Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 3 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 3: TRỐN TRÁNH
Mễ Nhiễm rất nhanh đã gặp được đối tượng 80 điểm, là một nam nhân 35 tuổi, nhà một nhà nghệ thuật, vẽ tranh quốc họa* dòng tranh chính thống của quốc gia. Tên Ôn Tuấn Nghiệp.
Tô Nguyệt Phinh lại là một họa sư vẽ tranh minh họa, cũng thuộc phạm trù nghệ thuật. Cũng có thể xem đây là điểm chung giữa hai người.
Nói thực ra, Ôn Tuấn Nghiệp không soái cũng không có dáng người đẹp*, tiền tài lại càng không có. Nhưng tóm lại là học mỹ thuật, mang bên mình là một loại khí chất rất nghệ sĩ, thoạt nhìn khi quen rồi thì rất trang trọng, hòa ái lại nho nhã, đây là hình mẫu nam nhân của nhóm tiểu thư mới lớn.
(*từ gốc là “không khốc”,mình cảm thấy thật muốn bấn loạn!!!!)
Chỉ là có một chút vấn đề, thời điểm đang uống trà, Ôn Tuấn Nghiệp không nhanh không chậm nói:
“....Nói thực ra, tôi đối với hôn nhân quả thật có chút dị ứng, không hảo cảm lắm, nhưng do cha mẹ thúc ép, cho nên, tôi liền ủy thác chính phủ tìm một nữ tử phù hợp”
“Ôn tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội, anh cũng thuộc chủ nghĩa không hôn nhân sao?”
Nam nhân đối diện lắc đầu , nơi khóe mắt có một ít nếp nhăn, đuôi lông mày dãn ra, mang theo chút bất đắc dĩ, nói: “Tôi không bài xích hôn nhân, tôi chỉ là gặp được người vào thời điểm quá sớm----hai mươi năm trước, khi tôi học trung học, liền thích một cô gái. Cô gái ấy có thể nói là phong hoa tuyệt đại. Chẳng qua, người ấy lại là giáo viên hội họa của tôi, cô ấy hơn tôi 10 tuổi, bất quá khi ấy làm gì có khả năng. Cha mẹ tự nhiên phản đối, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy đây chỉ là loại tìm cảm giành cho người phụ nữ giống mẹ mà thôi (luyến mẫu tâm lý), qua mấy năm liền sẽ tốt thôi.’
Nhưng rồi cô ấy liền không lâu sau đó, lên máy bay liền bỏ đi, biến mất ở lòng biển sâu rộng,
Từ đó về sau trong lòng anh ta liền không thể dung nạp thêm một hình bóng của bất kỳ nữ tử nào nữa, hiện giờ hai mươi năm đã qua, anh vẫn không thể quên được nữ giáo viên năm nào.
“....Mễ tiểu thư, thứ cho tôi có chút không chút trách nhiệm. Nhưng tôi cảm thấy tìm một nữ tử cho có lệ cũng có thẻ bù đắp cho quá khứ đầy hối tiếc đó”
Mễ Nhiễm liền hiểu ra một điều--- Ôn tiên sinh này, là một kẻ si tình chính hiệu, chỉ tiếc, anh đã yêu nhằm người, ngay cả phương thức rời đi cũng không đúng.
“Cho nên, anh chỉ muốn tìm một nữ nhân để ứng phó với cha mẹ phải không?’
“,,,, Năm trước tôi tra ra được cha tôi bị ung thư, nguyện vọng lớn nhất trước khi ra đi của ông, chính là hy vọng tôi có thể kết hôn. Tôi là một đứa con bất hiếu, ít nhất tôi mong muốn ông có thể an tâm mà đi.” Dừng một chút, Ôn Tuấn Nghiệp còn nói thêm: “Cho nên tôi hy vọng nữa kia của mình, sẽ không đem hợp đồng hôn nhân này, nói ra ngoài, có lẽ sau khi mãn tang ba năm, không cần tiếp tục diễn nữa”
Mễ Nhiễm gật đầu, chả trách anh ta có thể độc thân đến năm 35 tuổi, thật là có bản lĩnh đơn thân a.......
Lại nói, Ôn Tuấn Nghiệp lộ ra biểu tình mang theo áy náy; “ còn phải phiền toái cô, trước tiên cùng nhà gái chào hỏi một cái, tránh cho cô ấy sau này bị tổn thương”.
“Cái này thì anh yên tâm, tôi đã xem qua hồ sơ của nhà gái, cô ấy cũng không phải là người dễ dàng động cảm tình với người khác” Mễ Nhiễm suy nghĩ một lúc liền nói: “Nói thực ra, tôi chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào lại có tiêu chuẩn tình yêu thấp như vậy. Có thể chứa chấp, bao dung cho việc đối phương xuất quỹ, không chung thủy, chỉ cần anh ta không đem cô ấy đẩy xuống lầu là được”
“Đẩy xuống lầu?”
