Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
Chương 17 : Kết hôn tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng
CHƯƠNG 17: KẾT HÔN.
Ngày 2 tháng 11, hôn lễ của Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp cử hành đúng hạn.
Tô Nguyệt Phinh lựa chọn Mễ Nhiễm làm phù dâu. Cô nói chính là: “Mễ Nhiên là người dẫn lối, giúp tôi tiến tới con đường hôn nhân này.”
Tơ hồng viên khi thực hiện nhiệm vụ, rất hiếm khi cùng với khách hàng phát triển quan hệ tốt như vậy, trực tiếp mời làm phù dâu. Tin tức rất nhanh truyền đến công ty, làm rất nhiều người khinh thường Mễ Nhiên mở rộng tầm mắt.
Dự kiến lớn hơn nữa còn ở phía sau.
Tô gia cấp cho cậu mối Mễ Nhiễm bao lì xì mười vạn khối (~325tr vnđ)
“Mười vạn khối? Thiên à, sớm biết như vậy ta tới làm cọc khế ước này thì tốt rồi!”
Đây là hối hận không ngừng.
“Hừ! cái nữ hám làm giàu Mễ Nhiên này hiện tại cứ cười đi ?! Xem cô ta có thể đắc ý được mấy ngày!”
Đây là ghen ghét thêm phẫn hận.
“Tôi nghe nói Mễ Nhiên lần này làm rất tốt, gia đình nam nữ hai bên đều khen cô ấy không dứt miệng.” —— cô gái duy nhất khen Mễ Nhiên, gọi là Quý Như Hinh. cô nói, “Hẳn là Mễ Nhiên chính mình nắm chắc cơ hội đi!”
Tuy rằng Quý Như Hinh cùng Mễ Nhiên là quan hệ tình địch, nhưng không ảnh hưởng đánh giá của cô đối với Mễ Nhiên.Tốt chính là tốt, hư chính là hư, ít nhất Mễ Nhiên lúc này đây làm rất tuyệt, đây là điều mà trên dưới Liên minh đều rõ như ban ngày.
Chỉ là Quý Như Hinh công tâm nói,nhưng Lục Phỉ Nguyên trước mặt không như vây.
Thấy đám nhóm buôn chuyện phía trước, Lục Phỉ Nguyên hỏi cô: “Quầy người trên, có phải hay không đang đàm luận Mễ Nhiên?”
Đây là lần đầu tiên Lục Phỉ Nguyên hỏi chuyện của Mễ Nhiên.
Trước đây người khác có nói Mễ Nhiên như thế nào, anh đều xem như gió thoảng bên tai.
Quý Như Hinh âm thầm liếc mắt nhìn Lục chủ nhiệm một cái, miễn cưỡng gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Bọn họ nói Mễ Nhiên như thế nào?”
“Nói Mễ Nhiên khẳng định là nhận tiền của nhà trai, cho nên mới ra sức làm việc như vậy, rốt cuộc nhà trai lần này cưới là thiên kim tiểu thư.” Dừng một chút, Quý Như Hinh nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không cho rằng như vậy, cô ấy có thể đem mọi chuyện làm tốt, đã nhận được thù lao là mười vạn đồng tiền.”
Lời nói này rất là cao minh. Quý Như Hinh một phương diện nói cho Lục Phỉ Nguyên: Mễ Nhiên là nhận tiền nhà trai, thông đồng giúp nhà trai lấy thiên kim tiểu thư, hành vi không công chính. Lại một phương diện vì chính mình tẩy trắng, thanh minh chính mình xem trọng năng lực Mễ Nhiên, cảm thấy cô lấy mười vạn đồng tiền vô cùng đáng giá.
Nhưng xét đến cùng, Mễ Nhiên yêu tiền, tay ngắn bắt người, hai điểm này cô không phủ nhận, còn dễ như trở cậun tay tiết lộ cho Lục Phỉ Nguyên nghe.
Quý Như Hinh vốn tưởng rằng Lục Phỉ Nguyên nghe cô nói như vậy, muốn cười lạnh nói một câu nữ hám làm giàu chính là nữ hám làm giàu, nữ nhân Mễ Nhiên này vẫn là tính xấu không đổi. Không nghĩ tới Lục Phỉ Nguyên lại nói: “Mễ Nhiễm cũng không có lấy tiền nhà trai, Quý Như Hinh, cô không cần theo chân bọn họ cùng nhau nghe nhầm đồn bậy.”
Thanh âm lãnh đạm, hiển nhiên là không vui lời nói của cô.
Quý Như Hinh lắp bắp kinh hãi, gật đầu nói vâng.
