“Chó chết thật, hắn sẽ sống ở đây,” Jack căm phẫn nói, bước quanh văn phòng tôi cuối ngày hôm đó. Anh đã bất ngờ ghé qua xem công việc có trôi chảy không. Mặc dù anh sẽ không bao giờ chấp nhận điều này, nhưng tôi nghĩ Jack cảm thấy bớt căng thẳng và ôn hoà hơn khi không có Vanessa ở đây. Bất cứ khi nào chị ta ở gần, chị ta đều kín đáo tỏ dấu hiệu chị ta phát tín hiệu rằng chị ta đang bóng gió đên một số laọi quan hệ khác ngoài quan hệ công việc. May mắn thay, anh tôi có vẻ không hề quan tâm. Trong khi Jack phun phì phì vì tức giận với Hardy, tôi ngồi sau bàn mình, cố tìm ra từ vài phần mềm điều đã dẫn tôi đến những hành động bướng bỉnh. “Đây là cách em nhìn việc đó này,” tôi nói, ngước nhìn lên từ laptop. “‘Giữ những người bạn của bạn ở gần, và giữ kẻ thù của bạn ở gần hơn nữa’ Cách nào hay hơn để tìm ra Hardy Cates đang có ý định gì, là để anh ta sống trong toà nhà của chúng ta? " Điều đó là Jack sững lại. “Anh đoán có nhiều ý nghĩa trong việc đó. Nhưng tại sao anh ta lại muốn sống ở đây? Nếu đấy là một cú đánh mạnh vào Gage và Liberty__” “Không phải, em thực lòng không nghĩ thế. Em nghĩ anh ta sẽ lấy ngay một căn hộ khác nếu có căn nào còn trống.” Jack ngồi xuống mép bàn của tôi. “Anh ta giấu giấu giếm giếm gì đó trong đầu. Anh đảm bảo đấy.” Anh có vẻ qủa quyết đến nỗi tôi phải liếc anh dò hỏi. “Anh đã gặp anh ta trước đây chưa?” “Rồi, khoảng một năm trước. Anh ta chơi bời với một cô nàng anh đã từng hẹn hò và anh bất ngờ gặp cô ta ở một câu lạc bộ, và bọn anh đã nói chuyện với nhau vài phút.” “Anh nghĩ gì về anh ta?” Một nụ cười nhăn nhở nở trên môi anh. “Anh ghét phải công nhận điều này, nhưng nếu không phải vì cái đống phân mà anh ta đã nhét vào vụ làm ăn với nguyên liệu sinh học của Gage, thì anh đã có thể thích thằng cha này. Bọn anh nói chuyện về săn bắn và câu cá, và hắn ta gây cho anh ấn tượng là một thằng chơi được. Và dù có thích hắn hay không, thì mày cũng phải đưa cho hắn ta thôi__công ty của hắn ta đáng nể đấy.” “Tại sao anh nghĩ nó đáng kể?" “Hắn đã thu hút được một đội mạnh, và hắn có thể thương lượng một thoả thuận không dễ kiếm được. Nhưng quan trọng nhất là hắn rất có sở trường trong việc tìm kiếm dầu lửa. Gọi nó là may mắn, hay gọi nó là kỹ năng cũng được, nhưng chỉ có rất ít người có nó, và những người còn lại thì không. Có thể hắn không giỏi giang gì khi đi học, nhưng hắn lại giỏi theo một cách mà chúng ta không thể học được. Người đàn ông này, anh không thể không đánh giá đúng mức anh ta.” Jack cào bàn tay trong đám tóc đen, nhìn vẻ suy ngẫm. “Joe có quen biết với hắn.” Tôi chớp mắt ngạc nhiên. “Cái gì? Joe nhà mình ấy à?” “Ừ. Joe đã chụp ảnh hắn minh hoạ cho những bài báo viết về hắn trên Texas Monthly năm ngoái.” “Thật ngẫu nhiên,” tôi nói chậm rãi. “Joe có kể gì về anh ta không?” “Anh không nhớ. Anh sẽ phải hỏi lại nó.” Jack cau mày. “Mày có nghĩ Cates có vài ý tưởng tiếp tục trả thù những người gia đình Travis không?” “Nhằm mục đích gì?” “Vì Gage đã lấy bạn gái cũ của hắn nghe có được không?” “Điều ấy sẽ dẫn câu chuyện đi khá xa mục đích ban đầu đấy anh ạ,” tôi nghi hoặc nói. “Em muốn nói, họ chưa bao giờ ngủ vơi nhau.” Lông mày Jack nhướng lên. “Làm sao em biết?” “Anh ta nói thế.” “Mày nói chuyện về tình dục với Hardy Cates à?” anh nói cùng một giọng mà anh sẽ sử dụng để nói et tu, Haven? (còn em thì sao, Haven) “Không phải thế,” tôi nói khó chịu. “Đó chẳng qua thuận miệng thì nhắc tới thôi.” Jack nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu bằng một cái nhìn rắn