Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 22 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 22: VŨNG BÙN
Hôm sau, thành phố Bắc Kinh tổ chức lễ trao giải thể thao ở Ô Điểu , Hồ Điệp cũng đến tham dự với tư cách khách quý.
Hồ điệp còn nhớ, thời điểm lần đầu cô đến Ô Điểu, mới 15 tuổi. Khi đó cô chỉ mới đạt được đai đen Taekwondo một thời gian thôi, đã phải đại biểu nhóm thanh thiếu niên, khu vực Bắc Kinh tham dự thi đấu.
Đối thủ của cô đến từ Hồ Bắc lại là quán quân cấp tỉnh, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, lực lưỡng, cô không có kinh nghiệm thi các cuộc thi lớn, bị đối thủ đánh sưng mặt sưng mũi, viền mắt trái bị bầm, rất lâu sau đó mới biến mất.
"Đầu tiên, chúng ta hãy vỗ tay để hoan nghênh vận động vì nước làm vẻ vang - Kiện Nhi !"
MC giới thiệu, mà cô ta đã quen quay mặt về phía ánh đèn, đóng vai một quán quân bước đi với dáng vẻ trang nghiêm.
Đoàn người vỗ tay không ngừng, các ký giả đều giơ máy quay phim lên, trong đại sảnh rộng lớn, khắp nơi đều treo những tấm áp phích quảng cáo của các vận động viên nổi tiếng, trong đó Hồ Điệp có một phần.
"Đầu tiên, chúng ta muốn phỏng vấn chính là quán quân Olympic - Hồ Điệp. Hồ tiểu thư." Phóng viên mặt tươi cười nói: "Hồ tiểu thư, thời điểm cô bắt được vị trí quán quân Olympic đã qua tám năm, trong tám năm này, cô rất ít lộ diện ở nơi công cộng, xin hỏi cô bây giờ là vẫn còn đi theo bộ môn Taekwondo này đúng hay không?"
"Đúng, tôi ở Bắc Kinh làm một huấn luyện viên ở võ quán."
"Tốt, tôi muốn hỏi thêm một chút: cô lúc đầu vì sao lại chọn đi trên con đường Taekwondo này?"
"Bởi vì tuổi thơ của tôi không thể nào rời bỏ Taekwondo được."
Cô mặc dù biết các ký giả căn bản sẽ nghe không hiểu những câu trả lời này, nhưng nói như vậy, sẽ làm trong lòng cô cảm thấy dễ chịu một chút. Dường như nói như vậy có thể trả thù người cha rác rưởi kia rồi.
Lễ trao giải kết thúc, giải thưởng " Mười thanh niên xuất sắc của giới thể thao" năm nay, không có tên cô. Cái này cũng là chuyện đương nhiên . Tám năm trước đạt quán quân Olympic, đã từ từ bị mọi người quên lãng rồi. Cô không có gả vào Hào Môn, không có xây dựng thương hiệu cho mình, cũng không bước chân vào giới Giải Trí, vì lẽ đó mà trong mắt người khác, cô không có phân lượng *(sức nặng).
Tài năng Quốc gia gì đó, từ lúc tám năm trước đã trao tặng xong hết rồi.
Bây giờ người mới trong giới Taekwondo xuất hiện lớp lớp, danh hiệu "Hoàng hậu", cũng bị cô bé 19 tuổi, người đoạt giải quán quân thế vận hội Olympic năm nay thay thế rồi.
Tuổi thanh xuân của cô đã trôi qua rồi, không nợ quốc gia, không nợ người khác, chỉ có thiếu nợ tuổi thơ của chính mình.
Tuổi thơ của cô là cái gì?
Là sau khi tan học ở bên lề đường, xung quanh những thiếu niên hung ác trong tay cầm đều là gậy gỗ.
Cô một mình cô độc, không chỗ dựa vào, liền giơ gạch lên, để bảo toàn tôn nghiêm nho nhỏ của mình.
"Đến đi! Lão nương không sợ các ngươi! Ai xông lên trước, ta cho trên đầu kẻ đó một dấu!"
Cô cùng mẹ, hoàn toàn khác nhau, lại rất giống cha.
Mẹ của cô là chỉ là người phụ nữ khúm núm, nói gì nghe đó, chỉ có thể bị khuất phục dưới uy quyền của cha cô.