“ừm, cha cô ấy từng bạo hành mẹ cô, nó trở thành ngòi nổ, làm cô ấy thập phần sợ hãi hôn nhân”
“Nói như vậy, cô ấy cũng không hoàn toàn định kết hôn?”
“Có thể xem là như vậy, cô ấy không muốn cùng với bất luận nam nhân nào thành lập mối quan hệ thân mật, cho nên điều kiện của cô ấy quả thật rất xứng đôi với tiên sinh đây, cô ấy sẽ không đưa tình cảm vào đoạn hôn nhân này, sau này cũng là tuyệt đối rút lui”
Nghe đến đó, Ôn Tuấn Nghiệp rốt cuộc yên tâm: “Một khi đã như vậy, cô hãy an bài cho chúng tôi một cái gặp mặt đi!”
“Được.” Mễ Nhiễm lấy ra bản kế hoạch đưa tới: “tôi chỉ có thể cho hai người gặp mặt một lần, ngài có thể căn cứ năng lực kinh tế, lựa chọn cấp bậc hẹn hò, phần ăn sơ cấp là 5000 đồng tiền.....”
Ôn Tuấn Nghiệp lựa chọn phần ăn cơ bản 5000 đồng tiền, cùng với văn kiện miêu tả rất giống nhau, anh kế thừa tính cách giản dị của cha mẹ, là một người tiêu tiền rất cẩn thận. Cũng không có năng lực lấy ra toàn bộ tài chính để theo duổi nữ nhân.
Đây là nhược điểm của anh, so với gia thế của Tô Nguyệt Phinh thì căn bản không xứng đôi.
**
Nhìn không tới cuối hành lang, xung quanh hai bên đều là những tác phẩm triễn lãm của nghệ thuật gia đương đại.
Những tác phẩm trứ danh đã được trưng bày vào những năm 1990. Tính đến nay đã du nhập vào Trung Quốc được 9 năm, được chia thành ba phòng triển lãm trong và ngoài.
“Nghệ thuật châu á thật rộng lớn”, ghế ngồi VIP ngay tiệm cà phê kế bên, từ chỗ đó có thể nhìn thấy phía dưới là nơi trưng cậuy tác phẩm điêu khắc của châu âu, có một số bức họa đề chữ, quả là nơi thích hợp để hẹn hò.
Mễ Nhiễm cũng vì chuyện hẹn hò đôi lứa này, mà lao lực không thôi, cũng may đã tìm được hướng giải quyết vấn đề của đôi độc thân này, và đây cũng là vấn đề mà toàn xã hội quan tâm. Cho nên, khi nghe tin cô sẽ đến an bài chuyện hẹn hò, nhân viên liền nhanh mở cửa sau.
“Ôn tiên sinh, vị này là Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, vị này là Ôn tiên sinh”
Mễ Nhiễm bình đạm giới thiệu, hai người nhìn nhau một cái, Ôn tiên sinh mặc một kiện tây trang nho nhã, lịch thiệp, Tô tiểu thư lại vận váy dài nhẹ nhàng như hoa lan tím, phối cùng là phục sức cổ điển, tử y*(trang phục màu tím) vừa thần bí vừa ưu nhã, kết hợp là một nhan sắc thập phần hoàn mỹ.
Đây đều là do Mễ Nhiễm an bài, làm cho hai người họ phô ra hết khí chất nghệ thuật của bản thân, đem những bộ trang phục trông đơn giản nhưng mặc lên thập phần thích hợp, mà cả hai người đều lựa chọn trang phục cùng tông màu, đều là màu tối.
Ôn Tuấn Nghiệp ưu nhã vươn tay: “Tô tiểu thư, lần đầu gặp mặt”
“Rất vui được gặp anh”
Tô Nguyệt Phinh ngoài miệng nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn toát lên tia sợ hãi.
Nhấp một ly cà phê, Mễ Nhiễm liền đề nghị hai người bọn họ cùng nhau đi xem triển lãm tranh, hai người rất nhanh vui vẽ nhận lời, khách khách khí khí mà đi ra ngoài.
Mới đầu, hai người vẫn là vừa nói vừa cười, đi ngang qua một tác phẩm hậu hiện đại, còn giao lưu ý kiến với nhau. Ôn Tuấn Nghiệp cho rằng: “Nhìn kỹ thì thấy rất rõ ràng, đây rất giống phong cách hội hộ của họa sĩ G.Brack người Pháp”
Mà Tô Nguyệt Phinh thì lại cho rằng: “Nhìn thủ pháp thì thực kỳ xảo diệu, cảm giác đây là phong cách hội họa mới”
“Tô tiểu thư thích tranh sơn dầu tả thực, vẫn là thuộc phái ấn tượng”
“Phái ấn tượng, nói thực lòng, thì tôi rất thưởng thức tranh quốc họa, mà tranh sơn dầu phương tây quả thật rất ít làm được.”