“Còn có, nói cho những những người bên ngoài đó, không có chứng cứ không cần vội vàng định nghĩa, tôi không muốn lại nghe được ai nói xấu Mễ Nhiên.”
Trên mặt Lục Phỉ Nguyên một tia biểu tình đều không có, đây là dấu hiệu anh tức giận.
“…… vâng.”
Quý Như Hinh cắn môi dưới, cô không biết sẽ thành như vậy, Lục Phỉ Nguyên uống lộn thuốc? Cư nhiên lại bảo vệ cái tiền nhiệm không tốt đó của anh ta!
****
Cùng lúc đó.
Hôn lễ của Tô Nguyệt Phinh cùng Ôn Tuấn Nghiệp bắt đầu rồi.
Khách quý chật nhà, khách khứa xôn xao, mọi nơi ở hành lang dài đều điểm xuyết hoa bách hợp.
Rất nhanh, Tô Nguyệt Phinh lên sân khấu. Cô mặc váy cưới công chúa, tầng tầng sa, trắng tinh mà tinh tế, dưới eo, có con bướm trắng được khắm ở trên làn váy dài, chợt nhìn, quả thực là đẹp đến kinh vi thiên nhân* nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái như vậy.
“Mễ Nhiên, cô xem tóc này nên buông xuống được, hay là cuốn lên mới đẹp?” Trước khi lên sân khấu, ngay cả kiểu tóc Tô Nguyệt Phinh cũng muốn cô cố vấn, Mễ Nhiễm liền nghiêm trang nói: “Vẫn nên búi tóc lên đi.”
Cổ nhân có câu: Búi tóc tùng tùng vãn liền, duyên hoa nhàn nhạt trang thành.
Tóc được túi lên, cũng tượng trưng cho quá trình thiếu nữ trở thành phụ nữ.
Tô Nguyệt Phinh một phen hảo hảo trang điểm, mới để Mễ Nhiễm dìu đi ra ngoài.
Thánh mẫu thuần trắng trong giáo đường, Ôn Tuấn Nghiệp ăn mặc một thân âu phục thêm áo sơmi dị sắc ôn toa lãnh kiểu Pháp, đã sớm chờ đợi cô dâu của anh.
Cũng chính trong nháy mắt, Tô Nguyệt Phinh đã mang toàn bộ tấm lòng mình mang ra.
Tôi đem chính mình hoàn toàn giao cho người này.
Cô không trốn tránh, cũng không sợ hãi.
Mễ Nhiên nói đúng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Buổi tối hôm đó sau khi Mễ Nhiên đi về, cô hỏi tâm chính mình: Là muốn mạo hiểm, để đạt được cơ hội hạnh phúc giống đại bộ phận, hay vẫn là giống bộ phận sợ mạo hiểm, liền từ bỏ người bên mình cả đời?!
Đáp án chỉ có một, không phải sao?
Về sau cô vẫn yêu Ôn Tuấn Nghiệp , cũng chỉ có thể chừa một con đường đi.
Yêu cầu cần có dũng khí, cô liền nhanh danh tình yêu lấy hết dũng khí ra, đối với chính mình nói: “Không phải sợ!”
Hiện tại, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai. Thanh âm mục sư vang lên —— “Chú rễ Ôn Tuấn Nghiệp Ôn tiên sinh, con có nguyện ý cưới Tô Nguyệt Phinh Tô tiểu thư làm vợ? con có nguyện ý dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con đều không hề giữ lại mà yêu cô ấy, đối với cô ấy trung thủy mãi mãi?”
Ôn Tuấn Nghiệp nói: “Con nguyện ý.”
“Cô dâu Tô Nguyệt Phinh Tô tiểu thư, con có nguyện ý gả cho Ôn Tuấn Nghiệp Ôn tiên sinh, làm vợ anh ấy? Con có nguyện ý vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con đều không hề giữ lại mà yêu anh, đối với anh ấy trung thủy mãi mãi?”
Tô Nguyệt Phinh nói: “Con nguyện ý.”
Hiện trường tức khắc vang lên một trận âm thanh hoan hô ủng hộ.
Tô bá bá cùng tô bá mẫu mặt đầy nước mắt, đây là thời khắc bọn họ hạnh phúc nhất trong vài thập niên cuộc đời.
Rốt cuộc, con gái của họ đã tìm thấy bến đỗ rồi.
*****
[ Chuyện của Ôn tiên sinh cùng Tô Nguyệt Phinh, xem như hạ màn.]
Buổi tối về đến nhà, Mễ Nhiễm liền gõ bàn phím, một ngày tốt đẹp đều được ghi xuống.