Cha của cô lại cao lớn lại cường tráng, trên mặt có một vết sẹo rất khủng bố . Tuy rằng từ khi vừa sinh ra cô liền nghe lời bọn họ, nhưng bọn họ cũng không có dành cho cô bất kỳ phẩm đức tốt đẹp nào.
Cô một mình cô độc, không chỗ dựa vào, liền giơ gạch lên, để bảo toàn tôn nghiêm nho nhỏ của mình.
"Đến đi! Lão nương không sợ các ngươi! Ai xông lên trước, ta cho trên đầu kẻ đó một dấu!"
Cô cùng mẹ, hoàn toàn khác nhau, lại rất giống cha.
Mẹ của cô là chỉ là người phụ nữ khúm núm, nói gì nghe đó, chỉ có thể bị khuất phục dưới uy quyền của cha cô.
Cha của cô lại cao lớn lại cường tráng, trên mặt có một vết sẹo rất khủng bố . Tuy rằng từ khi vừa sinh ra cô liền nghe lời bọn họ, nhưng bọn họ cũng không có dành cho cô bất kỳ phẩm đức tốt đẹp nào.
Là con gái: "Ngươi là con gái của tội phạm đang bị cải tạo !"
Là cháu gái: "Ngươi là cháu gái của giặc cướp, ông nội ngươi cùng ông cố của ngươi bị Giải Phóng Quân đánh cho đến chết!"
Là thành viên trong cái dòng họ này: " một nhà Hồ gia bọn họ không phải thứ tốt gì! Cướp bóc vẫn là kẻ cướp bóc, ngồi tù vấn luôn ngồi tù, tật xấu di truyền, không đổi được rồi !"
Bây giờ đến lượt cô, cô so với người cha xấu xa càng thêm hiếu chiến, so với ông ta, cô càng thêm hiểu được tại sao lại đánh nhau.
Những tên côn đồ tôm tép lại dám tới bao vây tấn công.
Tuy là lấy một địch được mười, nhưng vết thương đầy người.
Có tiếng khóc ở bên tai, là tiểu đệ không chịu đi vừa rồi, vào giờ phút này cậu ta quỳ gối trước mặt mình, tay cậu bé chạm vào miệng vết thương trên mặt của cô.
Cô nổi giận: "Trương Hòa Bình! Vừa nãy ta cho ngươi đi, ngươi tại sao không đi? !"
"Ta nói, phải đi cùng đi, ngươi không đi ta cũng không đi!"
"Ngươi muốn chết sao? ! Những người này đều là thứ con đồ, một quyền là có thể đem lỗ mũi của ngươi đánh nghiêng!"
Cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu lên, âm thanh đều là run rẩy : "Hồ điệp, chúng ta đừng tiếp tục đánh nhau có được hay không?"
Không được --
Cô nhóc kéo dài ngữ điệu.
Những đám ngu xuẩn kia đều gọi ta là con gái của tội phạm đang bị cải tạo, tương lai cũng là người mang tội giết người, tốt lắm a, ta liền giết người cho bọn họ thấy. Ngược lại Hồ gia ta không phải là người tốt lành gì!
Lại một lần nữa, nửa đêm nằm mơ.
Hồ điệp giật mình tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là đêm tối.
Chính là khi đó? cô biết mình không phải người tốt lành gì.
Vì thế, tuổi thơ cũng không tiếp tục lặp lại mà đi xuống.
******
Cùng lúc đó.
Trên lầu, ánh đèn còn chưa tắt
Mễ Nhiễm lật những tư liệu chuyên ngành, để tham khảo tâm lý "Sợ hãi sinh đẻ" của Hồ Điệp nên xử lý như thế nào.
Nội dung bên trong đều là nói sơ lược. Cái gì mà phải để cho phụ nữ biết được trẻ con dễ thương như thế nào, rồi lại dẫn những người đó đi xem tình cảnh của mẹ goá con côi một chút, để họ cùng nhau nói chuyện về những hoàn cảnh bất hạnh hơn, như vậy thì những người phụ nữ đó có thể thoát ra khỏi nổi sợ. . . . . .
