Nhạc Yên Nhi cũng rất biết điều, vừa thấy khớp hàm căng cứng và gân xanh trên trán Dạ Đình Sâm, cô không dám nói tiếp nữa. Chí ít bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để lý luận với hắn. Đáng tiếc, Dạ Đình Sâm quản được miệng cô nhưng không thể quản được lòng cô. Tuy không nói ra nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cứ oán thầm. Làm sao anh phải tức giận? Rõ ràng là anh sai, vậy mà anh còn dám tỏ thái độ như vậy, anh cho rằng mình ra tay trước thì em sợ à? Mặc dù sợ thật nhưng trong lòng Nhạc Yên Nhi mà nói, cô chỉ không muốn làm Dạ Đình Sâm mất mặt nơi đông người thôi. Hừ, cái tính nết đó cũng chỉ có mình mới chịu được. Nhạc Yên Nhi không nói gì, Dạ Đình Sâm cũng thế, hắn bế cô vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn. Trên đường về biệt thự Hoàng Đình, chẳng ai nói với ai câu nào. Lúc xuống xe, quản gia Thẩm đã nhận được tin từ trước đang cùng mợ Trương đứng chờ ngoài cửa, cho tới khi xe đã dừng hẳn, họ liền chuẩn bị đi tới để đỡ Nhạc Yên Nhi. Dạ Đình Sâm chẳng nói chẳng rằng, hắn cởi dây an toàn của Nhạc Yên Nhi rồi lại bế cô lên. Cô tức muốn lộn ruột. Mình còn có nhân quyền không? Dạ Đình Sâm không dừng bước, bế thẳng Nhạc Yên Nhi vào phòng ngủ. Khi vừa nằm xuống chiếc giường mềm mại, cô đã ngay lập tức đẩy hắn ra. - Đủ rồi, anh đừng chạm vào em! Cô còn đang giận đấy, cứ bị hắn ôm tới ôm lui thế này thì làm gì còn khí thế nữa! Lực đẩy của cô chỉ như gãi ngứa với Dạ Đình Sâm mà thôi, nhưng hành vi tiết lộ ý nghĩ, điều này đã chọc giận hắn. - Đừng chạm vào em? Dạ Đình Sâm nghiến răng lặp lại, lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra mình vừa nói gì. Câu này hơi quá, cô nói xong cũng hối hận nhưng lời đã nói như nước tát ra ngoài, dù sao cũng không thu lại được, cô dứt khoát ngửa mặt lên: - Em không muốn để anh chạm vào em đấy, anh giận thì làm sao, em còn giận hơn đây! Mắt Dạ Đình Sâm tối lại, hắn nhìn cô chằm chằm: Vì sao em giận?Anh biết là Joanna thích anh, thế mà còn ra ngoài gặp riêng cô ta, anh có nghĩ đến cảm nhậncủa em không? Kể cả hai người thực sự không có gì với nhau đi nữa, nhưng anh đã biết tâm tư cô ta thì tốt xấu gì cũng nên tránh đi chứ? Nhạc Yên Nhi trút những ấm ức trong lòng ra, càng nói càng tủi, mắt cô cũng đỏ lên. Nhạc Yên Nhi kích động là thế, nhưng Dạ Đình Sâm thì đã bình tĩnh lại. Hắn nhìn chăm chú vào cô: - Em ghen à? Cô cắn răng, trả lời dứt khoát: - Đúng! Em đang ghen đấy! Làm sao nào? Em ghen chồng em còn không được à? Dạ Đình Sâm nhìn cô một lúc, khóe môi dần cong lên. Cô tức muốn chết: - Anh làm sao đấy hả? Em đang ghen đấy, thế mà anh còn cười được à? Dù sao đi nữa cũng phải giả vờ dỗ em đi chứ! - Cười vì tôi đang rất vui, cuối cùng em cũng coi tôi là chồng rồi, em ghen vì tôi như thế, tôi mừng lắm. Dạ Đình Sâm nghiêm túc nói, từng lời đều đáng tin đến mức khiến cho người nghe giật mình. Nhạc Yên Nhi cũng bàng hoàng, Dạ Đình Sâm lại nói tiếp: - Joanna với tôi chỉ là quan hệ giữa hai gia đình thôi, chẳng có quan hệ riêng tư sâu sắc gì. Em bảo cô ta thích tôi, trước