Tháng mười, cây cỏ tươi tốt có dấu hiệu khô héo. Diệp Khả xoa cái bụng có vài lượng thịt, vui như được ăn Não Bạch Kim[1]. Mong mãi cuối cùng cũng mong đến ngày này, dựa theo định lý sinh vật học, sau khi phát triển chiều ngang thì có thể phát triển chiều dài, chiều cao tàn tật của cô sắp được đột phá rồi.[1] Một loại thực phẩm chức năng. Cô nhóc quên mất. Người giống heo, đều có đặc tính tích mỡ khi trời lạnhTóm lại là nên để lại ít mỡ mới đủ qua mùa đông. Trong lúc đó Hứa Xế đưa cô đi xem phim hai lần. Tuy rằng cũng là ôm rồi hôn rồi sờ mó, nhưng cũng chỉ là gặm cắn rồi tha. Nhiều lúc thích chơi cô, cầm kẹo ngô dẻo cố ý nâng lên cao, nhìn cô nhảy lên, lại nâng cao hơn nữa. Làm không biết mệt. Cười không giống một đại ca lạnh lùng chút nào cả. Hôm nay cuối tuần có lễ hội tiêu thụ. Nói là lễ hội tiêu thụ, thật ra chính là họp chợ. Trước kia nơi này vẫn chưa xây xưởng, mỗi tháng thị trấn sẽ tổ chức một buổi họp lớn. Sau đó đường sắt xây lên, có rất nhiều con buôn từ nam ra bắc đến đây bán hàng, cũng mang ít đặc sản nơi đây đi chỗ khác bán. Diệp Khả lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên họp chợ, buổi sáng cô ăn cháo rồi túm bố mẹ đòi ra ngoài. Diệp Kiến Quốc không cần trực ban. Thay ra đồ lao động vẫn còn chỉnh tề, ấm nước thép quân dụng đã đựng đầy nước sôi để nguội, bảo vợ tìm cái mũ đội lên cho con gái. Tuy đã vào thu nhưng nắng buổi trưa rất gắt, phơi có mà cháy da. Mũ rất to, gần như che hết cả tầm mắt cô. Cô buộc chặt dây, đi xuống chờ trước. Trong nhà có chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu cũ, bố mẹ mua nó lúc kết hôn, Diệp Khả ngồi trên thanh ngang xe đạp phía trước, mẹ Diệp ngồi sau. Diệp Kiến Quốc đạp chân, xe loạng choạng lắc lư, một chiếc xe đạp đưa cả nhà ra ngoài.Ông hai nhờ bọn họ mang về một ấm uống trà. Diệp Kiến Quốc đồng ý. Đạp khoảng gần một tiếng mới tới nơi. Diệp Khả xem như đã được mở mang kiến thức, cái gì gọi là bát tiên qua biển ai ai cũng hiện vẻ thần thông —— nông dân đến đây, cưỡi lừa cưỡi ngựa cưỡi la, lần đầu tiên cô nhìn thấy con la, bèn lén ngồi xổm bên cạnh quan sát. Mẹ ơi, có so sánh mới biết thứ này thật to. Lộ hàm răng nhai cỏ khô, nhìn hơi hèn. Có người đến đây bán gia súc, con bò già tuổi lớn lắm rồi, bị buộc ở cột điện. Hình như biết vận mệnh của mình, đôi mắt không ngừng ứa lệ. Diệp Khả nhìn mà lòng hụt hẫng. Nhưng nghĩ đến thịt kho tàu thơm phức trên bàn cơm, cô lại quay đầu đi. Bên cạnh có bán cún con và mèo già. Diệp Khả kéo áo bố, “Con mèo này mập quá, người thì trơn bóng, ai lại mua ạ?” Đang nói chuyện thì thấy một người nhìn giống ông chủ bước đến nói giá. Một con mèo già đòi hai trăm… Diệp Khả nhìn mà dấu chấm hỏi bay đầy mặt, bàn về cân thì đáng giá hơn cô nhiều. Mẹ Diệp cười nói, “Con chưa từng sống ở nông thôn, con mèo này giỏi lắm, được nuôi để chuyên bất chuột.” Một con có thể giết hết chuột ở xung quanh. Người thì như cây gậy nhám, còn nó béo như con lợn, có thể thấy là sống rất thoải mái. Rất nhiều thứ cô mới chỉ thấy lần đầu tiên, cô nhóc nhìn mà không dừng lại được. Nồi bát muôi bồn, rau quả tươi mọng… thậm chí còn có người rao sách cấm bên đường. Cô dừng chân nhìn, xung quanh đều là mấy tên lưu manh làng trên xóm dưới. Cái gì mà 《 Kim Bình Mai 》, 《 Phẩm Hoa Bảo Giám 》, 《 Thố Hồ Lô 》… Hoàn toàn chạm đến khu mù tri thức của cô ——Còn có quyển《 Hướng Dẫn Vợ Chồng Mát Xa 》, bìa là nam nữ chỉ mặc đồ lót. Bởi vì màu sắc rực rỡ, ngực cô kia lại to, trên cơ bản là lấy ra bao nhiêu đều có người cướp. Chẳng lẽ những người này không biết, gãi không đúng chỗ ngứa thì càng ngứa hơn sao? Bước vào giữa là không nhúc nhích được nữa rồi. Bố Diệp dứt khoát cõng cô, cô nhìn những chiếc kẹo màu nâu được xếp thành chồng núi nhỏ phía trước, nghển cổ thật dài. Trong không khí có mùi mỡ heo, tên nhóc phía trước ăn chảy cả nước mũi, người lớn không cho, liền lén lút lấy. Cô cũng muốn ăn.