Mễ Nhiễm lần này triệt để không thể tiếp tục nhìn nữa, những đối tượng bên ngoài gì gì đó, làm sao có khả năng khiến hồ điệp tin tưởng đây?
Kỳ thực, vấn đề của Hồ Điệp không ở chỗ có kết hôn hay không, mà là suy nghĩ của Hồ Điệp đã lạc lối không tìm được đường ra. Cô nàng tin tưởng mình là"Tội nhân đời sau" , "Trời sinh tính cuồng bạo lực " , nên mới tình nguyện không kết hôn sinh con, dùng sai lầm của đời truoecs để trừng phạt chính mình!
Rơi vào bên trong vũng bùn, không thể tự điều khiển a!
Không được. . . . . .
Tiếp tục như vậy là không được.
Mễ Nhiễm trầm tư giây lát, liền gọi điện thoại cho Trương Hòa Bình: "Alo? Trương tiên sinh sao? Tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện một chút."
Đối xử với những người hung hăng đặc biệt này, người xa lạ nói chuyện khuyên bảo, cô nàng sẽ không nghe lọt tai.
Chỉ có người ở bên cạnh mở miệng, hồ điệp mới có thể tiếp thu.
****
"Rất xin lỗi, tôi hiện tại không có cách nào cho anh cùng hồ điệp tiến hành khế ước hôn nhân."
Thời điểm nhìn thấy Trương Hòa Bình, Mễ Nhiễm trực tiếp nói thẳng tình huống: hồ điệp cũng không phải sợ sệt kết hôn, mà là sợ sệt sinh con. Vấn đề này phải được giải quyết trước, thì cô mới có thể thúc đẩy bọn họ kết thành khế ước hôn nhân.
"Hồ điệp, cô ấy vẫn luôn cho rằng, hài tử Hồ gia đều sẽ có bệnh , cô ấy không muốn để cho con của chính mình phải trải qua thống khổ kia, vì lthế đã lựa chọn chủ nghĩa độc thân."
Trương Hòa Bình nghe lời giải thích như thế cũng không kinh ngạc, anh cũng sớm đã có cảm giác như vậy: "Tôi hiểu rõ em ấy. . . . . . Bản thân từ khi còn bé đã trai qua quá nhiều khổ, cho nên em ấy không muốn để cho con của chính mình cũng sẽ trải qua nhiều khổ như vậy ."
"Vì thế, Trương tiên sinh, tôi có cái ý nghĩ này: chuyện khế ước hôn nhân tạm thời không đề cập tới, chúng ta trước tiên trị một trị tâm lý của Hồ Điệp, anh có thể giúp tôi không?"
Ánh mắt Trương Hòa Bình lập tức sáng lên: "Có thể, cô có biện pháp gì sao?"
"Tôi hỏi anh mấy vấn đề: bình thường Hồ Điệp ...nghe lời ai nhất?"
"Mẹ của em ấy ."
"Mẹ của cô ấy, có phải đã hối thức cô ấy kết hôn sinh con?"
"Đúng, chỉ là hồ điệp không muốn, mẹ của em ấy cũng không có cách nào."
"Dẫn tôi đi gặp bác gái một lần đi, tôi có mấy câu nói muốn cùng bác gái nói một chút."
Hồ gia- biệt thự Olympic ở trong thôn.
8 năm sau khi thế vận hội Olympic diễn ra, biệt thự mà các vận động viên đã ngủ qua, đều lấy giá cao để bán ra, giá phòng một lần tăng vọt đến 40 ngàn đồng một mét vuông (130tr VND)
Mà hồ điệp vì là mẹ nên mua biệt thự này, tầng lầu tuy nhỏ, nhưng có bể bơi cùng hoa viên, tổng giá trị căn biệt thự đại khái khoảng chừng trên dưới 6 triệu (19 tỷ vnd)
"Trước đây hồ điệp cùng mẹ em ấy, đã từng cùng nhau sống ở đây. Sau đó, mẹ em ấy luôn buộc em ấy kết hôn, hồ điệp không muốn, em ấy liền rồi khỏi, hiện tại chỉ có một mình dì ấy ở nơi đây."
Mễ Nhiễm gật gật đầu, hồ điệp trưởng thành , là cha mẹ đều sẽ hối thúc việc kết hôn.