“Không trách được, tôi thấy sắc tím trên trang phục của tiểu thư đây, liền có cảm giác như một bức tranh sơn thủy rất mông lung. ngay lần gặp mặt đầu tiên, tôi còn tưởng là tranh họa thiếu nữ*”(tranh như người, người như tranh, đẹp như tranh vẽ)
Tô Nguyệt Phinh chân thành mà cười: “Tiên sinh quá khen”
Nhưng vui vẻ chỉ là chợt lóe rồi qua, thật nhanh, cô liền thay đổi thái độ khách khí ban đầu.
Ngày đầu tiên hẹn hò rất nhanh kết thúc, cảm giác hai người giành cho nhau quả thực không tồi, cũng đã đồng ý cuộc hẹn tiếp theo vào cuối tuần.
Chỉ là trước khi đi, Tô Nguyệt Phinh đem cô kéo đi. cô thu hồi thái độ khách khí vừa rồi, thay vào đó là biểu tình rất khủng hoảng: “Mễ Nhiên, cô thật sự bảo đảm, người nam nhân này sẽ không làm tổn thương tôi?”
“Tô Nguyệt Phinh, cô đừng sợ hãi như vậy”
Mễ Nhiễm thở dài, bức tường trong lòng kia của Tô Nguyệt Phinh thật sự quá cao, một khi gặp được người khác phái nào, cô liền nghi thần nghi quỷ* (suy nghĩ linh tinh)
Vì vậy nói: “giống như cô học đại học, một lớp học cũng có người này người kia, còn về Ôn tiên sinh, lại là một học sinh xuất sắc, khí chất nhẹ nhành, điềm đạm, cô lại một hai cho rằng, người ta có thể đều sẽ thương tổn cô, cô cứ như vậy thì làm sao nguời ta có thể thiệt tình đối đãi với cô được.
“Không phải.... tôi chỉ sợ, cha tôi trước đây cũng là một người đàn ông ôn nhu, nhưng sau khi kết hôn thì....”
“Tô tiểu thư, đừng đem sa lầm của cha cô, ấn lên người nam nhân khác. Cha cô, cùng Ôn tiên sinh không có quan hệ gì với nhau cả”
Tô Nguyệt Phinh gật gật đầu, sợ hãi trong lòng liền nhẹ nhẹ rời đi, rốt cuộc cũng bớt được một chút.-----kỳ thật Mễ Nhiễm nói không sai, cô là đêm sai lầm của cha mình, lại gán ghép cho một người đàn ông vô tội, nhưng kỳ thật Ôn tiên sinh cùng cha công có quan hệ.
**
Hai tuần trôi qua, lần hẹn hò thứ hai của hai người lại bắt đầu, lần này Mễ Nhiễm an bài ở vườn bách thú.
Tiểu Âu nhìn kế hoạch của cô, thiếu chút nữa đã cười chết: “ Ha ha ha, vườn bách thú.... Cậu cho rằng họ là học sinh đang du xuân sao?”
“Biết làm sao, khi hạng mục chỉ đầu tư 5000, cuộc hẹn lần trước đã tốn 1000 cho hai ly rượu cocktail rồi, còn phải an bài ba tháng nghiệp vụ, hẹn hò chỉ có thể tìm những nơi ít tốn kém mà thôi”
Mễ Nhiễm cũng là bất đắc dĩ, ai lại không muốn an bài nơi hẹn tốt một chút, nhưng đây là do nhà trai không chịu ra tiền a!.
Cũng may, hai người đều là người làm nghệ thuật, mọi địa phương đều có thể pháp huy tài năng, không cần một hai phải là nhà hàng tây.
Tô Nguyệt Phinh là một họa sĩ tranh minh họa, là một họa sĩ nổi danh vẽ chân dung động vật.
Cho nên lần này hẹn hò, Mễ Nhiễm cổ vũ Tô Nguyệt Phinh mang theo giá vẽ cùng màu thuốc đi vườn bách thú, coi như một lần vẽ tranh hoạt động của động thực vật. nếu khi ở chung không tốt, thì lấy tranh ra vẽ!
Cứ như vậy, Tô Nguyệt Phinh mang theo giá vẽ đến vườn bách thú, quả nhiên là cô ấy sẽ vẽ tranh.
Ôn Tuấn Nghiệp liền giúp đỡ cô, cùng nhau hoàn thành bức họa.
