Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng
Chương 209 : Nắm lấy người con yêu
Ôn Ninh thấy Bạch Linh Ngọc cảm xúc kích động, cô sợ bà sẽ tức quá thành bệnh gì nữa, liền vội vã đè bà xuống giường.
"Không phải đâu, mẹ à, bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, anh ấy đang ở công ty trong nước, không có cách nào nói muốn đến là đến được đâu ạ."
Bạch Linh Ngọc mới chú ý đến điều gì đó, nghĩ rồi lại nghĩ, "Sao mẹ lại ở nước ngoài?"
Bà không tin người bạc tình phũ nghĩa Ôn Khải Mặc sẽ đưa bà đến bệnh viện tốt như thế này để điều trị.
Ôn Ninh không muốn nói cho lắm, dù sao, mẹ đối với Ôn Khải Mặc là thật lòng, nếu như đem mấy chuyện ghê tởm mà ông ta làm nói cho ra cho mẹ biết, cô sợ bà ấy sẽ chịu đựng không nổi.
"Mẹ à, mẹ đối với.... nhà họ Ôn, còn có suy nghĩ gì nữa không?
Bây giờ, nhà họ Ôn đã nằm trong tay của Lục Tấn Uyên rồi, sắp sửa lụi tàn, Ôn Lam vẫn còn đang bị điều tra, những chuyện xấu xa không ngừng bị lôi ra, cổ phiếu của nhà họ Ôn không ngừng tụt dốc. Nhà họ Ôn đã từng rất phồn thịnh, nay sắp bị hủy diệt rồi.
Nhưng, nhà họ Ôn nói cho đến cùng cũng là tâm huyết của Bạch Linh Ngọc, Ôn Ninh sợ bà sẽ không nỡ.
"Làm sao có thể chứ? Từ ngày hôm đó bọn họ đưa con vào lao tù, mẹ chỉ hận sao bọn họ không đi chết đi!”
Ánh mắt của Bạch Linh Ngọc lóe lên một tía hận thù, còn người bà, yêu ghét rõ ràng, bởi vì tình yêu, nên năm đó mới đi cùng với Ôn Khải Mặc phấn đấu, tay trắng tạo nên sự nghiệp.
Nhưng những gì bọn họ làm với Ôn Ninh, thì không thể tha thứ được, bất kể là ai, cũng không thể làm hại con gái bảo bối của bà.
Nghe mẹ nói như thế, Ôn Ninh an tâm hơn nhiều, mang tình hình của nhà họ Ôn nói rõ ra.
Bạch Linh Ngọc vừa nghe, vừa cau mày lại.
Bà trước đây cũng từng cùng Ôn Khải Mặc cố gắng, nhà họ Ôn tuy không thể được coi là nhà giàu quyền quý, nhưng chung quy cũng có chút gốc gác, nhưng con gái bà ở đâu ra cái năng lực lớn như thế, khiến cho một dòng họ lớn như nhà họ Ôn bị lụi bại hoàn toàn?
"Ninh Ninh, con nói thật cho mẹ biết đi, ba của đứa nhỏ rốt cuộc là ai?"
Bạc Linh Ngọc đột nhiên rất lo lắng, Ôn Ninh sẽ vì muốn báo thù, mà làm ra những chuyện bán đứng bản thân mình, vậy người làm mẹ như bà, thật sự không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa rồi.
"Mẹ à.."
Ôn Ninh cũng không biết là có nên nói ra với mẹ về thân phận của Lục Tấn Uyên hay không, vì nó có chút hơi nhảy cảm.
“Ninh Ninh, con sẽ không vì báo thù mà làm ra những chuyện kiểu như bán đúng bản thân mình đúng không? Nói cho mẹ biết đi, con không có đúng không."
Vừa nghĩ đến đứa con gái cưng mà mình cưng chiều trong lòng bàn tay làm ra những chuyện xấu hổ tự chà đạp bản thân, Bạch Linh Ngọc vô cùng lo lắng, gương mặt trắng bệch không có chút máu của bà giờ đỏ bừng vì lo lắng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, nhìn sắc mặt cảm giác rất không thoải mái.
"Không có, mẹ, mẹ đừng kích động!" Ôn Ninh bị dọa hết hồn, vội vỗ về cảm xúc của bà, sau đó, kể chuyện của Lục Tấn Uyên nói rõ cho bà ấy nghe.
Bạch Linh Ngọc nghe thấy đó là Lục Tấn Uyên, liền giật cả mình, bà đương nhiên biết người này là ai, tuy trước lúc bà hôn mê, Lục Tấn Uyên không hề được như hiện tại, quyền thế ngập trời.
Nhưng, con trai độc nhất của nhà họ Lục, người thừa kế độc nhất, Hà Nội có ai lại không biết chứ?
Không ngờ con gái lại ở cùng một người đàn ông như vậy.
"Ninh Ninh, con nói với mẹ đi, cậu ta đối với con, rốt cuộc là loại tình cảm gì?"
Bạch Linh Ngọc hiểu rất rõ, dù cho nhà họ Ôn có còn, nhà họ Lục cũng không thể nào để mắt tới con gái của những thương nhân nhỏ bé, cho nên, bà lo lắng Lục Tấn Uyên chỉ để cho Ôn Ninh làm người trong bóng tối.