Đến Hồ gia, nói rõ ý đồ tại sao lại đến, người lớn trong nhà đối với cô rất là nhiệt tình: "Mễ tiểu thư, các vị tìm đối tượng thay con gái ta có thấy hay không ?"
"Bác gái. . . . . . Bọn con đã tìm cho Hồ tiểu thư ba người, nhưng cô ấy đều cự tuyệt. Sau đó bọn con tìm hiểu suy nghĩ của cô ấy, nói rằng không muốn sinh con, cho nên mới từ chối kết hôn ."
"Cái gì, nó không muốn sinh con? ! Nó điên rồi? !"
Trương Hòa Bình nắm chặt tay của bà ấy: "Dì à, người đừng kích động, người nghe Mễ tiểu thư nói hết đã." Mẹ Hồ lập tức bình tĩnh lại, bà nhìn nhìn Trương Hòa Bình, thở dài một tiếng: "May mà ta còn có đứa con trai nuôi là con, người đã già rồi, con gái cùng với ta không thân." Lại nhìn Mễ Nhiễm, "Mễ tiểu thư, Tiểu Điệp, nó tại sao không muốn trẻ con? !"
"Bởi vì cô ấy lo sợ, thế hệ Hồ gia từ ông cố đến cô ấy, đều là rất thích tranh đấu vì một món đồ. Phạm pháp có phạm pháp, ngồi tù thì cũng đã ngồi tù, ngay cả cô ấy, thiếu chút nữa đã giết cha ruột của mình. Nên trong lòng Hồ Điệp, con chấu Hồ gia cũng sẽ là người xấu như vậy ."
Mẹ Hồ trợn to hai mắt, "Này, chuyện này. . . . . . người thế hệ trước của Hồ gia ác nghiệt, thì cùng với nó có quan hệ gì? !"
"Dì, ngưòi còn nhớ lúc nhỏ, người khác nói Tiểu Điệp thế nào sao?" Trương Hòa Bình cũng nói: "Bọn họ mắng em ấy là con gái tội phạm đang bị cải tạo, là cháu gái của kẻ mang tội giết người, thế là chính Tiểu Điệp cũng cho rằng người Hồ gia không phải người tốt lành gì. Mễ tiểu thư nói đúng, Tiểu Điệp sợ sẽ di truyền cái xấu này xuống, thà rằng không sinh đứa nhỏ."
Mễ Nhiễm gật gật đầu, tán thưởng cách nhìn nhận của Trương Hòa Bình một chút.
-- không hổ là người hiểu rõ Hồ Điệp nhất , anh cũng nhìn thấu tâm bệnh của hồ điệp.
"Ôi. . . . . . Này, vậy bây giờ nên làm cái gì bây giờ?" Mẹ Hồ cũng cuống lên: "Lẽ nào cứ để con gái của ta cô độc đến hết đời sao?"
"Bác gái, bác đừng có gấp, con tới hỏi người một vài vấn đề."
"Được, ngài hỏi đi."
Mẹ Hồ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả kính ngữ " Ngài" cũng dùng luôn rồi.
Mễ Nhiễm hỏi từng cái:"Hồ gia bên ngoài, ngoại trừ hồ điệp là con cháu, có còn người khác hay không?"
"Có, ông nội nó sinh ba người con, cha nó là con lớn, phía dưới còn có hai người chú.
Mễ Nhiễm gật gật đầu: "Vậy những thân thích của Hồ gia này, có ai từng có tiền án đánh nhau hay ngồi tù hay không?"
Mẹ Hồ cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Chú hai của nó cùng với chú ba, đều là người làm đúng bổn phận, một làm lão sư, một làm ăn buôn bán . Con trai của bọn họ cũng đều là đứa bé ngoan, không có người nào đánh nhau gây chuyện."
Mễ Nhiễm nói: "Có thể thấy, kỳ thực người Hồ gia không có vấn đề gì, chú hai, chú ba đều là họ Hồ , bọn họ đều là người bình thường, không có ai rất thích tranh đấu tàn nhẫn. Vậy thì cho thấy, vấn đề vẫn là xuất hiện ở hoàn cảnh trưởng thành, mà không phải là gen của Hồ gia ."
