Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển lặng lẽ theo sau Triệu Á Thanh, luôn luôn cẩn trọng theo hắn ta đến một quán rượu nhỏ ở ngoài trấn. Đi theo một đường dài, giờ nàng đã sớm tỉnh táo rồi. Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện mà Triệu Á Thanh đã nói ở kiếp trước. Lâm Thư hết sức khẳng định kiếp trước chưa từng nghe hắn ta nhắc đến chuyện từng rời khỏi kinh thành trước hai mươi tuổi. Lâm Thư biết, nếu không phải chuyện quan trọng, Triệu Á Thanh không đời nào mạo hiểm rời khỏi Lục gia để tự mình làm. Rốt cuộc hắn ta có chuyện gì quan trọng mà phải cải trang như thế, ngay cả chuyện hắn từ một thế giới khác xuyên đến Đại Chu này cũng nói với nàng mà, vì sao lại chưa từng nhắc đến chuyện rời khỏi kinh thành chứ? Đè hết nghi ngờ xuống dưới đáy lòng, thấy Triệu Á Thanh vào quán rượu, hai người liền núp vào chỗ tối quan sát tình huống. Đợi rất lâu, vẫn không thấy người ra, Lâm Thư đột nhiên nhíu đôi mày anh khí hình chữ nhất lại, quay đầu, nhẹ giọng hỏi Hàn Lạc Tuyển: “Xem ra quán rượu này chính là nơi nam tử kia muốn đến, không biết hắn ta muốn làm gì. Ta cảm thấy hắn ta cải trang thành như vậy, chắc chắn là muốn làm chuyện xấu.” Triệu Á Thanh vượt qua cả một châu huyện, chạy đến quán rượu ở chỗ dân cư thưa thớt này là muốn làm gì đây? Hai mắt Hàn Lạc Tuyển nhìn chằm chằm quán rượu nhỏ cách đó không xa, mở miệng, hỏi ngược lại nàng: “Sao ngươi biết nam tử kia đang cải trang? Ngươi biết hắn ta à?” Tuy câu sau là câu hỏi nhưng làm cho người ta nghe giống câu trần thuật. Lâm Thư thầm sợ hãi, thân thể liền cứng ngắc, một lát sau mới chầm rì rì mở miệng: “Sao ta biết hắn ta chứ! Ta chỉ cảm thấy hắn ta kỳ quái mà thôi, không phải huynh phát hiện ra điều bất thường trước à! Là huynh nói hắn ta có vấn đề, ta mới chú ý tới.” Lúc nói lời này, ánh mắt Lâm Thư nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Hàn Lạc Tuyển, sợ bị nhìn thấu. Nhìn ra được Lâm Thư đang chột dạ, trước mắt hắn cũng không bóc mẽ nàng. Đúng lúc này, trong tay Triệu Á Thanh có thêm một bình rượu hồ lô, từ quán rượu đi ra. Hàn Lạc Tuyển phát hiện bao đồ trên lưng Triệu Á Thanh có điểm khác thường, liền kéo Lâm Thư về bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Hắn ta ra rồi! Bao đồ của hắn ta có vấn đề, lúc trước đi vào thì bao đồ hắn ta vác có chút nặng, nhưng bây giờ, ngươi xem, bao đồ trên lưng hắn ta rõ ràng đã nhẹ đi nhiều! Bao đồ đó nhất định có vấn đề!” Hàn Lạc Tuyển hết sức khẳng định nói. Nghe hắn nói vậy, Lâm Thư mở to hai mắt nhìn bao đồ trên lưng Triệu Á Thanh, phát hiện đúng là có chút mờ ám. Cắn cắn môi, nàng nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên đoạt lấy bao đồ đó rồi kiểm tra không? Xem xem bên trong cất giấu cái gì. Ta luôn cảm thấy trong bao đó cất giấu cái gì đó rất mờ ám.” Nói xong, Lâm Thư thầm tính toán trong lòng: Tên cặn bã Triệu Á Thanh chỉ có võ công mèo quào, nhất định không phải là đối thủ của Hàn Lạc Tuyển. Nàng có sức lực, hợp lực với Hàn Lạc Tuyển, nhất định bắt được hắn ta. Đợi lấy được bao đồ, mở ra xem bên trong chứa bí mật gì. Trong lòng thầm mắng Lâm Thư ngốc