Trần Lạc đứng ngay gần đó, bắt đầu cảm thấy hồi hộp, dựa theo kinh nghiệm của cậu ta thì ai gọi cuộc điện thoại này, người đó xui xẻo rồi. - Nhưng mà... Nhạc Yên Nhi cũng tham gia đóng bộ phim này, chẳng phải ngài đã bảo tôi tránh xa cô ấy sao? Vậy nên tôi mới từ chối... Dạ Đình Sâm ngừng tay. - Ừm, tôi biết rồi, cô làm rất tốt. Đỗ Hồng Tuyết run run: - Cảm ơn chủ tịch Dạ... Thế nhưng cô ta không hề có ý gác máy. Dạ Đình Sâm nói: - Tôi sẽ để Hoàn Vũ sắp xếp cho cô mấy phim mới, bảo với người đại diện của các cô đi. Đỗ Hồng Tuyết không che giấu được hưng phấn trong giọng nói: Cảm… cảm ơn chủ tịch Dạ.Không có việc gì thì tôi cúp máy.Dạ Đình Sâm dập máy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, hắn nói với Trần Lạc: - Tiếp tục đi. Trần Lạc vội vàng báo cáo tiếp. Ở một nơi khác, Đỗ Hồng Tuyết đã vui đến mức sắp nhảy dựng lên. Cô ta nắm chặt di động, quả thực không thể kìm lại nụ cười. Vốn chỉ định thử một lần mà thôi, do dự mấy ngày cô ta mới dám bấm số của Dạ Đình Sâm. Chẳng ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý giúp mình như vậy. Đỗ Hồng Tuyết hết lần này tới lần khác thấy được sức mạnh của quyền lực trên người Dạ Đình Sâm. Nhiều việc cô ta không bao giờ có thể làm nổi, thế nhưng hắn chỉ cần hời hợt cũng giải quyết xong. Đỗ Hồng Tuyết nhớ lại lời Joanna về việc mình trông giống vị hôn thê cũ của Dạ Đình Sâm, cô ta liền sờ lên mặt mình. Dạ Đình Sâm tốt với mình thế đều là nhờ khuôn mặt này ư? Khi đó cô ta cảm thấy mình đã phải chịu đủ mọi nhục nhã, bị coi thành vật thế thân. Nhưng bây giờ cô ta đổi ý rồi. Thế thân thì đã làm sao, chí ít cô ta có được thứ người thường không thể mơ, có cơ hội tiếp cận Dạ Đình Sâm! Chỉ cần nắm chắc cơ hội này, để hắn yêu mình như yêu vị hôn thê kia, vậy còn có điều gì mà mình không đạt được đây? Cơ hội để cá chép vượt vũ môn đang nằm trong tay mình. Đỗ Hồng Tuyết giơ tay lên, nhìn chiếc điện thoại cũ nát, nở một nụ cười sâu xa. Thời gian vào đoàn phim ngày một tới gần, Nhạc Yên Nhi muốn mời Danny một bữa cơm, dù gì anh ta cũng giúp cô rất nhiều. Nếu không phải khi ấy Danny mặc kệ lời ra tiếng vào của mọi người để ký hợp đồng với cô, thậm chí cho cô vay tiền để trả món nợ cô phải vay để đi học, có lẽ Nhạc Yên Nhi bây giờ vẫn đang đóng vai phụ trả tiền, không thể có nhiều cơ hội diễn xuất như vậy. Càng khỏi phải nói có rất nhiều cơ hội trong tay cô hiện nay đều không phải những thứ cô có thể tự đạt được, đó là Danny giành cho cô, ít nhiều đều có tư tâm. Danny luôn bận rộn, chỉ sau khi tan làm mới có thời gian, Nhạc Yên Nhi đã phải gọi điện thoại xin phép Dạ Đình Sâm rằng mình sẽ mời người đại diện ăn cơm, mong ông xã đại nhân phê chuẩn. Mặc dù biết xu hướng tính dục của Danny nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không muốn vợ mình ăn cơm riêng với một người đàn ông, giọng nói của hắn lộ rõ vẻ không vui, rất lạnh nhạt. Nhạc Yên Nhi nhanh trí nói mình còn gọi cả Diệp Hiểu Như và Trình Cổ đi cùng, xem như cảm ơn họ đã quan tâm chăm sóc cô trong thời gian dài như vậy. Dù không muốn nhưng Dạ Đình Sâm thấy miệng Nhạc Yên Nhi ngọt như bôi mật, cứ ‘Chồng ơi’ rồi lại ‘Chồng à’, cuối cùng vẫn gật đầu, thế nhưng hắn yêu cầu cô không được về sau chín giờ tối. Nơi mời khách là một nhà hàng Nhật, giá trung bình cho mỗi người rơi vào tầm bốn chữ số, Danny không hề có ý tiết kiệm cho Nhạc Yên Nhi, tàn nhẫn ‘hút máu’ cô, làm cho cô vô cùng đau ví. Cơm nước xong xuôi, Nhạc Yên Nhi bắt xe về, vừa lên xe đã có điện