Kết hôn cùng tổng tài dịu dàng

Chương 208 : Yêu cầu cuối cùng

Ôn Ninh chờ thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của Lục Tấn Uyên, trước đây anh chưa từng như vậy, chẳng lẽ, thực sự đã xảy ra chuyện gì? "Lục Tấn Uyên, anh làm sao vậy? Anh nói chuyện đi chứ." Giọng nói Ôn Ninh gấp gáp, khiến người đàn ông phục hồi tinh thần lại, ánh mắt anh phức tạp nhìn thoáng qua điện thoại di động, không biết phải nói gì mới được. Ôn Ninh càng nghĩ càng thấy sốt ruột, thế nhưng, hiện tại hai người xa nhau cả ngàn dặm, đến mặt của Lục Tấn Uyên cô còn không thể nhìn thấy, căn bản không rõ ràng chuyện gì xảy ra, dù muốn làm gì cũng bất lực. "Quên đi, không có việc gì." Lát sau Lục Tấn Uyên mới lên tiếng: "Em ngoan ngoãn đợi ở đó đi, nếu không có việc gì đừng đi lung tung, đừng trêu vào người không nên trêu chọc." Nói xong, người đàn ông liền mệt mỏi cúp điện thoại, gọi tới một số điện thoại: "Tôi sẽ làm theo lời anh nói, đừng để gã ra tay, còn có, tôi có một yêu cầu cuối cùng..." Nghe tiếng tít tít từ điện thoại truyền tới, trong lòng Ôn Ninh lập tức như bị chìm vào nước sâu, một dự cảm xấu bao phủ, khiến cho cô hít thở không thông. Lục Tấn Uyên chưa từng giống vậy, nhưng anh không nói thì cô cũng không biết chuyện gì. Lúc này, đột nhiên Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người lúc đó thật sự là quá mức xa xôi, cô vẫn như vậy không làm được gì cả. Một loại cảm giác vô lực, khiến tâm trạng Ôn Ninh trùng xuống. An Minh đi tới, thấy biểu cảm Ôn Ninh không đúng lắm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, gặp phải chuyện gì không vui sao?" Suy cho cùng An Minh đã tiếp xúc với Ôn Ninh lâu như vậy cũng mong muốn hai người họ có thể hòa hợp, đừng xảy ra chuyện nữa, tuy rằng.. Tuy rằng Ôn Ninh có thể mãi mãi sẽ không gả vào nhà họ Lục, trở thành bà chủ nhà họ Lục một cách quang minh chính đại, nhưng tóm lại, phần cảm tình kia của boss không phải là giả. "Anh có biết nhà họ Lục hiện đang đã xảy ra chuyện gì không?" Ôn Ninh nhìn An Minh một cái, trong mắt đầy chờ mong, anh ta là cấp dưới Lục Tấn Uyên tín nhiệm nhất, thứ anh ta biết chắc phải nhiều hơn so với mình nhỉ? An Minh bị cô nhìn đến tim đập thình thịch, không khỏi nghĩ, lẽ nào Ôn Ninh biết chuyện Lục Tấn Uyên sắp phải đính hôn rồi? Mấy ngày nay, anh ta đều cẩn thận che dấu, bác sĩ y tá mà người làm trong nhà và Ôn Ninh có thể tiếp xúc được cũng đều được anh ta thu xếp. "Cô, muốn biết cái gì?" Anh ta không dám nói bừa, sợ sẽ phản tác dụng, An Minh liền cẩn thận hỏi ngược lại. Ôn Ninh thấy biểu cảm này của anh ta, bất an trong lòng càng tăng thêm. "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hai người đang gạt tôi điều gì?" An Minh cũng không biết nên nói gì: "Cô Ôn, cô có tin boss không? Nếu như tin, thì ở đây an tâm chờ anh ấy đi." Làm một trợ lý, An Minh cũng không thể cho Ôn Ninh đáp án hài lòng gì, chỉ có thể nói như vậy. Sau khi An Minh nói xong, liền rời khỏi đây, Ôn Ninh cúi đầu, cô thật sự muốn bản thân không phải nghĩ gì cả, chỉ cần tin tưởng Lục Tấn Uyên là được, nhưng cảm giác bất an vẫn không giảm bớt, trái lại ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc cô nên làm như thế nào? Tình trạng của mẹ vẫn không có chuyển biến tốt, mà bên Lục Tấn Uyên cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô giống như một chiếc lá trôi nổi trên biển, mất đi phương hướng. Hoặc có lẽ bởi vì bản thân cô là phụ nữ có thai nên tâm trạng không ổn định, Ôn Ninh ngồi ở trên ghế, không khống chế được mà khóc lên, nước mắt