Mẹ Hồ cũng đáp: "Đúng, cô gái, con nói rất đúng nha, ôi, đều là do cái thằng cha kia hại nó !"
"Bác gái, còn phiền ngưòi một chuyện."
"Con nói đi, ta nghe."
Mẹ Hồ đã hoàn toàn tin tưởng Mễ Nhiễm.
"Bác gái, bác tìm một cơ hội, đem chú hai chú ba Hồ gia và người nhà họ, tới Bắc Kinh dùng cơm. Người muốn cho con gái nhìn thấy, đời sau Hồ gia không có vấn đề gì, cho cô ấy lấy đó làm gương."
Mẹ Hồ nghe xong lời này, có chút khó khăn nói: "Lúc trước cha của nó làm bậy, đắc tội hai người em trai, cùng nhà ta cắt đứt liên hệ."
"Cắt đứt liên hệ cũng không sao, kết nối lại cũng dễ hơn, Trương Hòa Bình, anh cũng phải giúp bác gái nghĩ biện pháp. Chỉ có để hồ điệp tận mắt nhìn thấy trẻ con Hồ gia bản tính thiện lương, cô ấy mới có thể tin tưởng gen của mình không xấu."
"Được, chuyện này giao cho tôi."
Trương Hòa Bình cũng thể hiện ra biểu hiện của một người đàn ông biết gánh vác, đảm đương trách nhiệm.
Bàn giao xong chuyện, Mễ Nhiễm liền cầm dây túi xách đeo lên, cô vốn có vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, chiếc túi còn có vẻ nho nhỏ một chút, thật giống như chỉ cần ra khỏi cửa, thì một cơn gió nhẹ thổi qua là bay mất.
Trương Hòa Bình đưa cô ra bên ngoài.
"Mễ tiểu thư, " Trương Hòa Bình gọi cô lại , lại khom mình làm lễ chào: "Cám ơn cô vì là Tiểu Điệp mà làm tất cả."
Mễ Nhiễm khẽ mỉm cười, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, làm bộ nghiêm túc hỏi: "Trương Hòa Bình, nếu như tâm bệnh của Hồ Điệp trị hết, muốn kết hôn, thế nhưng đối tượng kết hôn kia không phải anh, anh có để bụng chuyện này không?"
Trương Hòa Bình lắc lắc đầu:"Không để ý, chỉ cần cô ấy tốt là được, tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi."
Mễ Nhiễm gật gật đầu.
-- đây chính là đáp án mà cô hi vọng nghe được.
****
【11/12, ngày hôm nay đi tới nhà của Hồ Điệp, hi vọng kế hoạch của tôi sẽ hiệu quả. . . . . . 】
Để hồ điệp tiếp xúc với người bên nội nhiều hơn một chút, cho cô ấy nhìn thấy những người bình thường trong dòng họ, cũng tốt cho việc để Hồ Điệp rời khỏi mặc cảm tự ti trong lòng.
Viết xong blog, Mễ Nhiễm liền mở cặp văn kiện ra, bắt đầu lên kế hoạch viết bản thảo mới.
Một tháng trước, tạp chí xã 《 ngôn tình thời thượng 》 mời cô viết một bộ truyện dài máu chó , yêu cầu trong tiểu thuyết ra khỏi phạm trù văn chương bình thường,có Tiểu Tam, các chương ngoại tình cho đối phương đội nón xanh* (tương tự bị cắm sừng). Nhưng Mễ Nhiễm từ chối, bây giờ thị hiếu xuất bản không được, cô không hiểu được, cần phải đi theo cái chuẩn mực này sao? đội nón xanh, mới được xem là thời thượng sao?
Cũng may, thế giới này cũng có văn học Internet, bầu không khí tương đối nhẹ nhàng tự do. Mễ Nhiễm liền quyết định phát triển một bộ truyện nói về võ thuật
Cô tìm được một nhà rồi 《XX văn học thành 》, đăng ký tên tác giả, lại bắt đầu xem xét vấn đề cuộc sống. Một tháng trôi qua, đã viết được mấy trăm ngàn chữ.
Chỉ có điều --
【------】
Ồ? ! Mễ Nhiễm ngây dại.
Còn không chưa viết được mấy câu, thì màn hình trước mắt bỗng nhiên xanh lè rồi!