đanh. “Nếu anh ta cứ liếc về phía mày nhiều như vậy, anh sẽ dùng mông hắn để lau sàn nhà__” “Jack, yên nào__” “__và anh sẽ làm rõ chuyện với hắn trước khi hợp đồng được ký kết.” “Nếu anh làm mất mặt em bằng cách đó, em sẽ tìm một việc mới. Em thề đấy, Jack. Không một lời nào với Hardy hết.” Một quãng thời gian im lặng, trong khi anh trai tôi chăm chú nhìn tôi. “Mày quan tâm đến Cates à?” anh hỏi. “Không!” “Tốt. Vì__đừng coi đây là chuyện riêng của mày__anh không hề tin tưởng chút nào vào khả năng tìm một người tử tế cho chính bản thân mày. Nếu mày thích ai đó, thì hắn chỉ có thể là một kẻ cặn bã thôi.” “Thế là xâm phạm ranh giới quá mức rồi đó,” tôi phẫn nộ. “Rồi sao?” “Điều đó có nghĩa em không thèm bình luận gì về loại đàn bà mà anh hẹn hò, nên anh cũng không có quyền phán xét lựa chọn của em.” “Ừ, nhưng__” Jack dừng lại và quắc mắt giận dữ. “Em nói đúng. Đó không phải là việc của anh. Đó chỉ…anh chỉ muốn em tìm một người tốt, không cõng theo một đám hành lý khốn kiếp của định mệnh thôi.” Tôi phải phá lên cười. Cơn cáu giận của tôi biến mất, và tôi đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay anh. “Nếu có bao giờ anh gặp một người như thế,” tôi nói, “nhớ báo cho em biết đấy.” Di động của tôi kêu, và tôi moi nó ra từ trong ví. “Tạm biệt, Jack,” Tôi nói, và trượt điện thoại để nghe. “Hello?” “Haven.” Âm thanh của giọng Hardy làm cho tôi giật mình thích thú. “Chào,” tôi nói, và tự rủa mình vì hơi thở hổn hển. Jack, đang bắt đầu rời đi, dừng lại ngay lối đi và bắn cho tôi một cái nhìn tò mò. Tôi vẫy tay bảo anh đi, nhưng anh dừng phắt lại tại nơi anh đang đứng, theo dõi và nghe ngóng. Tôi chọn một tông giọng nhanh, chuyên nghiệp. “Anh có thắc mắc về căn hộ ạ? Tôi sẽ đưa anh số của Samantha__” “Anh có số của cô ấy rồi. Anh muốn nói chuyện với em cơ.” “Ồ.” Tôi bịp bợm cầm cây cái bút chì trên bàn. “Tôi có thể giúp anh thế nào?” “Anh cần một lời giới thiệu cho một ai đó có thể tới và thiết kế lại căn hộ__” “Một người trang trí nội thất ạ?” “Đúng rồi, nhưng phải là một người giỏi. Người anh thuê trang trí căn hộ vừa rồi của anh đã lấy của anh một gia tài, và kết quả là nó nhìn như một quán bar Fort Worth ấy.” “Và đó không phải phong cách của anh ạ?” “Không, đó chính xác là phong cách của anh. Thế mới chính là vấn đề. Anh cần nâng cấp hình ảnh.” “Anh không cần phải lo về vấn đề đó,” tôi nói. “Phong cách trang trọng hết thời rồi. Ngẫu hứng và thoải mái mới là đẹp.” “Anh có một cái sofa đã từng một lần lang thang trên đồng cỏ rồi đấy.” Tôi không thể không cười phá lên. “Anh muốn nói da bò ấy hả? Ôi, Trời. Đúng là anh cần giúp thật.” Tôi nghĩ đến Todd. “Tôi biết một người__nhưng anh ta không rẻ đâu.” “Không sao, miễn anh ta giỏi là ổn.” “Anh có muốn tôi gọi cậu ấy cho anh và thu xếp một cuộc hẹn không?” “Cảm ơn. Thế là tuyệt nhất. Và cô có thể cho tôi một đặc ân là cùng tôi gặp anh ta không?” Tôi lưỡng lự, những ngón tay tôi nắm chặt chiếc bút. “Tôi không nghĩ tôi có thể giúp gì nhiều cho anh.” “Tôi cần ý kiến của cô. Hình như thị hiếu của tôi thường chỉ liên quan tới lông, da, và sừng thôi. Cô không thể biết điều tôi có thể nói tới đâu.” “Được rồi,” tôi nói miễn cưỡng. “Tôi sẽ tới. Khi nào anh rỗi?” “Tôi bận suốt cả ngày hôm nay và ngày mai, kết thúc là một AFE. Vậy ngày kia hoặc bất cứ lúc nào sau ngày mai đều được.” “Một AFE là gì?” “Bản duyệt chi. (Authority for expenditure form). Chủ yếu nó là một bản kế hoạch sắp xếp và chi tiêu bắt đầu từ khi đặt một mũi khoan cho đến khi kết thúc công việc để bắt