rơi xuống tay Bạch Linh Ngọc, những giọt nước bắn ra. Bạch Linh Ngọc đang ngủ say như nhận ra điều gì, ngón tay của bà giật giật, ý thức mơ hồ dường như đã trở về. Con gái của bà.... Hình như rất đau khổ... Những năm gần đây, Bạch Linh Ngọc vẫn duy trì một chút hơi tàn là để chờ Ôn Ninh xuất hiện, mà hôm nay, Ninh đang đau khổ khiến trái tim bà Ôn cũng đau như bị bóp chặt, ngọ nguậy vài lần cuối cùng cũng mở mặt. Ánh sáng đột nhiên ập tới khiến Bạch Linh Ngọc cảm thấy rất chói mắt, nhưng bà nhanh chóng nhìn về phía Ôn Ninh bên cạnh giường, đang cúi đầu đầy mất mát. "Ninh à...." Môi Bạch Linh Ngọc giật giật, đã rất lâu rồi bà chưa nói gì, cho nên, giọng nói khàn khàn, như tiếng móng tay cào thủy tinh vậy, thậm chí có chút chói tai. Nước mắt Ôn Ninh dừng lại, không thể tin nhìn Bạch Linh Ngọc, thấy bà đang mở mắt, cô nhịn không được lớn tiếng gọi bác sĩ: "Bác sĩ, mau tới đây! Mẹ tôi bà ấy.... tỉnh rồi!" Niềm vui đến đột ngột khiến những ưu phiền vừa rồi của Ôn Ninh thoáng cái giảm đi nhiều. Bác sĩ lập tức đưa theo đoàn đội chữa bệnh tới, kiểm tra cho Bạch Linh Ngọc, Ôn Ninh không dám nháy mắt, sợ mình nháy mắt mấy cái, tất cả sẽ lại biến mất. "Cô Ôn, chúc mừng cô, thần trí mẹ cô đã tỉnh táo, nếu tiến hành phục hồi chức năng trong thời gian tới, chắc chắn sẽ bình phục rất nhanh." Nghe nói như thế, sự căng thẳng trong lòng của Ôn Ninh mới có thể thả lỏng, bác sĩ hiểu tâm trạng của cô, nên sau khi kiểm tra xong liền rời đi. Lúc này Ôn Ninh mới ngồi xuống đầu giường, nhìn gương mặt tiều tụy của mẹ mình: "Mẹ ơi...." Tiếng gọi này không biết cô đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng có thể gọi rồi, người thân duy nhất trên thế giới này của cô, người duy nhất yêu thương cô, cuối cùng cũng đã trở về. Ôn Ninh cảm thấy nhưng đắng cay mà mình phải chịu trước đây vào lúc này đều không thấm vào đầu. Chỉ cần mẹ có thể khỏe lại, tất cả đều là đáng giá. Bạch Linh Ngọc cũng nghiêm túc nhìn Ôn Ninh, so với năm đó cô đã trưởng thành không ít, không còn là một cô bé ngây thơ, trong ánh mắt đã có vài phần bình tĩnh, có vẻ an bình không màng danh lợi. "Ninh ninh, con chịu khổ rồi." Bạch Linh Ngọc cầm tay Ôn Ninh, lập tức bà chú ý tới chỗ bụng nhô cao của cô, trong mắt xẹt qua kinh ngạc: "Ninh Ninh, con mang thai?" Trong lúc bà hôn mê, bà đã bỏ lỡ điều gì? Ngay cả con gái mình mang thai cũng không biết, bà thật sự không xứng làm mẹ. "Vâng..." Ôn Ninh gật đầu, Bạch Linh Ngọc lại nhìn xung quanh phòng bệnh, không có bóng dáng của ai khác: "Ba của đứa trẻ đâu? Khi nào cậu ấy tới?" Biết con gái mang thai, Bạch Linh Ngọc đương nhiên là vui mừng, bà nghĩ Ôn Ninh chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng cũng tìm được chốn về, nếu người kia là một người tốt, bà có thể yên tâm gả con gái cho cậu ta. Trên mặt Ôn Ninh xuất hiện vẻ mất tự nhiên: "Anh ấy... Bây giờ anh ấy không ở đy.." Bạch Linh Ngọc nghe nói như thế, lập tứ có chút không hài lòng: "Con đang mang thai, lẽ nào lại để mình con tới đây chăm sóc người bệnh?" "Công việc anh ấy bận rộn." "Công việc bận rộn cũng phải để mẹ nhìn một cái chứ, tối hôm nay, cậu ta có thời gian kêu cậu ta tới cho mẹ gặp, mẹ sẽ kiểm tra cậu ta." Bạch Linh Ngọc vừa tỉnh lập tức quan tâm tới việc chung thân của Ôn Ninh, phụ nữ lập gia đình không phải trò đùa, nếu như giống như bà, không hiểu rõ đối phương, gả cho một tên vô liêm sỉ như Ôn Khải Mặc, thì sẽ biến thành một sự bi kịch. Bản thân bà đã bị đàn ông lừa, cho nên Bạch Linh Ngọc tuyệt đối không muốn con gái mình cũng bị lừa dối.