Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 21 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 21: GEN
Mễ Nhiễm lấy đầu ngón tay đếm ngày, sau đó phải đợi ba tháng, Cô mới có thể tiếp nhận công tác của Khương Thắng Mẫn.
Dựa theo 《 sổ tay liên minh 》 Quy định điều số 15: một khách hàng không thể đồng thời triển khai, hai đoạn khế ước hôn nhân. Chỉ có thể chờ đến khi một đoạn khế ước giải trừ, mới có thể tiến hành đoạn tiếp theo. Vì lẽ đó Hồ Điệp cùng Lý luân lỗi tiến vào một mối quan hệ, sau ba tháng thật tụ thật tản* (đến với nhau vui vẻ, chia tay trong hòa bình), thì cô mới có thể đi tìm Hồ Điệp nói một câu: tôi muốn giúp cô cùng Trương Hòa Bình làm mai mối.
Không nghĩ tới, mới một vòng ngón tay, còn chưa có đếm xong, thì Khương Thắng Mẫn gọi điện thoại tới.
Ngày thứ chín: Hồ điệp x Lý luân lỗi.
Khương Thắng Mẫn ngữ khí cứng ngắc nói: "Mễ Nhiên, Bên nhà trai đơn phương muốn sớm giải trừ hợp đồng hôn nhân, cô tới nhận tư liệu đi."
"Cái gì? !"
"Tối ngày hôm qua, Lý luân lỗi uống một chút rượu, tựa hồ là. . . . . muốn vượt qua quy củ, nhưng trong lúc thực hiện khế ước, vợ chồng có tiếp xúc thân mật không phải rất bình thường sao? ! Hồ điệp không đồng ý, trở tay đưa anh ta quá vai quăng ngã." Khương Thắng Mẫn giận đến phát khóc: "Ta chưa từng thấy phụ nữ hung hãn như vậy."
". . . . . . Không phải nói, cùng hồ điệp trò chuyện, có yêu cầu đem theo nhân viên an toàn sao. . . . . ."
"Người đi theo, không có tác dụng, mấy cái nhân viên an toàn cũng đánh không lại một mình Hồ Điệp."
". . . . . . Lý luân lỗi vẫn khỏe chứ?"
"Người cũng còn tốt, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng người nhà anh ta sốt ruột, nhất định phải căn cứ vào điều khoản "Cố ý thương tổn" áp đặt đối phương vi phạm hợp đồng, chấm dứt đoạn khế ước hôn nhân này ."
"Chấm dứt. . . . . . Liền chấm dứt đi."
Mễ Nhiễm không khỏi có chút run lẩy bẩy.
Không thể không nói, tín dụng của Khương Thắng Mẫn là hạng nhất. Cùng Mễ Nhiễm đánh cược, Khương Thắng Mẫn lựa chọn Lý luân lỗi nhưng thua cuộc, liền đem tư liệu của Hồ Điệp trả lại cho cô.
Mễ Nhiên, nếu của vị Trương tiên sinh cũng không thành, Hồ Điệp người này ta còn là phải tiếp tục làm ." Khương Thắng Mẫn còn không chịu từ bỏ này cọc chuyện làm ăn.
"Được, một lời đã định."
****
Bắc Kinh, Hằng Quyền Taekwondo Võ Quán.
Dưới cờ hiệp hội Taekwondo Trung Quốc là tên quán, khoảng cách không còn xa, chỉ còn 2km.
Nơi này từng diễn ra hai lần quán quân Taekwondo- thế vận hội Olympic quán quân cuộc thi một đời rực rỡ, còn có ba cái quán quân thành phố Bắc Kinh.
Võ quán rộng lớn, học sinh xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đang luyện tập cậui buổi sáng mỗi ngày.
Mễ Nhiễm xuyên qua nơi huấn luyện của võ quán, đi vào bên trong chính là phòng học tư nhân VIP, Hồ Điệp đang ở nơi đó tập luyện cho hai đội tuyển thủ thanh niên Taekwondo.
"Hắc! -- a!"
Thiếu nữ bên hông buộc đai đen, dồn khí đan điền, hai tay khoanh trước ngực, tiếp nhận một chiêu của Hồ Điệp.
Động tác của hai bên càng lúc càng nhanh, ngươi tới ta đi không ai nhường ai, hoành đá, đá chéo, bay lên không trung xoay người đá xoáy, làm người xem mắt không kịp nhìn.
Đột nhiên, Hồ Điệp nắm lấy đối phương, chưa kịp nhìn rõ cú đa chéo đó, thì lại lập tức bay lên một cước đá tới. Chỉ nghe được hai tiếng lanh lảnh "bành bạch!" Tiếng vang, thiếu nữ lảo đảo một cái, té ngã ở trên mặt đất.
