Danny nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt khó hiểu: - Giận á? Một người rộng lượng như tôi làm sao có thể tức giận một cách vô tội vạ được? Lời này nói ra cứ như Danny đã hoàn toàn quên khi nãy ai vừa mới mắng cho người của phòng PR và phòng tuyên truyền không kịp vuốt mặt. - Việc đó, chỉ là ví dụ thôi ấy mà, nếu anh thực sự rất tức giận, vậy thì phải làm thế nào? Danny khẽ ngửa đầu suy tư một lát rồi đáp: - Thật ra ấy mà, tôi nói cho cô biết nhé, gay đều là những người rất thờ ơ, bọn họ đều bị xã hội đối xử lạnh nhạt vậy nên họ sẽ chẳng chú ý đến việc những người không liên quan đến mình sống hay chết đâu. Vậy nhưng họ lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ có những người được họ đặt vào phạm vi "người một nhà" mới có thể thật sự làm họ tức giận, bởi vì quan tâm đến người đó nên người đó mới có khả năng khiến họ tổn thương. Nghe những lời này, Nhạc Yên Nhi kinh ngạc vô cùng. Mặc kệ đến việc sống chết của những người không liên quan, đây chẳng phải phong cách của Dạ Đình Sâm trước giờ hay sao? Danny thấy biểu hiện của Nhạc Yên Nhi, cười đắc ý: - Giống như tôi với cô cũng vậy, cô cho rằng tôi thực sự tức giận với mấy đứa chày gỗ đấy à? Bọn họ không xứng! Còn không phải vì cô hay sao? Nghe lời Danny nói, Nhạc Yên Nhi lại không hề thấy vui mừng, ngược lại, trông cô càng như đưa đám: - Danny này, có thể tôi đã nói lỡ lời, chọc giận một người bạn là gay của mình rồi. Danny nghe cô nói là một người bạn gay thì cho rằng quan hệ của người đó với Nhạc Yên Nhi cũng giống như quan hệ giữa mình và cô vậy, anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: - Thật ra cô có thể khiến anh ta tức giận chứng tỏ anh ta rất quan tâm tới cô, cứ xin lỗi anh ta thật nghiêm túc là được, tặng thêm một món quà nhỏ mang tính thân mật nữa, gay bọn tôi bình thường luôn khoan dung độ lượng lắm, anh ta sẽ tha thứ cho cô thôi. Nhạc Yên Nhi cảm động ôm Danny một cái: - Danny, anh đúng là chị em tốt của tôi mà. Sau đó, hai người tiếp tục thảo luận một số kế hoạch cho thời gian sắp tới rồi quyết định chia nhau ra để hành động. Nhạc Yên Nhi ra khỏi văn phòng của Danny liền gọi điện cho đạo diễn Lộ ngay, cô muốn hỏi rõ vì sao khi trước họ lại để cho cô tới thử vai, thế nhưng điện thoại luôn trong tình trạng đang bận. Lại gọi cho nhà sản xuất, cũng không ai nghe máy. Nhạc Yên Nhi thấy rất lạ, chẳng phải Dạ Đình Sâm đã nói đoàn phim sẽ ngừng quay trong nửa tháng hay sao, vậy tại sao tất cả đều bận đến mức này? Tất nhiên cô không hề hay biết một câu dừng quay của Dạ Đình Sâm đã khiến cho lượng công việc của đoàn phim tăng lên bao nhiêu lần. Nhạc Yên Nhi ra khỏi công ty, cô thấy lái xe của Dạ Đình Sâm vẫn chờ mình bên dưới, cô có muốn giả vờ không thấy cũng chẳng được, vậy là hết cách, cô đành phải lên xe. Thiếu phu nhân, xin hỏi bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Về nhà ạ?Không về đâu!Nhạc Yên Nhi vừa nghe lái xe nhắc tới "về nhà" thì lập tức thốt lên như vậy. Bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Dạ Đình Sâm, lại nhìn thấy ánh mắt hỏi ý kiến của tài xế, Nhạc Yên Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: - Đến trung tâm thương mại Thời Đại đi. Lái xe nghe lời, đi tới trung tâm thương mại Thời Đại. Thật ra Nhạc Yên Nhi không có tâm trạng đâu mà đi dạo phố, tuy nhiên, Dạ Đình Sâm là một người rất kén chọn, cô không dám tùy tiện mua một món quà tặng hắn. Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi cẩn thận chọn cho Dạ Đình Sâm một cái carvat có họa tiết chìm màu đỏ, rất thích hợp với tính cách muộn tao của hắn ta. Vào lúc tính tiền xảy ra chút chuyện nhỏ, nhân viên thu ngân ngắm nghía Nhạc Yên Nhi kỹ lưỡng rồi hỏi: - Cô có phải là Nhạc Yên Nhi không? Bây giờ Nhạc Yên Nhi mới cảm nhận được "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm" là như thế nào. Trước kia, cô luôn thấy dù sao đi nữa thì mình cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, ngoại trừ vài phóng viên giải trí, cô chưa bao giờ bị nhận ra khi đi trên đường cả. Chẳng ngờ sau khi weibo bị đào bới ra, cô lại có thể bước lên đẳng cấp "có thể