Con gái của bà, dù cho có như thế nào, cũng không thể sa ngã đến bước đó.
Ôn Ninh suy nghĩ, nói hết mọi chuyện nói ra, mẹ là người cô tin tưởng nhất, hơn nữa, kinh nghiệm của bà ấy phong phú, chắc là cũng bà ấy cũng có cách nghĩ khác.
Bạch Linh Ngọc nhịn không được, liền nắm lấy tay của Ôn Ninh.
Dù cho Ôn Ninh không muốn bà quá đau lòng lo lắng, nên cũng đã lượt bớt đi rất nhiều quá trình mà nhà họ Ôn đã bắt nạt cô, nhưng bà rất hiểu, con gái của bà đã chịu không ít khổ cực, cũng may nhờ Lục Tấn Uyên, mới có được ngày mẹ con đoàn tụ như hôm nay.
Trong lòng bà cũng có mấy phần vui mừng, không ngờ được Lục Tấn Uyên trong ấn tượng là một người vô tình, lại có thể vì con gái mình mà làm nhiều chuyện như thế.
“Chỉ là con sợ.... Sợ con không xứng với anh ấy." Ôn Ninh nói xong, cũng mang tâm tư giấu kín trong lòng nói ra.
Đối với Lục Tấn Uyên, cô luôn có cảm giác tự ti, đây cũng là do khoảng cách khác biệt thân phận của hai người mà tạo nên.
"Ninh Ninh con là tốt nhất, nhà họ Lục tùy là lợi hại, nhưng cũng đâu phải là hoàng thượng tuyển phi tần, con đừng xem thường bản thân mình quá."
Bạch Linh Ngọc thấy vừa lòng với Lục Tấn Uyên rồi, trong lòng cũng có tính toán.
“Đợi sau khi mẹ khỏi bệnh rồi, sẽ đến toà án kiện nhà họ Ôn và lấy lại những gì mà mẹ con chúng ta đáng được nhận. Khi đó, mẹ với con sẽ rất vất vả, dù cho không thể làm được đến mức giàu có ngang hàng với nhà họ Lục, nhưng cũng nhất định sẽ không để cho người ta coi thường con."
Bạch Linh Ngọc là một người phụ nữ mạnh mẽ, không có chút gì sợ hãi, vì con gái, bà sẽ vô cùng có sức mạnh để phấn đấu.
Ôn Ninh giật thót, sau đó, có chút hổ thẹn, ngày cả người mẹ nằm trên giường bệnh khi tỉnh lại cũng có dũng khi đến như thế, một người trẻ tuổi như cô, ngay cả dũng cảm đi thử cũng không dám.
Như vậy thật là không đúng mà.
“Ninh Ninh, mẹ hỏi con, con có yêu cậu ta không, có muốn cũng cậu ta đi hết cuộc đời không?"
Câu hỏi của Bạch Linh Ngọc, khiến cô rơi vào trạng thái trầm tư, trong đầu xuất hiện gương mặt của Lục Tấn Uyên, nụ cười của anh ấy, sự lạnh nhạt của ấy, mỗi động tác của anh ấy, sớm đã khắc ghi trong tâm trí cô, không cách nào quên được, cũng không cách nào xóa đi được.
Bỗng nhiên suy nghĩ lại, thì ra, đối với người đàn ông đó, cô đã yêu sâu đậm đến vậy, thậm chí, còn muốn đi cùng anh đến suốt cả cuộc đời này.
"Con, muốn đi cùng anh ấy."
Ôn Ninh nói rồi, Bạch Linh Ngọc nắm lấy tay cô, “Vậy thì đừng sợ, mẹ ủng hộ con, con phải nắm lấy người mà con yêu”
Ôn Ninh trịnh trọng gật gật đầu.
Lời của Bạch Linh Ngọc, đã mở ra nút thắt trong lòng cô, càng thêm kiên định.
"Nhưng mà, cậu ta có thể nào đi thăm mẹ không, mẹ thật sự rất hiếu kỳ chuyện của hai đứa con, mẹ gặp rồi cũng có thể đánh giá dùm con.”
Ôn Ninh suy nghĩ một hồi, “Để con gọi điện thoại hỏi thử xem.”
Nói rồi, đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên, điều kỳ lạ là, không có ai nghe máy.
Ôn Ninh có chút không yên lòng, nhưng lại nghĩ, cũng có thể là do công việc của Lục Tấn Uyên bận rộn hoặc đang họp, cho nên, cưỡng ép bản thân mình không nên suy nghĩ quá nhiều, cô gửi một tin nhắn cho anh, "Tấn Uyên, mẹ của em tỉnh lại rồi, mẹ nói muốn gặp anh.”
Lục Tấn Uyên vì cô mà làm nhiều chuyện quá rồi, vậy cô, điều duy nhất có thể làm là tin tưởng vào anh ấy, còn.... tiếp tục kiên trì.
Ánh Mắt của Ôn Ninh lóe lên sự kiên định, lần này, cô cần phải cố gắng nắm lấy hạnh phúc, sẽ không khiến hạnh phúc bên cạnh cô lạc trôi đi mất nữa.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
1 chương
6 chương
71 chương
14 chương
10 chương
4 chương
81 chương
70 chương