"Động tác làm sao chậm như vậy? ! Chưa ăn sao? !"
Hồ điệp không có chút khách khí nào, cô đối xử với học trò từ trước đến giờ đều là côn bổng* giáo dục .
*(côn, gậy gộc, dụng cụ luyện võ- ý giống câu "thương cho voi cho vọt", đánh cho khôn ra)
Thiếu nữ đai đen liền vội vàng nói xin lỗi, sau đó yên lặng lui xuống.
Mễ Nhiễm nhân cơ hội đi tới.
"Cô sao còn tìm đến nơi này?" Hồ điệp hiển nhiên không hoan nghênh khách mời là cô.
"Hồ Điệp tiểu thư, không làm lỡ việc cô huấn luyện học trò chứ?"
"Nói ngắn gọn." Hồ điệp không phải, kiểu người thích nghe lời khách sáo.
"Trước. . . . . . Cô tại sao phải đánh Lý luân lỗi?"
"Bởi vì hắn muốn ăn đòn."
Hồ điệp đối với Lý luân lỗi, người được Khương Thắng Mẫn đề cử, rất không vừa ý.
-- mấy ngày trước mới quen cũng còn tốt, Lý luân lỗi ăn nói khôi hài, lễ nghi thoả đáng, là một vị thân sĩ nho nhã lễ độ .Thế nhưng qua một tuần, Lý luân lỗi tính toán chắc được rồi, muốn quan hệ tiến thêm một bước nữa. Kết quả anh ta dùng thủ đoạn là "Tình. Mê ý. Loạn" .
Tối ngày hôm qua, cô có uống một chút rượu, đầu cảm thấy choáng váng, vì thế dựa vào tường. Thừa dịp cơ hội này Lý luân lỗi liền, ôm lấy eo của cô, anh ta lại dùng cái tiếng nói mà bản thân tự cho là có mị lực kia, Tiểu Điệp, có phải là em đã uống say rồi không? Để anh ôm em đi lên lầu có được hay không?
Đệt! Đây là nói nhỏ sao? !
Cô chẳng những đầu óc không nóng lên, xuân tâm không động, trái lại bởi vì ngón tay của anh ta đang dời xuống dưới mà nổi trận lôi đình.
Liền nhân tiện cho anh ta một chiêu quá vai quăng ngã.
". . . . . . Lý luân lỗi người này không thành thật, lại dám bắt chước, dùng bộ dáng dỗ dành trẻ con này đến lừa gạt tôi. Anh ta thật sự cho rằng tôi rất dễ gạt sao? !"
". . . . . . Tôi hiểu."
Nghe được lời giảng thích của hồ điệp ở trước mặt, Mễ Nhiễm thầm thở dài một hơi.
Kỳ thực, hành vi của Lý luân lỗi không thể nói là sai lầm lớn gì. Tiến hành khế ước hôn nhân, cũng đều là nam nữ đã trưởng thành, giao du là để đi đến "Kết hôn" , không tiện với đối phương dây dưa đến mấy năm. Vì lẽ đó nên Lý luân lỗi mới vội vàng muốn cùng hồ điệp xác định quan hệ, cũng có thể lý giải được.
Thế nhưng, anh ta không thể đem vị hồ điệp tiểu thư này,đối xử như người phụ nữ bình thường được a!
Cô nàng là nữ lực sĩ kiên cường, cứng rắn như kim cương.
Một lời không hợp liền có thể 360 độ Hồi Toàn Thích* (bay vòng, ý là liên hoàn đá thì phải).
Vì lẽ đó Mễ Nhiễm cũng bất chấp nguy hiểm nói: "Hồ tiểu thư, tôi muốn giới thiệu cho cô một người. . . . . .
Hồ điệp hừ lạnh một tiếng, đến giờ đã là cái thứ mấy rồi ? ! Người thứ ba rồi ! Được rồi, đến đây đi, cô đã trải qua muôn ngàn thử thách, trở nên không có cái gì có thể hủy hoại, quấy phá cô rồi.
" Kẻ xui xẻo tiếp theo là ai?"
"À, người này cô có quen đó, Trương Hòa Bình."
". . . . . ."
Sắc mặt Hồ Điệp lập tức thay đổi, cô trầm mặc chốc lát, rồi nói: "cô đây là đang nói đùa đúng không?"
"Tôi không có nói đùa, ầy, đây là hợp đồng mà Trương Hòa Bình đã ký tên, anh ta ủy thác chúng tôi tác hợp khế ước hôn nhân này."
