Lúc Hàn Lạc Tuyển tìm thấy nàng, liền nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Lâm Thư, lại thấy bên cạnh nàng còn một nam tử đang bị trói. Hàn Lạc Tuyển giơ tay vịn bả vai nàng, lay lay nàng tỉnh. "Ngươi làm sao vậy! Ta đã trở về! Có chuyện gì ngươi có thể nói với ta, đừng tự mình chịu trách nhiệm! Đầu ngươi không thông mình, chi bằng nói mọi chuyện với ta, ta nghĩ cách giải quyết thay ngươi!" Bị người lay động, thân thể say lảo đảo, coi như nàng có xuất thần nữa thì cũng bị lay đến hoàn hồn. Thấy Hàn Lạc Tuyển trở lại, Lâm Thư hít sâu một hơi, hơi mím môi, mở miệng nói: "Lát nữa ta nói cho huynh, chúng ta xử lý tên này trước đã. Ta biết được một chuyện từ trong miệng người này, ta không biết có nên thả hắn ta trở về hay không." Giọng Lâm Thư hơi khàn khàn. Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị đang nằm dưới đất, hỏi Lâm Thư: "Ngươi muốn hắn ta chết hay sống." Tiểu nhị ở bên cạnh nghe được Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển nói chuyện, bị sợ đến ướt cả quần. Muốn cầu xin tha thứ, nhưng đã bị sợ đến không thốt ra tiếng. Lâm Thư thấy bộ dạng này của tiểu nhị, trên mặt có chút phiền não, nói: "Ta muốn hắn ta sống, nhưng nếu để cho chưởng quầy của quán rượu kia biết hắn ta đã phá hỏng chuyện, nhất định sẽ trả thù hắn ta. Thả hắn ta trở về thì hình như không thể thực hiện được." "Vậy cứ giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, để hắn ta tiếp tục làm chuyện hắn ta nên làm, chúng ta coi như chưa từng xuất hiện qua." Hàn Lạc Tuyển tỉnh táo nói. Nghe vậy, Lâm Thư trầm tư trong chốc lát. Nàng vốn định thu hết phấn hoa anh túc lại rồi mang đi tiêu hủy, còn muốn tìm cách giải cứu những nữ tử bị hại trong nhà Tiền viên ngoại. Nhưng nghe Hàn Lạc Tuyển nói như thế, liền có cảm giác được giác ngộ.  Đúng vậy! Có thể làm theo lời Hàn Lạc Tuyển, bắt tiểu nhị thề là chưa từng gặp qua bọn họ, bình tĩnh tra xét chỗ chưởng quầy kia dặn tiểu nhị đưa rượu đến cho Tiền viên ngoại. -;;/;llleequ,,yyy,,do..,nnnn....Đợi đến khi về kinh, sẽ nói cho phụ thân điều tra kỹ những chuyện Triệu Á Thanh làm, rồi cùng nhau bắt gọn, nhổ cỏ tận gốc! Nếu như thực hiện theo ý tưởng lúc trước của nàng, nhất định sẽ bứt dây động rừng, đến lúc đó người của Triệu Á Thanh phát hiện ra chỗ bất thường, chuyển chỗ khác thì coi như là công dã tràng rồi! Càng nghĩ chân mày căng thẳng của nàng càng dần giãn ra, nhắc tới tâm cũng tỉnh táo lại, lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển, khen ngợi không keo kiệt chút nào: "Vẫn là huynh có cách hay! Chúng ta cứ làm vậy đi!" Hàn Lạc Tuyển không chịu nổi nàng cứ dùng ánh mắt đó nhìn mình, liền trốn tránh ánh mắt của nàng, xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nhị, lạnh tanh mở miệng: "Ngươi đã nghe rõ ý định của chúng ta chưa? Là muốn vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để tiếp tục sống, hay để chúng ta xử trí ngươi ngay bây giờ?" Tiểu nhị vừa nghe, không chút nghĩ ngợi, kích động mở miệng, nói lắp: "Ta muốn sống sót! Tiểu, tiểu nhân nhất định, nhất định làm như, cái gì cũng, cũng không xảy ra!" Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư rất hài lòng, cuối cùng nàng liền để những thứ kia về nguyên trạng, lại tháo dây trói cho tiểu nhị, để hắn ta ôm bình rượu rời đi, cuối cùng vẫn không quên uy hiếp: "Nhớ kỹ ngươi chưa từng gặp phải chuyện gì! Nếu như dám có bất kỳ hành động gì trước mặt chưởng quỹ nhà ngươi hoặc là Tiền viên ngoại, để bọn họ nhìn ra điểm bất thường, không cần phải nói, ngươi cũng biết kết cục rồi đó. Bọn họ nhất định sẽ đi trước chúng ta một bước, tự tay giải quyết ngươi!" Tiểu nhị bị dọa sợ đến mức chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lâm Thư, dạ dạ nói: "Tiểu nhân cam đoan sẽ không để họ nhìn ra điểm khác thường!" Coi như không phải giữ bí mật vì bọn Lâm Thư, hắn ta cũng sẽ vì mạng nhỏ của mình mà giữ bí mật. Chờ tiểu nhị đi xa, im lặng hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển mới mở miệng: "Nếu hắn ta đi rồi, vậy chúng ta cũng đi thôi." Nói xong, không đợi Lâm Thư kịp phản ứng, hắn tự mình đi trước. Lâm Thư vừa thấy, thầm nói hỏng bét, xem ra Hàn Lạc Tuyển đã tức giận rồi. Vội vàng chạy đuổi theo hắn, vừa lấy khăn tay lau sạch sẽ gương mặt đầy nước bùn, vừa cười xòa nói: "Huynh đi chậm một chút, ta sẽ nói rõ chuyện ta vừa phát hiện cho huynh biết." Mặc dù Hàn Lạc Tuyển vẫn lạnh mặt, nhưng bước chân rõ ràng đã thả chậm hơn. "Hàn Lạc Tuyển, ta cho huynh biết, ta phát hiện nam tử mà chúng ta theo dõi lúc trước, hắn ta đang lén lút làm giao dịch buôn người với kẻ khác đó.-llelelqquydo,,,on....nn,,,/.///Hắn dùng một loại thuốc bột khống chế một đám nữ tử trẻ tuổi, dạy dỗ các nàng, chờ dạy dỗ bọn họ tới trình độ nhất định, sẽ đưa về thanh lâu trong kinh thành." Lâm Thư cân nhắc một chút, nói ra chuyện này. Vốn việc giao dịch buôn người cũng coi như không hề gì, nhưng Hàn Lạc Tuyển đã nắm được từ trọng điểm. Nhíu mày lên tiếng hỏi: "Hắn ta dùng thuốc bột khống chế người sao? Chính là thứ trong mấy cái bình đó hả?" "Ừ, không sai. Nam tử kia đưa những bình nhỏ đến quán rượu đều là thuốc bột đó. Một khi cho người ta dùng nó thì sẽ gây nghiện. Nếu như không có nó thì sẽ đau đến không muốn sống. Nam tử kia đã dùng loại thuốc bột đó để khống chế đám nữ tử, khiến họ nghe lời, làm việc cho hắn ta."  Về những chuyện của Triệu Á Thanh, Lâm Thư nhiều nhất chỉ có thể giấu diếm chuyện nàng quen biết hắn ta. Về những chuyện mà Triệu Á Thanh đã làm, nàng không hề giấu diếm đều nói hết cho Hàn Lạc Tuyển. Lâm Thư biết đầu óc mình không thông minh lắm, chẳng thà cứ nói hết cho Hàn Lạc Tuyển để người thông minh như hắn tìm cách đối phó Triệu Á Thanh. "Sao ngươi biết tác dụng của loại thuốc bột đó? Chẳng lẽ là tên tiểu nhị kia nói cho ngươi à?" Hàn Lạc Tuyển dừng lại, quay đầu, cười như không cười nhìn nàng. Bị Hàn Lạc Tuyển kỳ quái nhìn, Lâm Thư hơi xấu hổ, gượng cười nói: "Bị huynh đoán trúng rồi, đúng là tên kia nói cho ta biết." Liếc mắt một cái đã biết nàng đang nói dối, Hàn Lạc Tuyển cũng lười bóc mẽ, tiếp tục bước đi, im lặng một lúc, hỏi nàng: "Nếu đã biết nam tử kia và quán rượu đó có vấn đề thì ngươi định làm gì?" "Ta muốn bắt hết chúng lại, giải cứu những nữ tử bị hại vô tội kia! Tốt nhất là tóm gọn hết bọn người xấu, nhốt vào trong lao, để cho bọn họ không thể ra ngoài gieo họa nữa!" Lâm Thư chính nghĩa đầy mình nói, giơ tay, từ từ nắm chặt bàn tay thành quyền, bộ dạng như không làm không được. Thấy bộ dạng ngốc ngếch này của nàng, Hàn Lạc Tuyển liếc mắt một cái cũng thấy hao tổn tinh thần, dứt khoát bước đi, nhìn thẳng về phía trước. Thấy hắn không để ý đến mình, Lâm Thư hơi nóng nảy, hỏi: " Hàn Lạc Tuyển, huynh có cách nào để trừng trị đám kẻ xấu kia hay không? Ta biết huynh rấ thông minh, nhất định sẽ có cách, đúng không?" Hàn Lạc Tuyển vẫn chẳng hiểu tại sao nàng lại coi trọng hắn đến vậy, có chút vô lực quay đầu, nói: "Chuyện này chờ trở về kinh hãy nói, trước mắt chúng ta nên nghĩ cách để về kinh mới là quan trọng. Ngươi đã bị đưa ra phủ nhiều ngày, người của phủ Định Quốc công chắc chắn sẽ lo lắng sốt ruột. Có sức lực quan tâm người khác, không bằng chăm sóc tốt cho mình trước đi." Nghe