Đúng là mùa xuân đến thì hoa nở, bên cạnh vườn nhiệt đới, một đám chim công, cô kỵ tôi, tôi kỵ cô, xxoo vui vẻ vô cùng.
Tô Nguyệt Phinh cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ gần một người nam nhân đến vậy.
Ánh náng rực rỡ dương quang hạ, môt con chim anh vũ vỗ cánh sắp bay, lông chim hơi hơi rung nhẹ, nổi lên từng trận gợn sóng. Lông đuôi chim lập lòe ánh sáng xanh, từ đôi mắt đến cổ có một vùng lông sọc màu trắng, toàn bộ thân thể bày ra một sự uyển chuyển nhẹ nhàng, tiểu xảo, lưu lại đường cong duy mỹ.
Ôn Tuấn Nghiệp pha màu, màu chàm, xanh biếc, còn có màu vàng của ánh nắng.
Hai ngời họ đang vẽ đến đôi cánh của chim anh vũ.
Cách một ngọn núi, hình ảnh hai người cùng nhau vẽ tranh đã được cô thu vào đáy mắt. Hình ảnh an tỉnh như thế, là một bức tranh đẹp nói không nên lời, phảng phất năm tháng tĩnh lặng, chờ đợi mùa hoa đến.
Tiểu Âu nhìn qua kính viễn vọng, nhàn nhã uống trà sữa: “Nhà trai cùng nhà gái tiến triển không tồi a, tôi nhìn lại có cảm giác phu xướng phụ tùy nha.”
Mễ Nhiễm lắc lắc đầu: “Hoàn toàn ngược lại, nhìn họ hôm nay phát triển có vẽ không được tốt lắm.”
“Lý nào lại như vậy?” Tiểu Âu lại cầm lấy kính viễn vọng nhìn nhìn: “Mặt trời chiều ngã về tây, một đôi nam nữ, dựa sát vào nhau, liếc mắt đưa tình, cái này còn nói không tốt là sao?, mình thấy buổi tối an cậui cho họ ở chung đều có thể.”
“Mình lại thấy bọn họ không có dựa sát vào nhau, mà là đang diễn kịch.” Mễ Nhiễm tấm tắc nói; “Giả, quá giả”
“Giả ở chỗ nào?”
“Ôn Tuấn Nghiệp là vì muốn cho cha an tâm mà đi, mới cùng Tô Nguyệt Phinh diễn một màn. cho nên mục đích của anh ta rất rõ ràng, đó chính là cùng với Tô Nguyệt Phinh mau chóng xác định mối quan hệ, từ sáng đến chiều, anh xách giỏ, mua đồ, chủ động pha màu, thoạt nhìn ân cần, nhưng trên thực tế anh ta lại chưa nhìn thẳng Tô Nguyệt Phinh, bởi vì anh ta căn bản không định dùng tình cảm chân thật cùng nhà gái giao lưu.”------ nhà trai giả ý
“Còn có Tô Nguyệt Phinh, cô cũng không chân thực, rõ ràng lòng bàn tay run rẩy, họa không ra bộ dáng, nhưng vẫn miễn cưỡng bản thân có thể cùng nhà trai làm thân, xét cho cùng, cô ấy cũng là ép áp lực vào trong, miễn cưỡng cùng Ôn Tuấn Nghiệp giao lưu. Thoạt nhìn vẻ mặt ôn hòa, trên thực tế, cô vẫn luôn trốn tránh những tiếp xúc thân mật---- nhà gái cũng đang diễn
Cho nên hai người họ: “Bọn họ không những không thể hiểu biết lẫn nhau, ngược lại còn bức tường trong lòng cao thêm một bậc, không cho đối phương bước vào một bước.”
“......” Tiểu Âu nghe đến ngây người: “Không ngờ ngọa hổ tàng long nha, cậu từ khi nào lại biến thành conan nhà trinh thám lừng danh vậy?”
“Hầy, mình cũng là sống dựa vào mấy câu chuyện cẩu huyết ngôn tình này mà kiếm cơm thôi, cho nên học được chút tài năng”. Mễ Nhiễm lại nhìn qua lăng kính kính viễn vọng, lúc này sắc mặt cô bất giác không tốt----“ không ổn, Ôn tiên sinh quá sốt ruột, anh ta định nắm tay Tô Nguyệt Phinh!”
Giây tiếp theo, cô thấy được người kia lãnh trọn một bạt tai.
Tác giả có lời muốn nói: (°¾°") đọc xong có người nói, truyện giống với bộ “Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng”, không sai, Aragaki Yui là nữ thần của tôi. Nhưng mà nữ chính mà nữ thần tạo ra là muốn lão công của nàng mở lòng ra, còn nữ chính của chúng ta lại là người yêu cầu những nữ nhân không muốn kết hôn mở lòng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
85 chương
43 chương
54 chương
17 chương
91 chương