Hồ điệp nhìn một chút liền nhận ra chữ viết của Trương Hòa Bình. Thanh tú mỹ lệ, như là thể chữ khải của con gái vậy.
-- từ tiểu học đến trung học cơ sở, mỗi khi đi thi, cô toàn bộ copy bài thi của Trương Hòa Bình, nhìn một chút là có thể nhận ra.
Hồ điệp nhất thời dở khóc dở cười: "Chuyện gì thế này? !"
Cho tới nay, cô đều xem Trương Hòa Bình như em trai mà đối xử . Tuy rằng Trương Hòa Bình lớn hơn mình một tuổi, nhưng từ nhỏ đều là cô bảo vệ anh. Bọn họ quá quen thuộc, quen thuộc lại như anh em một nhà, chưa từng nghĩ tới cái phương diện kia.
Mễ Nhiễm đáp:"Chuyện này kể ra có chút dài, anh ta sốt ruột, muốn theo đuổi cô."
"Chờ chút, tôi gọi điện thoại cho Trương Hòa Bình." Hồ điệp còn chưa tin .
Mễ Nhiễm vội vàng nói: "Không cần điện thoại hỏi, tôi cùng Trương Hòa Bình nói đến mức, rất rõ ràng: anh ta bắt đầu từ hồi tiểu học, vẫn thầm mến cô, đến tận bây giờ."
Hồ điệp trầm mặc một hồi: "Tôi không biết chút nào, anh ấy không thích nói chuyện, cũng chưa từng nói với tôi những thứ này."
"Vậy là cô định làm thế nào với anh ta đây?"
"Tôi không biết, chúng tôi quá quen thuộc, tôi nghĩ là, tôi chỉ xem anh ấy như em trai mà đối xử ."
"Vậy tôi hỏi cô, cô đã từng đánh anh ta chưa?"
"Lúc nhỏ có đánh một lần, cô sẽ đành lòng đánh em trai ruột thịt của mình sao?"
"Tại sao đánh anh ta?"
"Trương Hòa Bình, anh ấy không nghe lời." Hồ điệp chậm rãi nói: "Khi đó tôi nghịch ngợm, tôi đắc tội với đám lưu manh. Bọn họ cầm gậy gỗ đến cửa trường học chặn tôi. Tôi để anh ấy chạy trước, nhưng Trương Hòa Bình không chịu chạy. Nói muốn ở lại cùng tôi. Sau đó, chính tôi đã dạy dỗ mười mấy tên lưu manh, tùy tiện cũng đem bọn chúng đánh một trận."
"Cô không nỡ đánh anh ta mạnh, đúng không?"
"Nam nhân, thời điểm nên đánh thì đánh, nhưng mà anh ấy luôn rất ngoan, sẽ không làm chuyện khác người gì." Dừng một chút, hồ điệp nói: "Ngoại trừ lần này."
Nghe đến đó, Mễ Nhiễm cũng hiểu rõ: giữa bọn họ xác thực có cảm tình rất sâu. đứng giữa ranh giới người thân cùng người yêu.
"Hồ tiểu thư, vậy cô có thể cho Trương tiên sinh một cơ hội, để anh ấy và cô tiến thêm một bước nữa?" Mễ Nhiễm trực tiếp hỏi luôn.
Hồ điệp không chút nghĩ ngợi nói: "Không được, tôi mặc dù có gả cho anh ấy, cũng không thể có thể vì anh mà sinh con ."
" Tại sao cô lại có ác cảm với việc sinh con như vậy?"
Hồ điệp hít khí, lạnh nhạt nói: "Lúc nhỏ, tôi nghe một trưởng bối đã nói, trong xương máu người nhà họ Hồ chúng tôi, có khuynh hướng bạo lực. Ông cố của tôi là giặc cướp thời kỳ Dân quốc, bị Giải Phóng Quân đánh chết, ông nội của tôi, ở trong nhà tù cùng người khác ẩu đả rồi chết. Cha của tôi cũng là tội phạm đang cải tạo, rõ ràng khiến bà nội tôi tức chết."
". . . . . ."
Mễ Nhiễm không biết phải nói cái gì .
"Tôi cũng giống vậy, tôi trời sinh trong xương máu thì đã thừa hưởng truyền thống cương quyết gia tộc , không chịu thua, không muốn bị quản giáo, đối xử với mọi người là động thủ không động khẩu . Tôi biết, chính mình cùng người khác không giống nhau, vì lẽ đó tôi quyết định, đời này không hề kết hôn sinh con, loại gen sai lầm này của Hồ gia, dừng hẳn ở đời của tôi là tốt rồi."