được người qua đường gọi tên". "Mức độ quốc dân" này cũng có chút đáng sợ đấy. Nhạc Yên Nhi nhớ đến những câu mắng chửi, ân cần hỏi thăm cả họ hàng nhà mình trên mạng cùng những lời chúc mình chết ngay lập tức, cô liền mỉm cười, lắc đầu: - Cô nhận lầm rồi, tôi không phải cô ấy đâu. Lái xe chờ Nhạc Yên Nhi ở bãi đỗ, sau khi thanh toán xong xuôi, cô liền lên xe trở về biệt thự Hoàng Đình. Trong lúc đó, Nhạc Yên Nhi nhận được tin nhắn do Dư San San gửi tới. "Yên Nhi, tớ đã thấy bài đăng bóc phốt trên weibo rồi, không biết bây giờ cậu ở trong đoàn phim thì có tiện nghe điện thoại hay không nên tớ gửi tin nhắn cho cậu vậy. Tạp chí của bọn tớ cũng có hứng thú với chuyện đó, bên ban giải trí còn chuẩn bị làm thành tin dài kỳ nữa, hừ, nhưng bị tớ trả bài về hết rồi. Nếu trong giới truyền thông có bất kỳ tin tức gì tớ sẽ là người đầu tiên thông báo cho cậu biết, nếu như cần tớ giúp gì thì cậu không được khách khí đâu đấy". Đọc được tin nhắn này, Nhạc Yên Nhi mỉm cười. Chuyện này tuyệt nhiên không khiến người ta vui vẻ gì, thế nhưng thông qua nó, cô nhận ra rằng ở xung quanh luôn có rất nhiều người luôn quan tâm tới mình. Với cô mà nói, đây mới là điều quan trọng nhất. - Thiếu phu nhân, đến nơi rồi ạ. Tiếng của lái xe đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả đúng là đã tới nơi, xe bây giờ đang đỗ trong sân rồi. Thế này chẳng phải là sẽ gặp Dạ Đình Sâm ngay sao? Nhớ tới chuyện không vui khi nãy tại bệnh viện rồi nghĩ đến món quà trong tay mình, lại thêm cả việc không biết phải mở lời xin lỗi Dạ Đình Sâm thế nào, Nhạc Yên Nhi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe rồi đi về phía biệt thự. Quản gia Thẩm mở cửa, trông thấy là Nhạc Yên Nhi, ông tỏ vẻ rất mừng. - Thiếu phu nhân chẳng phải đang quay phim à? Tại sao lại có thời gian về nhà thế này? Nhạc Yên Nhi giật mình, quản gia Thẩm vẫn chưa biết chuyện của mình, cô lên tiếng: - Dạ Đình Sâm chưa nói gì với bác ạ? Quản gia Thẩm lắc đầu: - Chẳng phải thiếu gia tới khu nghỉ dưỡng hay sao, ngài ấy vẫn chưa về đâu. Nhạc Yên Nhi hơi thất vọng, cô nắm chặt chiếc túi đựng carvat: - Anh ấy không có nhà ạ. Sao quản gia Thẩm lại không nhận ra việc Nhạc Yên Nhi mong được gặp Dạ Đình Sâm, ông khẽ mỉm cười, cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ này thật sự thắm thiết, thiếu phu nhân còn định cho thiếu gia một sự bất ngờ nữa. - Thiếu phu nhân, thiếu gia không biết hôm nay thiếu phu nhân sẽ về mà, để tôi gọi điện thoại báo cho ngài ấy biết, chắc chắn ngài ấy sẽ quay về sớm thôi. Quản gia Thẩm đã đoán sai hoàn toàn, vậy mà Nhạc Yên Nhi lại chẳng biết phải giải thích thế nào, cô chỉ gật đầu, nói: - Vậy thì làm phiền bác rồi, tôi đi tắm trước đây. Nhạc Yên Nhi lên gác đi tắm, quản gia Thẩm thì khấp khởi mừng thầm, nhấn số của Dạ Đình Sâm. - Alo. Giọng nói hờ hững của Dạ Đình Sâm truyền ra từ điện thoại. - Thiếu gia, là tôi đây, tôi gọi để báo với ngài một việc. Quản gia Thẩm nói, trên khuôn mặt cũng là nụ cười mỉm hiền hòa. Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều đáp: Nói đi.Thiếu gia, thiếu phu nhân về nhà bất ngờ.Trong điện thoại yên lặng mất vài giây, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến của quản gia Thẩm, ông đang chờ để được nghe giọng nói mừng rỡ của thiếu gia. Một lúc lâu sau Dạ Đình Sâm mới trầm giọng hỏi lại: - Cô ấy đã về nhà rồi à? Quản gia Thẩm có chút phân vân, chẳng lẽ đây là ảo giác của mình ư? Tại sao ông lại cảm thấy giọng nói của thiếu gia có vẻ ủ rũ như thế, cứ như đang rất mất mát vậy. ...Chắc chắn đây là ảo giác rồi! Thiếu gia nhà ông từ khi còn nhỏ đã là người ưu tú nhất trên đỉnh kim tự tháp, chưa bao giờ bị tổn thương bởi bất cứ chuyện gì, việc khó đến mấy cũng có thể giải quyết một cách thỏa đáng, tại sao ngài ấy lại có thể biết tới thứ cảm giác được gọi là mất mát đó chứ? - Đúng thế, hiện giờ thiếu phu nhân đã đi tắm, cô ấy vừa về tới nhà là hỏi thiếu gia đầu tiên, hẳn là muốn cho thiếu gia một bất ngờ. Tôi vừa nói thiếu gia không ở nhà, thiếu phu nhân có vẻ rất thất vọng đấy ạ. Vì để thiếu gia vui mừng, quản gia Thẩm còn thêm mắm dặm muối vào vài chi tiết nữa.