đầu bước vào khai thác, bao gồm cả lương, dịch vụ, và phương tiện. Có sáu ngày trước Chủ nhật, nên nếu em không lập một AFE chuẩn xác và đảm bảo mọi ngưòi sẽ thực hiện đúng theo nó thì mỗi ngày mọi người sẽ làm một kiểu. Nó thật sự rất quan trọng với một công ty nhỏ với ngân quỹ có hạn.” “Vậy anh là nhân vật bắt mọi người phải làm theo AFE hả?” “Ừ, anh chịu trách nhiệm chính,” Hardy công nhận. “Không ai trong số những cộng sự của anh giỏi trong việc đó__một người là nhà địa vật lý và phụ trách phần kỹ thuật, và người còn lại không thể đối đầu. Vậy nên chỉ còn lại anh. Anh đoán anh đã không quản lý một dự án theo đúng quy cách nếu anh không nhậ được vài bài học chết người trong lúc làm.” “Tôi cược là anh giỏi trong việc đối đầu." “Anh phải giỏi, thỉnh thoảng thôi. Nhưng bản chất anh thì không.” “Chắc thế rồi,” tôi bảo anh, mỉm cười nghi ngờ. “Tôi sẽ gọi lại anh sau để báo giờ hẹn nhé.” “Được rồi, bà chủ.” Nụ cười vẫn làm môi tôi cong lên không khép lại được khi tôi nhìn lên và thấy Jack vẫn còn đứng đó. Tôi không thể nói anh đang cau mặt hay quắc mắt__nhưng đó không phải nét mặt vui vẻ. “Đừng nói là mày vừa nói chuyện với Hardy Cates đấy nhé,” Jack nói. “Em vừa nói chuyện với Hardy Cates xong. Thế thì có sao?” “Anh chưa bao giờ nghe thấy mày cười khúc khích như thế từ hồi trung học đấy.” “Em không cười khúc khích,” tôi phản đối. “Em không bao giờ cười khúc khích. Và trước khi anh nói một điều gì khác, hãy nhớ đến ranh giới cá nhân của em.” “Hãy đảm bảo rằng Cates nhớ tới ranh giới cá nhân của mày ấy?” Jack thầm thì, và rời khỏi cabin của tôi. “Cậu biết đấy,” Todd nói, “Tớ có nhiều khách hàng có thị hiếu như phưn trong việc trang trí. Nhưng họ không bao giờ muốn công nhận. Họ thuê tớ và rồi phí cả đống thời gian tranh cãi về bản thiết kế. Đây là khách hàng đầu tiên chấp nhận rằng hắn ta đúng là có thị hiếu như phưn.” “Tớ nghĩ anh ta có thể còn tự hào về việc đó ấy chứ.” Tôi nói. Chúng tôi đang ở trong thang máy leo lên tầng mười tám, nơi chúng tôi sẽ gặp Hardy trong căn hộ mới của anh. “Tớ đã nói với cậu Beebe Whitney nói gì khi tớ bảo với con nhỏ đó rằng tớ đang làm căn hộ của anh chàng nầy chưa?” Quay lại thời trung học, Beebe là cô nàng xinh nhất ở Lamar, chưa kể đến còn là nhóm trưởng nhóm cổ vũ và công chúa của lớp nữa. Cô ta đã có một trong những đám cưới lớn nhất từng thấy và đã li dị chỉ mười một tháng sau. “Không, cô ta nói gì?” “Nó nói, ‘Cậu có thể đang mần căn hộ của anh ta, Todd, nhưng mình đã mần xong anh ta.’” Miệng tôi há ra trễ xuống. “Beebe Whitney ngủ với Hardy Cates rồi à?” tôi gai mắt thì thầm. Đôi mắt xanh lá của Todd lấp lánh thích thú. “Một đêm thôi. Họ gặp nhau trong tuần trăng giấm của cô ả.” “Cái gì mà tuần trăng giấm?” “Nó là một kỳ nghỉ sau khi ly hôn…cậu biết đấy, giống như tuần trăng mật ấy. Cậu không có à?” Tôi nhớ đến việc nằm trong căn hộ của Gage và Liberty với mạng sườn băng bó và chấn thương, và mỉm cười khắc nghiệt. “Không hẳn thế.” “Được rồi, Beebe thì có. Cô ả tới Galveston, và tham gia một bữa tiệc lớn, và Hardy Cates cũng ở đó. Vậy nên sau khi trò chuyện một lúc, họ về phòng khách sạn của cô ả. Theo như lời Beebe, họ đã làm chuyện tình dục cả đêm ở mọi nơi có thể, và khi chuyện đó qua đi, cô ta cảm thấy như mình là một con điếm rẻ tiền. Cô ta nói nó như thần thoại.” Tôi đặt một bàn tay ngang qua bụng, nơi những sợi dây thần kinh đang co giật. Ý nghĩ Hardy có quan hệ tình dục vơi một ai đó mà tôi biết làm tôi đau khổ lạ lùng. “Tệ là anh chàng thường tình quá,” Todd