Tưởng An Ny đứng yên tại chỗ, xấu hổ tiến thoái lưỡng nan. Nhạc Yên Nhi chẳng quan tâm đến cô ta, cô nhìn sang giám đốc Lâm: - Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi, giám đốc Lâm thấy sao? Tưởng An Ny quả là không ra làm sao, lời nói việc làm tự mâu thuẫn với nhau, dưới cái nhìn của biết bao người, giám đốc Lâm không thể quá thiên vị, nhất thời ông ta không đáp được. Lúc này, cánh cửa phòng casting lại mở, một ông lão da trắng bước ra, hỏi giám đốc Lâm bằng tiếng Anh: - Chuyện gì thế? Nhạc Yên Nhi biết người này, đây là ngài Mafer. Ông ta không phải người trong giới giải trí mà là bậc tiền bối của ngành thời trang, nhà thiết kế của Dior. Vô số sản phẩm bán chạy của Dior đều là tác phẩm của người này, thẩm mỹ và phong cách cá nhân của ông ta đều rất đặc biệt. Lấy địa vị của ông ta mà lại có mặt trong lần casting này, xem ra lần lựa chọn đại sứ này quả thực rất được coi trọng. Giám đốc Lâm tóm tắt mọi chuyện bằng tiếng Anh. Nghe xong, ngài Mafer nhìn thoáng qua ba người trong cuộc, đôi mắt sâu như biển mang đầy ẩn ý. Tưởng An Ny chưa bao giờ gặp ngài Mafer, cô ta chỉ dựa vào trực giác cảm thấy khí chất người này rất đặc biệt, có lẽ không phải kẻ tầm thường. Cô ta còn muốn vớt vát nên dùng chút tiếng Anh bập bẹ nói: Ngài Mafer, hai người kia hãm hại tôi.Nếu cô đây đã không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi, hình tượng của cô cũng không phù hợp vớiyêu cầu cho đại sứ lần này, hai người còn lại có thể tiếp tục tham gia. Ngài Mafer bình thản nói xong, giám đốc Lâm vội vàng cúi đầu vâng dạ, sau đó ông lại quay vào phòng casting. Tưởng An Ny thực sự không ngờ sự việc sẽ diễn biến thế này, cô ta cố tình làm to chuyện là hy vọng hai người kia bị đuổi ra, bị hủy bỏ tư cách tham dự, tại sao bây giờ lại biến thành bản thân cô ta bị hủy tư cách tham gia? Cô ta không cam lòng níu lấy áo ngài Mafer để cản bước ông, vội vã nói: - Ngài Mafer, chẳng lẽ các người không lấy lại công bằng cho tôi ư? Người phương Tây rất phản cảm với chuyện tiếp xúc thân thể với người lạ, Nhạc Yên Nhi thấy hành động của Tưởng An Ny đã biết cô ta quá thất lễ, tất nhiên sẽ khiến ngài Mafer khó chịu. Quả nhiên, ông liền nhíu mày, đầu tiên là giơ tay lên, giật mạnh áo mình khỏi tay Tưởng An Ny rồi mới nói: - Đây là công ty chứ không phải tòa án, không có chính nghĩa mà cô cần đâu. Trong giọng nói là chán ghét rõ ràng. Nói xong, ông bước thẳng vào phòng. Ngài Mafer đã ra mặt, dù giám đốc Lâm có chút giao tình với người đại diện của Tưởng An Ny đi nữa thì cũng không đến mức đắc tội với người khác vì cô ta, lập tức ông ta chẳng thèm ngó ngàng đến Tưởng An Ny nữa mà quay ra nói với những người khác: - Những người khác hãy xếp hàng ngay ngắn, buổi casting vẫn tiếp tục. Đám người vội vã tản đi, có người hoặc đồng tình hoặc chế nhạo nhìn Tưởng An Ny rồi mới về vị trí. Tưởng An Ny chẳng ngờ tình hình lại thay đổi đột ngột như vậy, cô ta ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm thế nào. Nhưng vừa an tĩnh lại, cơn đau lại kéo tới, Tưởng An Ny ôm bụng, thế nhưng lần này không ai quan tâm nữa. Dù không cam tâm nhưng Tưởng An Ny chỉ có thể lấy sức khỏe làm trọng, cô ta vịn tường, tập tễnh bước đi. Trải qua chuyện này, Nhạc Yên Nhi cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Đỗ Hồng Tuyết nữa. Không biết có phải cô đa nghi không, nhưng khi bị Tưởng An Ny chất vấn, Đỗ Hồng Tuyết hình như đã cố ý kéo mình theo. Cô có thể hiểu hành vi của Đỗ Hồng Tuyết, dù sao cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé không có chống lưng, lại bị phải người địa vị cao hơn bắt nạt, có thể cô ta sẽ vô thức tìm đồng đội để mình không phải chiến đấu một mình. Đúng vậy, nếu khi nãy không có Nhạc Yên Nhi, chắc chắn Đỗ Hồng Tuyết sẽ mất đi cơ hội lần này. Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy khó chịu, cô nhận ra Đỗ Hồng Tuyết không đơn thuần như vẻ ngoài. Khi nãy cô còn lo lắng người này không biết tự bảo vệ bản thân, xem ra là cô cả nghĩ rồi. Chẳng mấy chốc đã tới lượt Nhạc yên Nhi, cô đứng lên, Đỗ Hồng Tuyết làm như chẳng có việc gì xảy ra, vẫn mỉm cười cổ vũ: - Yên Nhi, cố lên nhé. Nhạc Yên Nhi chỉ khách khí gật đầu. Buổi casting của một nhãn hàng lớn như Dior lại không hề long trọng, họ chỉ đặt một chiếc bàn giản dị trước mặt bảy giám khảo mà thôi. Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua, dù nhìn rất bình thường nhưng tất cả giám khảo đều là nhân vật có lai lịch không nhỏ trong giới thời trang. Nhạc Yên Nhi không hy vọng nhiều vào lần này lắm, với một nhãn hiệu quốc tế như Dior thì họ sẽ rất coi trọng địa vị của đại sứ, vậy nên họ sẽ không dễ dàng chọn một ngôi sao không đủ đẳng cấp. Lần này cô tới đây chỉ để học tập và tích lũy kinh nghiệm thôi, hoàn toàn không đặt nặng vấn đề được mất. Nhạc Yên Nhi bình tâm lại rồi cúi chào, mỉm cười lên tiếng: - Các vị giám khảo, buổi chiều tốt lành, tôi là Nhạc Yên Nhi đến từ Giải trí Tinh Huy. Cân nhắc tới chuyện trong số các giám khảo còn có người nước ngoài, cô lặp lại một lần bằng tiếng Anh. Chẳng biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi không nhưng sau khi nghe cô giới thiệu bằng tiếng Anh xong, thái độ của ngài Mafer có vẻ hòa hoãn hơn. Ngồi ở vị trí chính giữa là giám khảo chính, đây là một người đàn ông trung niên, ông ta chỉ nhìn thoáng nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói: - Hoan nghênh cô đã tới tham gia lần casting này, chủ đề dành cho cô là ‘Cô gái lần đầu dùng nước hoa’, trên chiếc bàn trước mặt cô là một bình nước hoa, mời cô bắt đầu phần biểu diễn của mình. Nhạc Yên Nhi biết thời gian suy nghĩ của mình không nhiều, khoảng cách từ chỗ cô đi tới trước bàn chỉ có vài bước chân, cô tính toán thật nhanh. Dù đều là lần đầu dùng nước hoa nhưng phản ứng của mỗi cô gái sẽ khác nhau. Cô có xem qua tư liệu Danny đưa, mùi hương chủ chốt của Dior lần này là hoa linh lan trắng, mùi hương thanh nhã dịu êm, thích hợp với những cô gái ngây thơ trong sáng. Vậy thì không thể diễn quá khoa trương, quan trọng nhất là người xem phải cảm nhận được đặc điểm của nước hoa thông qua phần biểu diễn của cô. Bản chất của tất cả các ngôi sao quảng cáo hoặc đại sứ quảng cáo đều là chào hàng, nếu không thể khiến quần chúng sinh ra hứng thú với sản phẩm thông qua phần biểu diễn của mình, thậm chí khiến người xem chỉ chú ý đến mình mà quên đi sản phẩm thì dù ngôi sao có đẹp đến đâu đi nữa, phần biểu diễn của cô ta cũng thất bại. Nhạc Yên Nhi hiểu rõ điều đó, cô từ từ cầm bình nước hoa trên bàn lên. Đây là một chiếc lọ thủy tinh kiểu dáng kinh điển của Dior, xuyên qua bình, người ta có thể nhìn thấy nước hoa trong suốt bên trong. Nhạc Yên Nhi giơ bình lên, cô tò mò nhìn nó một lát rồi xịt vào không trung. Bình nước hoa phun ra những tia nước li ti như một cơn mưa cực nhỏ trên không, một hình ảnh rất đẹp. Nhưng khi vừa nhấn vòi phun, Nhạc Yên Nhi nhận ra trong bình không phải nước hoa mà là nước lọc không mùi không vị