xong lời hắn nói, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại từ trong chuyện của Triệu Á Thanh. Đúng vậy, đúng như lời Hàn Lạc Tuyển nói, việc cấp bách trước mắt là mau chóng hồi kinh, chỉ có trở về kinh khôi phục lại thân phận, mới có năng lực lật đổ Triệu Á Thanh. Thở dài một cái, sờ sờ cái bụng xẹp lép, trên mặt Lâm Thư có chút uất ức nhìn Hàn Lạc Tuyển. "Hàn Lạc Tuyển, ta đói quá." "Bản công tử thấy ngươi còn sức lực lăn qua lăn lại như thế, còn tưởng ngươi không biết đói chứ!" Hắn cũng không quay đầu lại, mỉa mai nàng một câu. Lâm Thư lại cười gượng hai tiếng, vẻ mặt lấy lòng nói với Hàn Lạc Tuyển: "Chúng ta đi tìm đồ ăn trước đã, ăn no rồi mới suy nghĩ thật kỹ xem làm cách nào để về kinh thành." Hàn Lạc Tuyển hừ lạnh một cái, giọng nói bất thiện hỏi: "Ăn cơm à? Ngươi có bạc sao?" "Ta không có, chắc huynh phải có chứ? Bổng lộc của phủ Dịch Vương còn cao hơn gấp đôi phủ Định Quốc công mà, bình thường tiền tiêu vặt của huynh chắc là không ít đâu nhỉ?"  Kiếp trước, đợi sau khi Triệu Á Thanh đăng cơ, nàng được phong Hậu, mới từ trong miệng Triệu Á Thanh biết được, trong tay Hàn Lạc Tuyển không chỉ nắm giữ trọng binh mà còn nắm giữ một nửa kim ngân của triều đình Đại Chu. Hơn một nửa thương nhân Đại Chu đều liên quan đến Hàn Lạc Tuyển. Đối với chuyện này, Triệu Á Thanh đã từng hơn một lần đòi phát chính sách muốn chèn ép Hàn Lạc Tuyển, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến cho Hàn Lạc Tuyển chịu tý tổn thất nào. -lll;;;;e;;;qu;;;y;;;do;;;nn---Quan sát Hàn Lạc Tuyển một thời gian, Triệu Á Thanh xác định Hàn Lạc Tuyển không có chút dị tâm nào, mới tạm yên lòng, không đối phó với Hàn Lạc Tuyển nữa. "Bổng lộc của phủ Dịch Vương đúng là cao hơn phủ Định Quốc công, nhưng đâu có quan hệ gì với ta? Bản công tử bị người ném xuống đảo hoang, ngân lượng trên người đều bị vơ vét hết rồi, một văn tiền cũng không có!" Lúc nói những lời này, Hàn Lạc Tuyển không hề ngại ngùng chút nào, bình thản nói mình không có tiền. Lâm Thư không ngờ rằng về sau Hàn Lạc Tuyển là phú khả địch quốc mà hiện tại không có nổi một văn tiền, đột nhiên có chút hụt hẫng. Hai người im lặng đi được một đoạn, sực nhớ ra gì đó, Lâm Thư đột nhiên níu lấy tay hắn, kích động mở miệng: "Không phải trên người huynh còn có viên dạ minh châu sao? Chúng ta trước...." "Đừng có ý đồ với viên dạ minh châu! Đó là quà tổ mẫu tặng ta vào sinh thần tám tuổi của ta." Lâm Thư vừa nói, Hàn Lạc Tuyển đã biết nàng có ý đồ gì, lập tức cắt đứt lời nàng. Nghe nói dạ minh châu là quà tổ mẫu hắn tặng sinh thần, nàng liền không dám nghĩ nhiều. Nghĩ tới miếng ngọc bội tùy thân ở trên cổ, Lâm Thư vội vàng lấy ra, tháo ra khỏi cổ, trên cổ vui mừng nhướng mày đưa đến trước mặt Hàn Lạc Tuyển. "Huynh xem này! Ta đột nhiên nhớ đến trên cổ có đeo một miếng ngọc bội tùy thân, miếng ngọc bội này rất hiếm, là Tử Ngọc đấy! Huynh nói xem, nếu cầm thì sẽ rất được giá đúng không, có đủ cho chúng ta hồi kinh chưa?" Thấy miếng ngọc bội Hổ Phủ lay động ở trước mặt, Hàn Lạc Tuyển sửng sốt một chút, vội đoạt lấy ngọc bội từ tay nàng, cẩn thận quan sát. Vừa nhìn, hắn liền lộ ra vẻ mặt hóa ra là thế. Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, hắn mới nhỏ giọng trách cứ nàng: "Ngươi điên rồi! Ngươi có biết Tử Ngọc này chính là ngọc vật mà Hoàng gia mới có, nếu ở Đại Chu xuất hiện Tử Ngọc mà không giao nộp, chắc chắn sẽ chịu hình phạt. Ngọc bội kia là tổ tiên hoàng đế ban cho Lâm gia, là bảo vật trấn tộc của Lâm gia, Định Quốc công lại đưa nó cho ngươi! Chẳng lẽ ông ấy chưa từng nói cho ngươi biết tầm quan trọng của nó hay sao?"