nói. “Tình dục khác giới thật quá hạn chế.” Tôi phóng cho cậu ta một cái nhìn đen ngòm. “Cho mình xin đi và đừng có tranh thủ làm gì với Hardy đấy.” “Chắc chắn rồi. Đến lượt cậu ra bài à?” “Không, Không chút nào. Tớ chỉ không muốn cậu làm cho anh ấy hoảng sợ thôi. Anh ấy chắc khắc không phải là lưỡng năng đâu.” Khi chúng tôi ra khỏi thang máy và đi tới căn hộ, tôi tự hỏi Hardy sẽ làm gì với Todd. Bạn thân tôi không phải ở trong tình trạng thiếu đàn bà nhất, nhưng cậu ấy vẫn bốc mùi trong việc có khả năng chơi theo mọi cách. Mọi người thường thích Todd__cậu ta gây ấn tượng là khôn ngoan điềm tĩnh mà không cần một chút cố gắng nào, là tự thoải mái với chính bản thân mình. “Tớ nghĩ cậu sẽ hiểu được ý của Hardy,” tôi nói. “Tớ rất quan tâm tới ý kiến của cậu về anh ấy sau khi bàn xong công việc.” Todd có một khả năng đọc một người rất chính xác, khám phá những bí mật mà họ đã từng bỏ qua mà thậm chí không hề biết rằng mình có. Ngôn ngữ cơ thể, những lời nói ngập ngừng, giây phút nét mặt thay đổi… Todd nhìn thấy hết với sự nhạy cảm nghệ sỹ tới từng chi tiết. Khi chúng tôi tới sát cửa, bọn tôi nhìn thấy nó đã mở sẵn. “Xin chào?” Tôi ngập ngừng gọi khi chúng tôi bước hẳn vào trong căn hộ. Hardy bước ra đón chúng tôi, ánh mắt anh lướt nhẹ khắp người tôi, rồi cố định trên mặt tôi. “Xin chào.” Anh mỉm cười và đưa tay ra cầm nhẹ tay tôi. Anh nắm hơi lâu, ngón tay cái của anh trượt trong lòng bàn tay tôi trước khi tôi giật ra. Anh mặc một bộ đồ lớn được thiết kế riêng, một cái áo sơ mi tuyệt đẹp, một cái đồng hồ đắt tiền. Cà vạt của anh đã bị nới lỏng, như kiểu anh đã giật mạnh nó ra, và mái tóc anh rũ xuống thành những lớp nâu mềm như lông chồn vizon, mà thực tế nó đang năn nỉ được chạm vào và cùng chơi đùa. Anh nhìn rất tuyệt trong những thứ đồ văn minh, nhưng vẫn còn một nét gì đó của võ sỹ nhà nghề trong anh, một cảm giác rằng anh không dành cho thế giới bị bó buộc bằng complê cà vạt. “Tôi có thể giúp anh cái đống đó được không?” anh hỏi Todd, người đang è cổ vì một đống các đồ lỉnh kỉnh bao gồm cặp giấy, những tập vải mẫu, các bức phác hoạ, và bìa cứng. “Thôi, tôi làm được.” Todd đặt đống đồ xuống mặt quầy bằng thạch anh màu xám. Cậu ta mỉm cười thoải mái với Hardy và chìa tay ra. “Todd Phelan. Anh có một chỗ đáng nể ở đây đấy. Tôi nghĩ chúng ta có thể mang lại một cái gì đó thực sự đặc biệt cho nó nhỉ.” “Tôi cũng hy vọng thế.” Hardy bắt tay cậu tin cậy. “Tôi sẽ cố hết sức tránh xa công việc của anh.” “Anh không phải tránh xa công việc của tôi. Tôi có ý định lập danh sách những gì anh thích và không thích.” Ngừng một chút, Todd nói thêm với một nụ cười. “Chúng ta thậm chí còn có khả năng làm việc cùng nhau trên cái ghế dài da bò này nếu anh gắn bó với nó.” “Nó thoải mái khủng khiếp,” Hardy nói với một chút đăm chiêu. “Tôi có vài ký ức hay ho với cái ghế dài này.” “Tất cả chúng ta sẽ dễ xử hơn nếu anh giữ hết mọi thứ lại,” tôi nói quả quyết. Hardy ngoác mồm cười với tôi. “Trong trường hợp không có đồ nội thất,” Todd nói, “sẽ phải có một cái quầy bếp để ngồi chuyện trò ở đây. Hardy, nếu anh vòng ra đằng này một chút, tôi sẽ chỉ cho anh vào ý tưởng tôi mới chợt nảy ra. Tôi có một bản copy thiết kế mặt bằng, nên tôi đã khá quen với kết cấu…” Khi Hardy bước vòng quanh quầy để gặp cậu ta, Todd quay lại phía tôi và nhệch mồm nói không ra tiếng Wow, cặp mắt màu ngọc lam của cậu ta lấp lánh hân hoan. Tôi lờ cậu ta đi. Hai người đàn ông cúi xuống tập vải mẫu. “Có nhìn thấy màu này không…?” Todd đang nói. “Tông màu đất, caramels, xanh