nghếch, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, nói: “Những đồ có vấn đề sẽ không còn ở trên người hắn ta nữa, đã bị bỏ vào quán rượu rồi. Mặc dù bao đồ trống rỗng, nhưng vì muốn che giấu tai mắt người ta, vẫn phải giả vờ cho vào ít đồ. Muốn biết lúc trước trong bọc đồ có thứ mờ ám gì, chúng ta không cần thiết đi theo rồi xuống tay với hắn ta. Đợi hắn ta đi xa, chúng ta liền vào quán rượu kia tìm kiếm kết quả, sẽ biết có đồ mờ ám gì.” Nghe hắn nói xong, Lâm Thư tràn đầy sùng bái nhìn hắn, bội phục khen: “Hàn Lạc Tuyển, huynh thật sự là quá lợi hại mà! Chẳng những nhìn rõ mọi việc, còn rất cơ trí nữa! Nếu như ta thông mình giống như huynh thì tốt!” Nếu như nàng có được một nửa trí thông minh của Hàn Lạc Tuyển, kiếp trước nàng nhất định không có kết cục thảm đến vậy. Nhất định sớm nhìn thấu tên cặn bã Triệu Á Thanh đó và cách xa hắn ta. Hàn Lạc Tuyển không chịu nổi Lâm Thư khen hắn, hắn phát hiện chỉ cần nàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn và nói lời tán dương hắn thì tim hắn sẽ đập nhanh,→ £- trên mặt sẽ hơi nóng lên. Quay mặt, hắn nói qua loa: “Cho ngươi một nhiệm vụ, đợi ở nơi này, giám sát động tĩnh của quán rượu, nếu như có người mang theo đồ gì đó đi ra khỏi quán rượu, ngươi lập tức theo sau. Nhớ kỹ, dọc theo đường đi lưu lại ký hiệu cho ta, ta làm xong sẽ đi tìm ngươi.” Không đợi nàng mở miệng hỏi, hắn nói tiếp: “Ta đi theo nam tử kia, tận mắt thấy hắn ta rời đi. Đợi hắn ta đi xa, xác định hắn ta sẽ không trở về nữa, ta lập tức đi ngươi.” Lâm Thư nghe xong, cảm thấy hắn làm việc rất cẩn thận, mặt đầy hưng phấn gật đầu, đáp: “Ta biết rồi, huynh đi đi, hắn ta đã đi xa rồi, huynh mau đuổi theo đi. Nếu như có ai mang đồ từ trong quán rượu đi ra, ta lập tức theo sau. Ở trên đường ta sẽ lưu ký hiệu cho huynh, nhớ để ý đó.” Khẽ gật đầu với nàng, Hàn Lạc Tuyển dặn dò lần cuối: “Ngươi cẩn thận đó! Trát một ít bùn lên mặt, che giấu tướng mạo đi.” Nói xong, nhấc chân chạy theo hướng Triệu Á Thanh rời đi. Kiếp trước sống hồ đồ cả đời, nàng chưa từng làm ra chuyện rung động lòng người nào. Trong lòng không hề có chút hốt hoảng hay sợ hãi gì, mà ngược lại, tràn đầy kích động và hưng phấn. Nếu như thật sự có ai mang đồ gì đó từ trong quán rượu ra ngoài, nàng lập tức đi theo, chờ đến lúc tới chỗ hẻo lánh không người, lập tức ra tay giải quyết gã, đoạt lấy đồ, xem xem rốt cuộc tên cặn bã Triệu Á Thanh kia muốn làm chuyện ám muội gì. Trong lòng đánh bàn tính lạch cạch, kiềm chế kích động, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại. Hai mắt nhìn chằm chằm quán rượu phía trước, không dám phân tâm. Quả nhiên như Hàn Lạc Tuyển dự đoán, chờ một lúc, nàng nhìn thấy một gã tiểu nhị trẻ tuổi ôm một bình rượu đi ra khỏi quán. Lúc này có mấy người cầm bình đi vào quán mua rượu, Lâm Thư sợ gã tiểu nhị kia thừa lúc hỗn loạn sẽ trốn mất, ánh mắt nàng vẫn luôn bám sát gã, không dám chớp, chỉ sợ vừa chớp mắt thì gã liền biến mất. Cách một khoảng cách, Lâm Thư có thể nghe được một hồi tiếng thét truyền đến từ trong quán rượu. “Nhị Cẩu Tử, kiềm chế chút đi! Cẩn thận cục đá nhỏ dưới chân, đừng đánh rơi bình rượu! Đây chính là rượu hoa cúc lão tử ngâm suốt