thoại, cô tưởng Dạ Đình Sâm gọi điện giục mình về nhà nên không nhìn màn hình mà nghe máy luôn: - Chồng à, em sắp về đến nhà rồi. Đầu dây bên kia yên lặng vài giây rồi mới có tiếng nói: - Yên Nhi, anh đây. Lâm Đông Lục! Nghĩ đến lời vừa nói, Nhạc Yên Nhi xấu hổ muốn độn thổ. Nhưng cô không muốn tỏ ra mình sơ sót trước mặt anh ta, Nhạc Yên Nhi khẽ ho để che giấu bối rối của mình, giả vờ như không có gì xảy ra: - Là anh à, tôi còn tưởng là Dạ Đình Sâm, muộn thế này rồi còn có việc gì? Lâm Đông Lục nói: - Lần trước anh nói anh và Nhược Mai muốn mời em bữa cơm xem như xin lỗi, em còn nhớ không? Nhạc Yên Nhi nghĩ một lúc, hình như vài ngày trước đúng là có chuyện như thế, chẳng qua cô đã quên béng mất rồi. Cô nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi, không hề thích hợp để đi ăn cùng hai người họ, lại thêm việc cô chẳng có hứng thú gì với lời mời này nên liền từ chối: - Đương nhiên là tôi nhớ, nhưng bây giờ muộn rồi, lần sau có thời gian rồi đi. Trong nghệ thuật giao tiếp của người Trung Quốc, ‘lần sau’ chính là cái cớ để trì hoãn vô thời hạn. Lâm Đông Lục cũng hiểu điều đó, nghe Nhạc Yên Nhi nói vậy, anh ta lập tức hỏi: - Lần sau là khi nào? Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta đã cảm thấy giọng điệu của mình quá sốt sắng nên vội vàng sửa lời: - Anh sợ Nhược Mai không có thời gian, còn anh thì lúc nào cũng được. Bạch Nhược Mai không có thời gian à? Dạo gần đây chẳng có tin tức gì về cô ta cả, cũng không nghe tin cô ta nhận bộ phim mới nào, hẳn là rảnh lắm mới phải. Biết đâu người ta đang bận chuyện khác thì sao. Sự nghi ngờ này chỉ thoáng qua trong lòng Nhạc Yên Nhi, sau đó cô cũng không nghĩ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn nghĩ cách từ chối Lâm Đông Lục, dù sao cô cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ gì với anh ta nữa. - Thật ra hai người không cần phải như vậy đâu, bây giờ hai người sống rất hạnh phúc, tôi cũng vậy, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, chúng ta không nên gặp lại nhau làm gì nữa. Nhưng Nhạc Yên Nhi không ngờ Lâm Đông Lục vốn luôn dễ nói chuyện nhưng lần này lại rất kiên quyết. - Không, lần này không phải anh mời em mà đây là ý của Nhược Mai. Cô ấy cảm thấy trước đây đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em nên mới muốn gặp để xin lỗi em. Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi cũng nhớ tới trước đây đúng là Bạch Nhược Mai có nhiều lỗi với mình thật. Cô rất ngạc nhiên, một người kiêu ngạo như cô ta làm sao lại xin lỗi trước mặt mình được. Vậy nên sau khi do dự, Nhạc Yên Nhi cũng đồng ý: Vậy được, nhưng phim mới của tôi sắp mở máy, tôi phải đi quay ngay nên chỉ có thời gian trong vài ngày tới thôi.Vậy mai em có rảnh không?Lâm Đông Lục hỏi, giọng run rẩy nhưng anh ta che giấu rất tốt nên không ai có thể nhận ra. Nhạc Yên Nhi suy nghĩ rồi đáp: Mai tôi có thời gian.Vậy năm rưỡi chiều mai anh tới đón em được không?Được.Lâm Đông Lục không ngờ mọi việc thuận lợi như vậy, anh ta im lặng hai giây rồi mới tiếp tục: - Em sẽ đưa Dạ Đình Sâm đi cùng chứ? Đây quả là một câu hỏi lớn. Cô suy nghĩ trong chốc lát, với tính cách của Dạ Đình Sâm, nhỡ có chỗ nào phật ý chắc chắn sẽ nổi giận ngay, để bữa cơm tan rã trong không vui cũng chẳng hay ho gì. Không, anh ấy còn phải làm việc, tôi đi một mình.Được, vậy mai gặp lại.Lâm Đông Lục cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong giọng nói, giả vờ bình thản đáp. Nhạc Yên Nhi đáp ứng rồi cúp máy.