lá cây, một chút cam vàng hay bí đỏ ở đây đó cho có phong cách đương thời. Đó thật sự mang lại một bầu không khí thoải mái. Và dứt khoát nó sẽ làm mềm lại sự hoàn thiện khô khan đã có sẵn ở đây.” Họ đồng ý lựa chọn chất liệu và tông màu tự nhiên, và đồ nội thất với bọc đệm chần. Lựac chọn duy nhất Hardy khăng khăng giữ ý kiến là anh không thích nhứng cái bàn ghế nhỏ rải rác khắp nơi. Anh thích đồ gỗ vững chãi không gây cho anh cảm giác tù túng. “Tất nhiên rồi,” Todd nói. “Một anh chàng to lớn như anh…bao nhiêu nhỉ, một tám lăm, hay một tám tám…?” “Một tám tám.” “Phải rồi.” Todd thả cho tôi một cái liếc ranh mãnh sáng rỡ. Rõ ràng cậu ta phát hiện ra Hardy ngon lành như tôi cũng đã khám phá ra. Nhưng không giống tôi, Todd không bị mâu thuẫn về việc đó chút nào hết. “Em nghĩ sao?” Hardy hỏi tôi khi họ xé vài trang mẫu vải khỏi quyển mẫu và đặt chúng sang bên cạnh. “Em có thích cách chúng kết hợp với nhau không?” Khi tôi nhích đến gần anh, tôi cảm thấy sự đụng chạm nhẹ nhàng của bàn tay anh trên lưng tôi. Hơi nóng lan nhanh trên sống lưng, cho tới tận nơi tiếp giáp với đầu tôi. “Tôi thích,” tôi nói. “mặc dù tôi vẫn không thích da bò.” “Nó chỉ thêm chút kỳ quái thôi mà,” Todd phản đối. “Nó sẽ gây ấn tượng đấy. Hãy cho nó một cơ hội đi bạn.” “Không da bò nếu cô ấy không thích,” Hardy nói với cậu ta. Todd nhướng mày nhạo báng khi cậu ta nhìn tôi. “Thế còn màu vàng cam thì sao, Haven? Chúng ta sẽ sử dụng màu vàng cam hay như thế quá sức cho cậu để nắm bắt hả?” Tôi nghiên cứu bảng màu và chạm vào một mẫu nhung màu chocolate. “Thực sự tớ thích màu nâu này.” “Tớ đã dùng màu đó cho ghế bành rôi.” Todd cãi. “Vậy thì hãy làm ghế bành màu vàng cam và ghế dài màu nâu.” Todd chiếu cố đến ý kiến đó và ghi lại vài dòng. Tôi nghe tiếng chuông điện thoại di động réo ầm ĩ. Hardy liếc nhìn cả hai chúng tôi. “Xin lỗi. Hai người có phiền nếu tôi nghe điện thoại không? Tôi sẽ kết thúc nó thật nhanh.” “Đừng bận tâm,” Todd nói. “Chúng tôi không ý kiến gì đâu.” Hardy trượt mở máy, bước sang phòng bên cạnh cho kín đáo. “Cates đây.” Anh ngừng lại lắng nghe khi người đầu dây bên kia nói. “Hãy chắc chắn chúng khoan chậm hơn khi chúng bắt đầu trượt vào…và tôi muốn chúng được đẩy vào góc hẹp chật chội đó, anh hiểu không? Dụng cụ có thể xử lý được việc đó. Đặc biệt vì chúng ta chưa khoan sâu, không nhiều hơn tầm trung bình…” Không có ngành kinh doanh nào lại dùng toàn những thuật ngữ biểu trưng của dương v*t nhiều như ngành dầu mỏ. Sau khi bị bỏ rơi khoảng ba phút vì cuộc trò chuyện toàn những khoan, lỗ, chất nhờn, và bơm, thậm chí một bà sơ dòng Bennedict cũng phải có những ý nghĩ không trong sạch. Todd và tôi cùng im bặt, say sưa lắng nghe. “…nói với họ chúng ta sẽ mất nhiều thời gian và phải đặt nằm ra…” “Tớ thích mất nhiều thời gian và nằm ra với anh ta đấy,” Todd bình luận. Tôi cố giấu tiếng cười. “Tớ công nhận, anh ấy rất hay.” “Rất hay? Không đúng. Gợi tình như quỷ ấy chứ, mặc dù chẳng có chút sáng tạo nào, vậy nên…anh ta là của cậu.” Tôi lắc đầu. “Quá sớm sau một vụ ly dị. Tớ không muốn anh ấy. Thêm nữa. Anh ta có thể là một thằng khốn, và tớ đã có quá đủ cho cả đời rồi.” “Cậu để anh ta sờ cậu,” Todd quan sát vẩn vơ quanh căn hộ. Mắt tôi trợn lên. “Mình không.” “Có, cậu có. Chỉ những cái sờ mó nhẹ đây đó thôi mà. Anh ta đặt bàn tay lên cánh tay cậu hay lưng, anh ta đứng sán vào cậu, để cậu quen với anh ta… đó là một nghi thức làm tình đấy. Giống như March of the Penguins.” “Chả có việc gì liên quan đến nghi thức làm tình ở