Kẹo bông song sinh
Chương 6
Sáng sớm, Bảo Nhi đang nằm tận hưởng hạnh phúc trên chiếc giường ấm áp, đã lâu lắm rồi mới có một ngày nghỉ không phải đến trường, cũng chẳng cần phải cài báo thức dậy thật sớm, càng không có chuyện cô phải trèo tường vận động mỗi sáng. Hôm nay cô quyết ngủ cho thật đã, ngủ và chỉ ngủ thôi, mọi chuyện đã được cô lên lịch hết rồi, bây giờ chỉ cần thực hiện là được.Bỗng
Một mùi khét lẹt và khói từ đâu bỗng nhiên tràn qua khe cửa xông thẳng lên mũi và truyền qua đại não của cô.
- Ặc, mùi gì kinh thế này!!!- Bảo Nhi tốc chăn, mắt nhắm mắt mở nhìn nhìn căn phòng đang phủ đầy khói đen xám xịt.
- Á cháy nhà, cháy nhà- Cô chỉ nghĩ đến khả năng duy nhất này thôi, khói mịch mù thế này, không cháy nhà thì là gì ?
Oh no, đừng có đùa như vậy nha, nhà cô đã rất nghèo rồi, căn nhà mà này mà xảy ra mệnh hệ gì thì chắc cô cũng không muốn sống nữa, vì mất nhà rồi thì còn chỗ đâu mà ở.
- Ôi sao cảnh này giống trong phim quá- Bảo Nhi nhìn căn phòng toàn mây đen khói mù thì trong lòng không khỏi thắc mắc- Mình rốt cuộc là nhân vật chính hay là nhân vật phụ trong phim đây
Cầu mong ông trời thương con cho con làm nữ chính vì trong chuyện nhân vật chính không bao giờ chết sớm, còn nhân vật phụ thì 80% sẽ sớm xuống địa ngục bán muối, nhưng mà...
Trước tiên mình phải gọi cho cứu hỏa, cứu hỏa số mấy.
115... ò í e...
- A lô bệnh viện abcxyz xin nghe
- Ôi các anh là bệnh viện ạ, làm ơn cho em hỏi số điện thoại cứu hỏa ạ
- Ôi thì ra là 114, cám ơn mấy anh, nếu mấy anh cứu hỏa không đến kịp thì rất có khả năng em sẽ về đội mấy anh.
...
Không thể cứ vậy chờ chết, cũng như không biết Đông Nhi bị thành thịt xông khói không, Bảo Nhi mở cửa chạy ra ngoài tìm phòng Đông Nhi, nhưng không có ai trong đó hết.
- Đông Nhi, chị ở đâu!!!!
Không suy nghĩ nhiều Bảo Nhi chạy vọt xuống lầu, vừa đi vừa gọi tên Đông Nhi
- Bảo Nhi, chị ở duới đây, khụ khụ
Nghe Đông Nhi trả lời cô mừng rỡ chạy vọt vào bếp thì đập vào mắt cô là cảnh tượng.
- Chị làm gì vậy.
Cô không thể tin mình đang chứng kiến cái gì. Nhà bếp tan hoang
Chị hai cô- Đông Nhi đang một tay cầm đũa, một tay cầm nắp vung che chắn trước mặt như những binh sĩ cầm khiên chiến đấu, chị cô cũng chiến đấu, nhưng là chiến đấu với một đống rau củ quả, tôm cá,.. Cái giống gì thế này?????
- Bảo Nhi, mau lại đây giúp chị, bỏ nó vào nồi- Đông Nhi vừ nói vừa chỉ tay vô con lươn đang bò loằn ngoằn dưới đất.
- Ực- Cô nuốt nước bọt nói- Chị muốn nấu nó?
- Vô duyên, không nấu thì bỏ nó vô làm gì ? - Đông Nhi nói.
- Chị không chặt nhỏ nó ra à - Bảo Nhi kiên nhẫn nói.
- Nó trơn lắm, chị không thể tóm được nó- Đông Nhi cuời ngượng.
-
- Bảo Nhi rất thương chị nhưng nhìn cái nhà bếp bị Đông Nhi phá nát cô chỉ muốn một cước đá bay Đông Nhi ra khỏi đây.
Nói thì hơi buồn cuời nhưng Bảo Nhi dù rất nghịch ngợm và ngốc nhưng không hiểu sao cô lại rất có năng khiếu nấu ăn, lúc nhỏ chỉ cần mẹ chỉ qua một lần thì cô có thể ghi nhớ và làm được rất nhanh, còn chị cô thì ngược lại, dù vẻ bề ngoài thì dịu dàng và khá thông minh nhưng thông minh là đối với chuyện học, còn bếp nút thì Đông Nhi mù tịt. Cái giống nhau duy nhất có lẽ là do gương mặt giống nhau. Nhưng khác với Đông Nhi luôn ngoan hiền, Bảo Nhi luôn tìm cách làm cho mình khác biệt, Đông Nhi thích để tóc dài có mái thì cô sẽ cắt tóc cho ngắn rồi buộc hết lên, Đông Nhi thích mặc đầm, váy áo dễ thương thì cô sẽ mặc những bộ quần áo tomboy cá tính, Đông Nhi thích làm đẹp thì cô sẽ nói không với son phấn. Cũng vì thế mà ở trong trương, ngoài Tố Như thì không ai biết cô và Đông Nhi là hai chị em.