Cô thử mở máy lần nữa, một màn hình xanh rất xanh kia vẫn ở nơi đó.
Thử môt lần nữa-- vẫn xanh -- lại một lần nữa -- xanh đến nao lòng-- màn hình xuất hiện thông báo nhắc nhở nguy hiểm, sau đó chết máy.
Mễ Nhiễm khóc không ra nước mắt, máy vi tính nhiễm virut , nhưng bản thảo của cô vẫn còn đang bên trong máy.
Ngày hôm sau, cô không sửa được nên ăn chút điểm tâm sau đó liền mang máy tính đến địa điểm sửa chữa .
Thợ sửa máy tính chỉ chỉ cái mã phức tạp,rồi nói: :"Đây là sers virut mới nhất, loại virut này hiện nay vẫn chưa có phần mềm antivirus chuyên môn có thể giết nó. Không thể làm gì khác hơn là cách thức hóa tất cả đĩa cứng, sau đó thiết lập lại hệ thống."
"Cách thức hóa không thành vấn đề, nhưng những tập tin bên trong có thể lấy ra không?" Mễ Nhiễm khóc không ra nước mắt.
"Không lấy ra được, loại virut này một khi bị nhiễm thì chính là toàn bộ đều bị nhiễm."
"Vậy, vậy làm sao bây giờ? Trong máy vi tính của tôi có rất nhiều tập tin quan trọng, thật sự không có cách nào giữ lại sao?"
"Không có cách nào. Hiện nay trên thị trường vẫn chưa có chuyên môn giết sers virut độc này ."
. . . . . .
Về tới đơn vị, Mễ Nhiễm vẫn rầu rĩ không vui.
-- ở thế giới trước đây, cô đều chỉ dùng hệ thống đám mây nơi chứa đựng công năng, chức năng, hàm dành để lư u trữ bản thảo văn chương . Thế nhưng ở thế giới này, Hệ thống đám mây chứa đựng công năng, chức năng, hàm vẫn là kỹ thuật kiểu mới, mỗi một cái chức năng đều nộp phí theo tháng. Một gói dịch vụ tiện ích nhất cũng phải đóng 1000/tháng (~3tr vnd), nhưng lần đầu mua gói dịch vụ thì phải đóng phí nữa năm, cũng chính là 6000 (~ hơn 18tr vnd)
Cô vì tiết kiệm tiền vẫn chưa mua gói dịch vụ, không nghĩ tới hệ thống lại bị nhiễm virut.
Hiện tại lòng của cô đều đang chảy máu --
Bản thảo mười mấy vạn chữ a! Đây là tâm huyết thức bao nhiêu đêm.
"Tiểu Âu, A Đóa, các cậu có biết cái Computer Đại Ngưu không? Máy vi tính của mình bị nhiễm độc, tập tin đều bị nhiễm."
Mễ Nhiễm sầu lo đến cơm cũng ăn không vô nữa.
A Đóa tiến tới:"Tiền nhiệm của cậu không phải là Computer Đại Ngưu à!"
Tiểu Âu cũng nói:"Chính là, nghe nói hai năm trước cái ngày virut nhện độc xâm lấn, chính là đoàn đội của người tiền nhiệm đó đã thành công diệt lại virut độc đó để cứu vớt toàn bộ cơ sở dữ liệu của Tơ Hồng liên minh đó. . . . . ."
Mễ Nhiễm lập tức sống lại, thế nhưng suy nghĩ một chút, lại uể oải xuống:"Lục chủ nhiệm rất bận, nếu mình xin nhờ anh ấy. . . . . . hình như không được tiện cho lắm."
"Cậu cảm thấy là mặt mũi quan trọng, hay là Laptop của mình quan trọng hơn?"
"Cậu cảm thấy mặt mũi quan trọng hay là laptop của mình quan trọng hơn?"
Câu nói này của A Đóa đã thành công khích lệ cô!
Không phải chỉ là nhờ người tiền nhiệm sửa chữa máy tính thôi sao!
Vì bản thảo!
Vì việc lớn!
Vì khoản tiền nhuận bút!
Cô. . . . . . Đi cầu Lục Phỉ nguyên, người ta đi!
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
736 chương
461 chương
17 chương
138 chương
452 chương