đây hết. Đó chỉ là một kiểu cách Texas thôi. Mọi người đều thoải mái đụng chạm ở xứ này mà.” “Đặc biệt là khi họ muốn ăn gỏi cậu vào giữa tuần tới.” “Todd, im ngay,” tôi thì thầm, và cậu ta cười khoái trá. Chúng tôi cùng vội vàng nhìn xuống quyển mẫu khi Hardy trở lại phòng. Thảo luận thêm vài phút, và rồi Hardy liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay của anh. “Tôi rất tiếc phải hỏi điều này…nhưng hai người có phiền nếu chúng ta kết thúc sớm mấy phút không?” “Không sao đâu,” Todd nói. “Tôi đã có quá nhiều thứ để bắt đầu rồi.” “Cảm ơn. Tôi rất cảm kích về điều đó.” Hardy nới lỏng cà vạt và cởi bớt khuy áo sơ mi. “Đã đến lúc phải trút ra bộ đồ lừa người này rồi. Chúng tôi đang có vài mũi khoan bị chệch hướng giếng, và tôi cần phải có mặt tại hiện trường để kiểm tra.” Anh cầm lên một cái cặp và một chùm chìa khoá, rồi nhe răng cười với tôi. “Cho tới lúc này nó là một cái giếng khô. Nhưng anh có một cảm giác rằng chúng ta đang giữ một con mèo hoang trong tay.” Tôi không dám nhìn vào Todd. “Chúc may mắn,” tôi nói. “Tiện thể, nếu tôi và Todd ở lại thêm vài phút có được không?” “Tất nhiên.” “Tôi sẽ khoá cửa khi về.” “Cảm ơn.” Hardy lướt qua tôi, những ngón tay của anh khẽ vuốt nhẹ bàn tay tôi đang để trên mặt quầy. Cái đụng chạm ấm áp gây nên một làn sóng cảm xúc chạy khắp cánh tay tôi. Ánh mắt xanh thăm thẳm của anh gắn chặt với mắt tôi trong chớp nhoáng. “Tạm biệt.” Cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Tôi dồn hết trọng lượng dựa vào quầy, cố gắng nghĩ đúng đắn. Nhưng trí não tôi đã bị rút hết khỏi đầu. Mất nửa phút tôi mới nhìn sang Todd. Cặp mắt cậu ta như bị phủ một lớp sương mù nhẹ, giống như cậu ta vừa mới bị đánh thức__miễn cưỡng__từ một giấc mơ dâm dật. “Tôi không biết họ vẫn còn làm như thế,” cậu ta nói. “Như thế nào?” “Lạnh lùng, mạnh mẽ, nam tính kiểu cổ điển. Kiểu người chỉ kêu lên nếu ai đó chẹt phải chó của anh ta. Anh chàng ngực vạm vỡ mà chúng ta có thể tự buông thả ham muốn lâm ly về tình cha con.” “Tớ chẳng có ham muốn lâm ly về tình cha con nào hết.” “Vậy sao? Nói với tớ là cậu không hề tưởng tượng được ngồi trong lòng anh ta đi.” Todd nhệch mồm cười khi tôi đỏ mặt. “Cậu có biết cậu ngửi thấy mùi gì ở anh ta không? Testosterone. Nó toả ra từ lỗ chân lông của anh ta đấy nhé.” Tôi che tai bằng cả hai tay, và cậu ta rống lên cười ầm ĩ. Cậu ta chờ cho đến khi tôi bỏ tay xuống mới nói thêm bằng giọng nghiêm túc. “Cậu cần phải cẩn thận với anh ta đấy, bạn yêu ạ.” “Cẩn thận á? Tại sao?” “Tớ có một cảm giác rằng bên dưới cái vẻ bề ngoài một cậu trai Mỹ mắt xanh, anh ta có vài lệch lạc khác đó.” Tôi cảm thấy mắt mình trợn tròn như những đồng xu. “Lệch lạc bệnh hoạn à?’ “Không phải, lệch lạc theo ý có cái gì đó không thật cơ. Loại lệch lạc như bẻ cong quy tắc, láu cá, thâm hiểm.” “Mình không đồng ý chút nào hết. Anh ấy giống kiểu Jack, trung thực, thẳng thắn.” “Không, đó là điều anh ta muốn cậu nghĩ. Nhưng đừng có tin vào đó một phút nào. Đó chỉ là bề mặt thôi, kiểu ôi-tiếc-quá-tôi-chỉ-là-một-kẻ-kém-cỏi. Anh ta làm mọi người tưởng thế. Và rồi anh ta bắt đầu vụ chém giết.” “Cậu đang nói Hardy là loại giỏi thao túng hay cái gì đó à?” Tôi hỏi ngờ vực. “Anh ấy xuất thân từ khu ổ chuột đấy, Todd.” “Người duy nhất mà tớ từng gặp cũng giỏi chơi kiểu giả vờ kém cỏi như vậy…giỏi không kém gì…là bố cậu.” Tôi cười không tin, nhưng tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh lan xuống lưng. “Cậu nghĩ anh ấy là một kẻ tồi tệ à?” “Không. Nhưng có quá nhiều dòng chảy bên