Kẹo cứng của đại ca

Chương 9 : Kẹo cứng của đại ca

Diệp Khả chưa từng tiếp xúc với phim cấm mười tám cộng của Hongkong, cô xem mà trợn mắt há hốc mồm, mì ăn liền cũng ăn không vào nữa. Hứa Xế từ phía sau đưa chai nước Wahaha cho cô, thấp giọng nói: “Uống đi.”   Lúc này cô nhóc mới đỏ mặt cúi đầu, cắm ống hút vào, uống ừng ực ừng ực.   Quá xấu hổ, người trên màn hình vẫn đang kêu.   Cô nhìn thấy Hứa Xế quay mặt đi, ánh mắt hơi tối lại.   Vừa khéo là hai người đang làm việc trên màn hình từ Lão hán đẩy xe biến thành Quan Âm tọa liên —— nữ quỷ ngồi trên đùi thư sinh, trong đôi mắt nhuốm đầy tình dục. Cô nuốt nước bọt, nhận ra mình ngồi trên đùi Hứa Xế đúng là không biết xấu hổ.   Giống nữ quỷ kia như đúc.   Tay nhỏ chân nhỏ leo xuống.   Bò được một nửa, nam sinh lạnh lùng nhìn cô, lấy lại chai Wahaha cô mới uống chưa được mấy hớp từ trong tay cô.   Diệp Khả chớp mắt.   Anh làm sao vậy, đồ ăn vặt cho rồi còn muốn lấy lại sao?   Anh làm đại ca như vậy sao?   Hả?   “Đại ca?”   Tiểu đệ Diệp Khả vừa mới kêu một tiếng, đối phương liền túm gáy cô nhóc xách về trên đùi, “Muốn uống thì ngồi trật tự đi.” Cô nhìn Wahaha, ném tiết tháo vào thùng rác, ngồi nghiêm chỉnh.   Nam sinh duỗi tay đến, vòng lấy cô, cho cô uống sữa bằng tư thế này.   Cô hút mấy hớp, hai người không biết xấu hổ trên màn hình cuối cùng cũng làm xong.   Sau đó cô cảm thấy tai hơi ngứa.   Liếc thấy Hứa Xế chạm môi vào cô, chạm rồi lại tách ra, tách ra rồi lại tiến thêm một bước, cuối cùng hôn lên vành tai cô, cắn vài cái, hơi thở khá nặng nề.   Đại ca, anh sao vậy?   Em là tiểu đệ của anh mà, không phải heo con, có cắn thế nào cũng sẽ không biến ra tai heo cho anh ăn đâu!   Anh tỉnh táo lại đi!   Tỉnh táo lại đi!   Trên trán cô nhóc xuất hiện đầy dấu hỏi chấm, rồi người phía sau được nước lấn tới, lè duỗi đến tai cô, liếm rồi liếm, tiếng nước dính nhớp xuyên qua xương sụn truyền vào não, suýt thì làm cô giật nảy lên.   Cô nhóc có ngu cũng biết lúc này đại họa sắp ập xuống đầu rồi.   Diệp Khả há miệng, hút một hơi hết chai Wahaha, túm quần định chạy.   Còn không đi nữa thì tiết tháo sẽ rớt hết sạch.   Đại ca móc ra một chiếc xúc xích như làm ảo thuật.   Tiểu đệ hít hà một hơi, đậu má đậu má đậu má đậu má, mẹ nó xúc xích quá ngon, cô ăn xong rồi sẽ chạy sau. Cô nhóc dùng răng xé vỏ, lột lớp vỏ màu đỏ xuống.   Hứa Xế nhân cơ hội hôn lên cổ cô.   Cô cắn xúc xích, nuốt nước bọt kêu đau, “Đại ca anh đừng cắn em được không, em vẫn là em bé thôi, lỡ mà rách da thì sao?”   Đối phương nghe xong dừng động tác lại.   Sửa cắn thành mút, cảm giác như bị xúc tu bạch tuộc hút dính lại.   Đầu lưỡi của anh rất linh hoạt, vừa mút lại vừa liếm được, giọng mũi hơi nặng, “Sao em lại thơm vậy?”   Hứa Xế mút xong, dán vào tai cô hỏi.   Diệp Khả nuốt nước bọt, miệng ngậm xúc xích, nói chuyện không rõ, nghe cứ lẩm bẩm lầm bầm. Anh không kiên nhẫn nhìn cái miệng chóp chép của cô, bàn tay duỗi đến dưới áo vải của cô, sờ lên trên.   Diệp Khả cầm xúc xích, hai chân đột nhiên kẹp chặt.   Trong đầu vang lên thần khúc nghệ thuật trứ danh dân gian ——《 Thập Bát Mô 》[1].   [1] Mười tám điệu sờ.   Tuy không dám tin nhưng đại ca đang sờ ngực cô! Tuổi không tính là trẻ con, nhưng cơ thể Diệp Khả dậy thì chậm, nói là ngực nhưng cũng chỉ là đất bằng mọc lên hai quả nho khô, một chút thịt, cực kỳ nhỏ.   Mẹ Diệp chưa cho cô mặc áo ngực.   Cách lớp áo ba lỗ chất bông vải, nam sinh sờ đến hai điểm nho nhỏ nổi lên, ngón tay run rẩy, đột nhiên siết người cô vào lòng. Diệp Khả tránh mấy lần, suýt thì bị sít chặt chết bất đắc kỳ tử luôn ở đây, cuối cùng cô rơm rớm nước mắt quay đầu lại, tay nhỏ sờ lung tung mặt Hứa Xế.   “Đại ca, anh đừng bắt nạt Khả Khả được không?”   Động tác này như cún con dùng móng vuốt vỗ chủ nhân vậy.   Không chỉ không có hiệu quả uy hiếp, thậm chí còn đáng yêu đến mức làm người ta thương.