Nếu như nói sinh ra chính là cái sai lầm, cô muốn chính mình dừng cái gen sai lầm này lại.
Trên thế giới không phải ai khi sinh ra cũng là một người hoàn chỉnh . Có người không thể đi hết quảng đường của một đời người, chịu đựng những thống khổ mà không ai có thể hiểu được, cuộc sống của bọn họ vốn dĩa đã là không công bằng.
Cô còn có thể làm sao? Chỉ có thể không kết hôn, không sinh con, để loại gen bạo lực của Hồ gia này chấm dứt ở đây được rồi.
Vì thế: "Mễ tiểu thư, chuyện tôi cùng Trương Hòa Bình, mong cô không cần lo. Hòa bình anh ấy là người tốt, xứng đáng cưới được một người vợ tốt, sau đó là một người cha tốt."
Thời điểm đề cập đến Trương Hòa Bình, Hồ Điệp mới lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy của cô.
Dù sao, vị trí của Trương Hòa Bình ở trong mắt của cô chỉ đứng sau mẹ và Taekwondo.
Mễ Nhiễm thở dài một tiếng : "Tôi hiểu, Trương Hòa Bình bên kia ta sẽ cùng anh ta liên lạc . Cũng mong cô không đưa ra kết luận vội vàng."
***
"Thật sự có loại gen khiến cho người ta trở nên yêu thích đánh nhau sao?"
A đóa cùng Tiểu Âu đều là lần đầu tiên nghe nói, Mễ Nhiễm đúng là có nghe nói qua một loại bệnh tâm lý như vậy.
Hỏa cuồng chứng (Mania), là chỉ một loại bệnh tâm lý. Người nhiễm bệnh dễ dàng ưu tư tăng vọt, cáu kỉnh bất an, dựa vào tinh lực dồi dào, ngôn ngữ tăng nhanh, hoạt động tăng nhanh. Mà lo sợ, bực tức có thể nhẹ đi khi người bị chứng hỏa cuồng, coi như người bình thường, nhưng được chia làm hai dạng, chỉ là sẽ có một ít khuynh hướng bạo lực cùng tính khí nóng nảy tập thành thói quen.
Nói như vậy, nguyên nhân chủ yếu sinh ra chứng hỏa cuồng, chủ yếu vẫn là trong lòng bình thường hay ngột ngạt.
A đóa: "Nói như vậy, hồ điệp, cô nàng này thật là có bệnh tâm thần? cô ấy lựa chọn không kết hôn: cưới không sinh con, ngược lại cũng có thể hiểu được."
Mễ Nhiễm lại không cho là như vậy: "Mình cảm thấy: gen của Hồ Điệp không có vấn đề, mà là do hoàn cảnh giáo dục của Hồ gia có vấn đề. Lấy bạo chế bạo, vốn dĩ đã là một loại quan niệm sai lầm."
Tiểu âu rất nhanh bắt được trọng điểm: "Cô ta không muốn con của chính mình cũng bị đối xử bạo lực, cho nên mới thẳng thắn không muốn sinh con?"
"Đúng thế. Mình đoán hồ điệp cũng không chán ghét con cái, nhưng do sợ sệt trên người chính mình có loại gen cáu kỉnh, nên mới không muốn sinh ra đời kế tiếp." Dừng một chút, Mễ Nhiễm nói: "Đây chính lý do tại sao cô ấy từ chối kết hôn, từ chối bất kỳ đàn ông nào tới gần."
Quan niệm bạo lực này đã được truyền lại qua nhiều đời trong dòng họ, làm cho cô ấy mới hoài nghi mình là người thừa kế loại gen bạo lực này .
Bởi vì tự ti cho nên mới lựa chọn cô độc một mình, không đem loại này bi kịch di truyền xuống.
Cô rốt cục đã mò tới dòng suy nghĩ sâu trong nội tâm của người phụ nữ này,thảo nào Trương Hòa Bình nói như vậy: "Hồ điệp là khổ hài tử." " tính cách của em ấy rất tốt, như một cô em gái nhỏ bé vậy." Không phải là không có căn cứ, chỉ có Trương Hòa Bình mới có thể nhìn thấu con người hồ điệp.
"Hồ điệp không hy vọng, con của chính mình trải qua những gì mà mình đã trải qua. . . . . ."
Mễ Nhiễm nói, Hồ Điệp nhất định là hồ điệp che giấu rất nhiều tâm sự ở trong lòng, khó có thể dùng lời diễn tả được.
Truyện khác cùng thể loại
2263 chương
736 chương
461 chương
17 chương
138 chương
452 chương