dưới bề mặt. Cậu thử theo dõi cặp mắt anh ta mà xem. Ngay cả khi anh ta cư xử theo kiểu một người tầm thường, anh ta cũng đang toan tính, học hỏi, từng giây từng phút.” “Cậu hiểu được điều đó khi nói chuyện về ghế dài với anh ấy à?” Todd mỉm cười. “Mọi người tiết lộ rất nhiều khi thảo luận về thị hiếu riêng của họ. Và tớ thu nhận được khá nhiều bằng cách theo dõi cách mắt anh ta bám riết cậu. Tớ nghĩ cậu đang ở trong giai đoạn bị anh ta theo đuổi đó, bạn yêu ơi.” “Cậu có nghĩ tớ nên tránh xa anh ấy không?” tôi rít giọng hỏi. Todd nhìn một lúc lâu rồi mới trả lời. “Lời khuyên của tớ là, nếu cậu thiên về hướng đó, thì cứ đi nhưng phải mở to mắt. Để ai đó đùa giỡn với cậu cũng tốt thôi, Haven, cho tới khi cậu vẫn còn biết được trò vui gì đang diễn ra.” “Tớ không muốn bị đùa giỡn.” “Ồ, tớ không biết.” Một nụ cười dán trên môi cậu ta. “Với một chàng như thế…có thể là rất vui đó.” Khi giờ ăn trưa của tôi kết thúc, tôi quay lại ngăn làm việc của mình và giọng khẽ khàng , khô khan của Vanessa vang lên từ máy liên lạc nội bộ. “Haven, làm ơn tới văn phòng chị nhé.” Ngay lập tức tôi thuyết phục mình rằng tôi chẳng làm sai việc gì hết, tôi không thể bị rắc rối, nhưng mỗi từ chọc vào tôi giống như tôi bị bắn qua tim bằng súng bắn đinh vậy. Tôi khá chắc chắn kỳ nghỉ cuối tuần kéo dài lãng mạn của Vanessa đã không được như ý, vì chị ta trở về với một tâm trạng khó chịu. Chị ta vẫn đeo lên cái mặt nạ trầm lặng bên ngoài như thường lệ, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi trong văn phòng của chị ta, chị ta đã “ngẫu nhiên” làm vỡ hộp cắm bút và yêu cầu tôi nhặt hết chúng lên. Và rồi chị ta lại đánh rơi một cặp đựng tài liệu, và yêu cầu tôi nhặt hết các giấy tờ đang rải tứ tung khắp phòng. Tôi không thể kết tội chị ta làm thế là có mục đích. Xét cho cùng, mọi người ai cũng có những giây phút vụng về. Nhưng tôi biết nó không phải là tai nạn. Và cái cảnh tôi quỳ bằng cả hai chân, hai tay chắc chắn đã lên giây cót tinh thần cho chị ta. Chị ta coi bộ gần như vui vẻ khi cuối cùng tôi cũng sắp xếp xong các hồ sơ vào cặp. Tôi nhận thức ra điều đó trong một giây phút ngắn ngủi, rằng tôi đã thu nạp được một người mới trong đời tôi để tôi phải sợ hãi. “Chị ta cũng làm những việc sùng bái bản thân, phô trương, bắt nạt y như Nick,” tôi nói với Susan trong buổi gặp vừa xong. “Ngoại trừ chị ta giấu giếm giỏi hơn. Chị ta là một kẻ lén lút sùng bái bản thân. Trời ơi, có bao nhiêu đồ khốn như vậy trên đời nhỉ?” “Vô số kể,” Susan phiền muộn nói. “Chị đã nghe được rất nhiều số liệu khác nhau, nhưng chị có thể gây ra một cuộc tranh luận rằng ba đến năm phần trăm dân số có khuynh hướng rối loạn tâm lý mạnh mẽ đang trong thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Và mặc dù chị đã đọc được rằng ba phần tư số người đó là đàn ông, nhưng cá nhân chị lại nghĩ nó ở tỷ lệ năm mươi năm mươi.” “Tốt thôi, làm thế nào em không còn là cực Bắc của nam châm nữa?” Tôi yêu sách, và Susan mỉm cười. “Em không phải là cực bắc, Haven. Không ai trong chúng ta có thể thoát được việc phải đương đầu với một kẻ ngưỡng mộ bản thân lúc này hay lúc khác. Nhưng chị đã nói tốt hơn hết em nên chuẩn bị cách đối xử với họ.” Vâng…tôi biết làm thế nào để đối xử với một kẻ ngưỡng mộ bản thân. Bạn có thể không bao giờ bất đồng với họ. Bạn phải nhìn kính sợ mọi thứ họ làm, và đừng bỏ lỡ cơ hội nào để bợ đỡ hay tán dương họ. về cơ bản, bạn phải đi ngược lại nguyên tắc bằng mọi cách có thể tưởng tượng được, cho tới khi phẩm giá của bạn, lòng tự tôn của