một năm đó! Nửa tháng trước Tiền viên ngoại đã đặt rồi, ngươi đưa đi cẩn thận cho ta, đừng có xảy ra chuyện gì đấy! Nếu bình rượu có vấn đề, xem ta có lột một lớp da của ngươi không!” Đây là một giọng nói đầy sung sức, quát lớn tiếng như vậy, ngược lại giống như cố ý nói cho người khác nghe. Lâm Thư nắm chặt tay, thấy tiểu nhị bê bình rượu đi được khá xa, vội vàng dứt mấy cọng cỏ dại ở chỗ ẩn nấp, đưa tay sờ sờ trên mặt đất, lau một chút bùn lên mặt, mới cẩn thận theo sau.— Trên đường, còn cẩn thận quay đầu lại, xem có ai chú ý tới nàng hay không. Vừa đi, nàng vừa lặng lẽ ngắt nhánh cỏ dại, thả dọc theo đường nàng đi. Thấy đường đi của tiểu nhị có chút sai sai, trong lòng Lâm Thư liền khẩn trương hẳn lên, đến thời điểm ra tay, nàng lại không có sự kích động và hưng phấn như lúc trước. Hít thở sâu mấy cái, Lâm Thư vứt cọng cỏ dại trong tay đi, lấy thanh đoản đao mà Hàn Lạc Tuyển đã đưa cho nàng từ lúc còn ở trên đảo. Dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, tốc độ xông lên giống như tia chớp. Trước khi tiểu nhị kia kịp phản ứng, một tay nàng đã nắm chặt cánh tay của gã, một tay cầm đoản đao đặt trên cổ gã. “Đừng nhúc nhích! Đàng hoàng một chút, cây đao này không có mắt đâu! Ngoan ngoãn đặt bình rượu trên tay xuống. Không thành thật, lão tử lập tức giết chết ngươi!” Lâm Thư cố ý làm giọng thô hơn, uy hiếp gã, tăng thêm sức lực nắm chặt tay gã. Cánh tay phải của tiểu nhị bị người dùng lực nắm, đau đến chảy nước mắt, tay run rẩy, suýt chút nữa không giữ nổi cái bình. Không cần người sau lưng uy hiếp, tiểu nhị tin tưởng ‘hắn’ tuyệt đối có bản lĩnh giết chết mình. Hai chân run run, run rẩy mở miệng: “Đại gia, để tiểu nhân đặt bình rượu xuống đất. Ngài đưa đao ra xa một chút được không?” Lại dùng thêm sức nắm chặt tay tiểu nhị, Lâm Thư không vui nói: “Bớt nói nhảm đi! Mau mau đặt bình rượu xuống cho ta! Nếu không ta thật sự giết chết ngươi!” Lâm Thư rất tin tưởng vào sức lực của mình, đưa đao ra xa một chút. Tiểu nhị nghiêng đầu thấy đoản đao đã cách xa mình, vội vàng cúi người đặt bình xuống đất. Sau khi gã đặt cái bình xuống, Lâm Thư hơi dùng sức, cánh tay ấn mặt tiểu nhị ngả sang một bên, cất kỹ đoản đao đi, từ trong ngực lấy ra sợi dây thừng đã được bện tốt từ lúc còn ở trên đảo, lanh lẹ buộc chặt tay chân gã. Đợi buộc chặt xong, nàng mới phát hiện đũng quần của gã ướt một mảng, bật cười hai tiếng, nàng cởi giày, cuốn hai cái tất thành một cục rồi nhét vào miệng gã. Làm xong một lọat động tác, Lâm Thư cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện không có ai, liền tìm một chỗ khuất, một tay kéo tiểu nhị, một tay ôm lấy bình rượu, ẩn thân. Thấy tiểu nhị có chút lộn xộn, không đàng hoàng, Lâm Thư đạp gã một cái, hạ thấp giọng uy hiếp: “An tĩnh một chút cho ta! Không thành thật, ta liền giải quyết ngươi!” Tiểu nhị nghe nói, không dám lộn xộn nữa, cả người lập tức yên tĩnh lại. Lâm Thư hài lòng, ngồi xổm ở bên cạnh, quan sát bình rượu, nâng tay gõ một cái, không nghe thấy tiếng nước đọng bên trong. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nàng hơi rối rắm, không biết có nên đợi Hàn Lạc Tuyển trở về mới mở ra không.