đây tôi không biết, bây giờ tôi không quan tâm. Với người mà tôi không quan tâm, tôi chẳng muốn tốn công sức suy nghĩ xem mối quan hệ của mình và người đó là gì cả. Lần này, Joanna về nước với mục đích thay mặt cho nhà họ Kiều bàn bạc chuyện làm ăn, vì vậy có khả năng tôi và cô ta sẽ có nhiều tiếp xúc, nếu em không thích, tôi bỏ hợp đồng này cũng được. Một người kiệm chữ như vàng giống Dạ Đình Sâm lại có thể nói một tràng như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng không dám tin. Cẩn thận suy nghĩ về nội dung mà hắn nói, đây chẳng phải là đang giải thích quan hệ giữa hắn với Joanna sao? Dạ Đình Sâm đang dỗ mình sao? Cuối cùng, hắn còn giao cho cô quyền quyết định về mối quan hệ giữa mình và Joanna, việc này khiến ấm ức trong lòng cô giảm đi nhiều. Vậy nên cô cũng không muốn gây sự, bĩu môi nói nhỏ: - Không phải là em cấm anh gặp cô ta... Dạ Đình Sâm thấy khí thế cô thay đổi thì nhướng mày: - Hết giận rồi? Nhạc Yên Nhi đàng hoàng nói: - Không giận như trước nữa. Phụ nữ mà, thỉnh thoảng làm mình làm mẩy cũng là để người yêu quan tâm mình hơn, mặc dù rất ngốc nhưng âu cũng là chuyện thường tình, chẳng ai tránh khỏi được. Chẳng ngờ ánh mắt Dạ Đình Sâm tối xuống, nói: - Vậy bây giờ có phải nên giải quyết chuyện khiến tôi tức giận không? Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, lúc này cô mới nhớ tới không ít hành vi của mình hôm nay đều rất quá đáng, Dạ Đình Sâm tức giận cũng phải. Nhạc Yên Nhi bắt đầu sợ. Cảm giác nguy cơ mỗi lúc một mãnh liệt, cô rụt rè lùi về sau, tính toán thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn: - Anh… anh giận gì? Kết quả, Dạ Đình Sâm chẳng những không buông tay mà còn siết chặt hơn, hắn ôm cô vào lòng, đè cô xuống. Nhạc Yên Nhi run người, cô muốn hỏi hắn định làm gì, thế nhưng khi vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt sâu của hắn, những cảm xúc cuồn cuộn bên trong như biển sao mênh mông khiến cô bất giác im lặng. - Dạ Đình Sâm... Nhạc Yên Nhi khẽ nói, cô vô thức gọi tên hắn, đồng thời cũng biết rằng hôm nay hắn thực sự rất tức giận. - Người đàn ông kia là ai? Nghe xong câu hỏi này, Nhạc Yên Nhi đã biết hắn hiểu lầm. Chuyện này liên quan tới nhân cách bản thân, cô không dám coi nhẹ, lập tức giải thích: - Cậu ấy tên Trình Cổ, là trợ lý cũ của em, không chỉ là gay mà còn là thụ nữa, em với cậu ấy chỉ là tình hữu nghị cách mạng đơn thuần thôi, chị em bạn dì ấy. - Nếu cậu ta thích phụ nữ thì em sẽ liều mạng gả? Dạ Đình Sâm híp mắt, lặp lại những lời Nhạc Yên Nhi nói tại bệnh viện, trong mắt hắn là ánh sáng lạnh lùng khiến cô run rẩy. - Làm sao có chuyện đó! Đừng nói đời này, kiếp sau cũng không có cửa đâu! Em có thích cậu ấy đâu, chỉ đùa thôi mà! Dạ Đình Sâm sát lại gần hơn, Nhạc Yên Nhi không thể lùi được nữa. - Tôi chỉ là người quen của em? Đầu óc có vấn đề? Em xấu hổ khi nhận tôi là chồng em thế cơ à? Trước mặt người ngoài em luôn nói tôi như thế phải không? Câu hỏi này quả là không thể giải thích được, biết mình quá đáng, cô ngoan ngoãn nhận sai: - Em sai rồi, lần sau không thế nữa đâu.