[ Yêu là bởi vì hiểu biết lẫn nhau mà sinh ra, mà kết hôn còn lại là kết quả của việc nhường nhịn nhau. Bởi vì tâm động nên ở bên nhau, bởi vì ở bên nhau cho nên không thể dứt bỏ. Tôi thực hâm mộ bọn họ, ba tháng liền đạt tới kết quả như vậy. Hôm nay Tô Nguyệt Phinh xinh đẹp giống tiên nữ, tôi nghĩ cô ấy sẽ là người vợ đẹp nhất trong mắt chồng. ]
Viết đến đây, Mễ Nhiễm không khỏi có chút chua xót.
Người ta có đôi có cặp, chính mình không biết khi nào thoát FA đây!
Nhưng vẫn là thu hồi suy nghĩ đó, cô lại lần nữa đăng nhập tài khoản sáng tác.
Tạp chí xã《 nảy sinh 》gửi đến đầu tiên nói là nhìn trúng hai thiên bản thảo, khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, số tiền còn lại đến tay tháng này là năm vạn.
Cùng lúc đó, hòm thư nhét đầy các tin của các tạp chí xã lớn muốn bản thảo. Tạp chí xã《 Ngôn tình sau giờ ngọ》lại hứa hẹn trả giá cao là ba vạn.
Quỹ đạo cuộc sống sinh hoạt của cô ở đây dần dần đi lên.
******
Thời gian như thoi đưa.
Hai tháng sau, Mễ Nhiễm nhận được một cuộc điện thoại.
“Mễ Nhiễm, tôi mang thai, bác sĩ nói đã có hơn một tháng……”
Đầu dây điện thoại kia Tô Nguyệt Phinh tràn đầy đều là sự vui vẻ của người sắp làm mẹ. Bên người còn có thanh âm Ôn Tuấn Nghiệp thật cẩn thận che chở: “Đừng đứng gọi điện thoại, tiểu tâm mệt, tới, ngồi, để anh cầm microphone cho em……”
Mễ Nhiễm tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng: “Ha?! Nhanh như vậy?!”
Tô Nguyệt Phinh đỏ mặt lên. Còn không phải sao, từ khi kết hôn về sau, ông chồng Ôn Tuấn Nghiệp cũng không e lệ, hàng đêm cùng cô gắn bó keo sơn.
Bọn họ hiệu suất quá nhanh, các cụ già còn chưa hết vui vẻ về chuyện kết hôn kia, liền nghênh đón tới một cái kinh hỉ lớn hơn nữa.
“Cha nói, cô là bà mối của chúng tôi, không có cô nỗ lực cùng kiên trì, liền không có gia đình chúng tôi như bây giờ. Cho nên chúng tôi phải hảo hảo cảm tạ cô một chút ……”
“Đừng đừng đừng, lần trước bá phụ cho tôi một cái đại hồng bao rồi, đã đem các đồng nghiệp đều hâm mộ đến điên rồi.”
Tô Nguyệt Phinh cười nói: “Không phải, tôi cùng Tuấn Nghiệp thương lượng qua, liền để cô làm mẹ nuôi đứa nhỏ này, cô có đồng ý không?”
Mễ Nhiễm tức khắc vui vẻ: “Kia đương nhiên rồi a!”
“Tốt quá, nói như vậy, chờ đứa nhỏ sinh ra, cô nhất định phải thường xuyên đến nhìn nó đấy.”
“Ừm, một lời đã định.”
Gác điện thoại, Mễ Nhiễm còn đắc chí.
Không nghĩ tới a, chính mình tác hợp lại là một đôi bích nhân, nhanh như vậy liền nở hoa kết quả.
Nhưng khi cúi đầu xem một cái bàn đầy sách, Mễ Nhiễm lại bắt đầu đau đầu.
Nha,những thứ trên tay này nên làm cái nào đầu tiên bây giờ?!
Tác giả có lời muốn nói: chuyện kết hôn trước đây của Tô Nguyệt Phinh kết thúc, hôm sau như cũ vẫn là bạn thân của Tiểu Mễ của chúng ta nga. Sau này hai người cũng sẽ tiếp tục xuất hiện, rốt cuộc tái hảo phu thê cũng sẽ có cãi nhau a, thời điểm cãi nhau, đến lúc đó bạn học Tiểu Mễ còn phải phụ trách làm người hòa giải linh tinh.
Mặt khác, bảo bối Tô gia trước mắt đã làm người tốt, sau chưng lò. Không lâu sau liền sẽ xuất hiện một tiểu baby trắng trẻo mập mạp.
Bạn học Tiểu Mễ sẽ bị hai bọn họ kích thích muốn sinh trẻ con a……
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
85 chương
43 chương
54 chương
17 chương
91 chương