn (~1 triệu) trẻ em được sinh ra, đối với nền kinh tế quốc gia là một đả kích lớn. Đất nước của tôi, trẻ em được sinh ra là 1500-2000 vạn ( ~15-20 triệu)