bạn, hay tâm hồn của bạn chỉ là một con số không. Vanessa không thèm ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn chị ta khi tôi bước qua cánh của đang mở vào văn phòng chị ta. “Chị mong em gõ cửa trước khi bước vào,” chị ta nói, vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính của chị ta. “Vậy hả. Chắc chắn rồi.” Tôi quay lại ngưỡng cửa, gõ vào khung cửa, và chờ một lời đáp trả. Vanessa không nói năng gì, chỉ tiếp tục đánh máy. Tôi đứng trên ngưỡng cửa và chờ một khoảng thời gian vừa đúng hai phút, lúc đó chị ta mới ngừng gõ và liếc nhìn tôi. “Mời vào.” “Cảm ơn,” tôi nói với vẻ cực kỳ lịch sự. “Ngồi đi.” Tôi lấy một cái ghế ngồi đối diện với chị ta và nhìn chị ta chờ đợi. Đời thật bất công với một người quá thối rữa bên trong lại có thể quá đẹp bên ngoài. Cặp mắt chị ta tròn và sáng trên khuôn mặt hình bầu dục, và mái tóc hoàn hảo của chị ta xoã dài phủ ngang vai. “Chị mong em sắp xếp chỗ uống cà phê và làm vệ sinh máy pha,” Vanessa nói. “Em đã làm vệ sinh máy pha cà phê hôm qua rồi,” tôi nói. “Chị sợ là em cần phải lau lại nó một lần nữa. Cà phê có vị gì đó hơi khác.” Lông mày của chị ta nhướng lên. “Trừ khi em cảm thấy như thế làm em thấp kém? Chị không muốn em làm bất kỳ cái gì mà em thấy không thoải mái, Haven ạ.” “Không sao, được thôi.” Tôi tặng chị ta một nụ cười nhạt nhẽo, vô hồn. “Không phiền phức gì đâu. Còn gì nữa không ạ?” “Có. Về những hoạt động trong giờ ăn trưa của em.” Tôi không đáp, chỉ chăm chú nhìn chị ta vẻ vô tội. “Em đang làm gì đó với người thuê nhà mới trong căn hộ của anh ta chiều nay.” “Em giới thiệu cho anh ta một người thiết kế nội thất,” tôi nói. “Anh ta yêu cầu em.” “Em không giải trình việc đó với chị trước.” “Em không nhận thấy em phải làm thế,” tôi nói chậm rãi. “Nó phần nào là một thiện ý cá nhân hơn.” “Tốt thôi, chị có một quy tắc mà chị nên giải thích trước, Haven. Không có một mối quan hệ cá nhân nào với người thuê nhà trong toà nhà này. Nó sẽ dẫn tới phiền phức, và nó có thể cản trở em làm việc hiệu quả.” “Tin em đi, em sẽ không__” Tôi ngừng lại, hoàn toàn quẳng đi sự phòng bị. “Tất nhiên chẳng có gì khuất tất giữa em và Ông Cates hết.” Sự khiếp hãi thành thực của tôi chắc đã xuyên qua được cái đầu của Vanessa, vì rõ ràng là chị ta nhìn rất hài lòng. Gương mặt chị ta dịu lại với sự quan tâm tốt bụng của một người chị lớn. “Chị rất mừng được nghe vậy. Vì một người với quá khứ có những mối quan hệ đổ vỡ như em có thể gây ra một đống rắc rối khủng khiếp.” “Em…” Quá khứ có những mối quan hệ đổ vỡ của tôi? Tôi chỉ có một thôi. Chỉ một mối hôn nhân đổ vỡ. Tôi bừng bừng mong muốn nhắc nhở Vanessa rằng chị ta cũng trải qua một lần ly dị rồi đấy, và chị ta mới chính là người cần phải nhắc nhở. Nhưng bằng cách nào đó tôi đã giữ được mồm mình ngậm chặt, trong khi mặt tôi đỏ tía lên. “Vậy,” Vanessa nói với nụ cười yểu điệu. “không gặp riêng Ông Cates nữa, đúng không?” Tôi nhìn sâu vào đôi mắt trong veo đó, nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào, yên bình của chị ta. “Đúng,” tôi thì thầm. “Còn gì nữa không ạ?” “À sự thật là…chị để ý thấy một trong những máy bán hàng tự động gần phòng họp không hoạt động. Chị mong em đọc số điện thoại bảo dưỡng ở trên máy và gọi cho họ đến sửa nó.” “Em sẽ làm đúng như thế.” Tôi gượng gạo cong môi thành một nụ cười và đứng dậy. “Em đã đi được chưa?” “Được.” Tôi rời khỏi văn phòng chị ta và đi làm vệ sinh máy pha cà phê, nghĩ một cách dữ tợn rằng bất cứ điều gì Vanessa có thể giở trò xảo trá được, tôi có thể lợi dụng.