Chỉ có cô mới biết, cô làm như thế vì không muốn bị mọi nguời so sánh với chị gái của mình.
- AAAAAAAAAA!!!!!!!
Tiếng hét thảm thiết của Đông Nhi phá vỡ suy nghĩ của cô, kéo cô về với hiện thực.
Với khả năng nấu ăn thiên tài của Đông Nhi lại còn dám tán dốc cùng Bảo Nhi, chảo cá thì bật lửa quá lớn khét con cá cháy đen nhìn vô cùng thảm hại. Rau xào thì cũng bên cháy bên xanh trông vô cùng kinh khủng.
Chuyện còn chưa hết, khi hai chị em còn đang hoảng hốt thì từ đâu ba bốn anh lính cứu hỏa xông vào, không nói không rành phun nước về phía bọn cô đang ngơ ngác.
Mọi chuyện sau đó thì Bảo Nhi bị chửi một trận vì tội rảnh rỗi sinh nông nổi, làm lãng phí tai nguyên nhân lực quốc gia. Còn Đông Nhi bị Bảo Nhi mắng té tát vì can tội phá hoại nhà bếp, âm mưu đốt nhà. Một ngày nghỉ nhớ đời của Bảo Nhi.
_________
- Chị tính độc chết ai, mà đích thân ra tay vây- Bảo Nhi nói mà trong lòng còn hoang mang khi nghĩ về những món ăn đó.
- Chị muốn học nấu ăn, không ngờ kết quả lại thảm như vậy- Đông Nhi ủ rũ nói.
- Món trứng ốp la của chị rất ổn, không cần học thêm đâu.
Trời ơi chị hai của cô mà một ngày còn nuôi ý định nấu ăn chắc căn nhà bếp sẽ sớm tan tành đó.
- Gì chứ, ốp la không thể ăn được cả đời, là con gái nhất định phải giỏi nấu ăn con trai mới thích- Đông Nhi hùng hổ nói, trong mắt chứa đựng sự quyết tâm.
Quả nhiên, khí thế đó đã làm cho Bảo Nhi cực kì kinh ngạc.
- Chị, chị chẳng phải từng tuyên bố chỉ cần chị xinh đẹp, con trai cũng phải xếp hàng dài đó sao, còn nói tụi con trai ăn ốp la và nhìn chị cũng đủ sống rồi, sao nay lại thay đổi 180 độ như thế.
- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, không giống nhau.
- Tại sao ?????
- Vì....- Đông Nhi kéo dài giọng nói-...Đó là bí mật không thể bật mí ha ha.
- Dám trêu em, cho chị biết tay.
Ha ha ha
Thấy chị trêu chọc mình Bảo Nhi liền đè Đông Nhi ra mà chọc lét khiến chị cô cuời sặc sụa vì nhột, , đùa đã thấm mệt, bỗng nhiên Đông Nhi hỏi cô.
- Chị nghe tụi bạn chị nói ở lớp em có nguời vừa chuyển vào.
- Đúng rồi, cái tên đó không nói thì thôi, nói đến hắn thì càng bực- Cô nghe chị mình nói đến hắn thì tâm tình đang tốt thì liền nhớ đến chuyện cũ mà tức giận.
- Hắn ta làm gì em hả ?
Không thể nào, anh ta đã cứu cô thì không thể là người xấu, có đánh chết cô cũng không tin.
- Hắn ta nha, rất đáng ghét, báo hại em bị cô chửi, còn hắn thì được thầy cô khen ngợi, chị không biết đâu, vì hắn ta mà cô Sương chú ý đến em, còn bắt em phải theo hắn học, thật tức chết- Bảo Nhi không phục nói.
- Cậu ta học rất giỏi à ?
- Giỏi thì không biết có giỏi không nhưng em không thể nào ưa được hắn ta- Cô chu môi nói, không có một chút cảm xúc.
Thật tò mò về nguời đó quá đi- Đông Nhi nghĩ thầm.
- Này nhé, chị có thể giúp em làm bài tập, hơn nữa ngày mai lớp em có môn Hóa sẽ kiểm tra 15 phút, chị là lớp trưởng lớp 11D, và cũng là học trò cưng chuyên được thầy giao cho nhiệm vụ kiểm đề, chị có thể suy nghĩ vấn đề của em- Nhìn em gái của mình cô lấy hết khả năng ăn nói ra dụ dỗ đứa con nít này.
- Bình thường chị sống chết không nói sao nay tốt vậy.
- Em là em chị, chị không giúp thì giúp ai đây.
- Thật không????
- Em không tin thì thôi vậy!!!
- Đừng mà chị, em tin mà
- Được, vậy ngày mai chị sẽ qua lớp em nói sau, bây giờ, chị phải đi tìm sách học nấu ăn đây.
Biết Bảo Nhi bị trúng kế, Đông Nhi tuơi cuời hớn hở bước vào nhà bếp, bỏ lại Bảo Nhi với gương mặt khó coi phía sau.
- Tiêu cái nhà bếp của tôi rồi.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
18 chương
24 chương
28 chương
8 chương
37 chương
30 chương