- Boss... hôm nay chúng ta có buổi kí hợp đồng do giám đốc Huyết thị tới. Nữ thư kí thông báo cho người đàn ông đang quay lưng về phía sau. - Được rồi... hôm nay hẹn Huyết tổng ở nhà hàng H. À... cô nhớ đi xuống dưới tầng hầm của công ty... cho Ninh Giai Ngọc uống thêm thuốc kích dục... thuê nhiều người vào... tôi muốn cho cô ta sống không bằng chết. Dương Hoắc Nam bây giờ đã trở nên anh tuấn hơn, ánh mắt giảo hoạt có thể giết chết những người phản bội và đặc biệt nhất là những người đã khiến cho Dương Tuyết rời xa anh. Dương Hoắc Nam cầm tấm ảnh trên tay... Dương Tuyết... 7 năm rồi. Tại sao em vẫn không quay trở về. - ------------------------------- Buổi tối... Dương Hoắc Nam đã ngồi sẵn ở bàn ăn của nhà hàng... đợi một tiếng đồng hồ. - Huyết tổng bên đó chắc coi trời bằng vung nhỉ? Đã xếp lịch hẹn rồi mà vẫn bắt đợi? Cô ta nghĩ mình là ai vậy? Dương Hoắc Nam tức giận... anh muốn về nhà sớm để yên tĩnh nhưng vẫn cố ngồi đợi. - Thật xin lỗi Dương tổng... chúng tôi bị kẹt xe. Huyết Lãnh Tuyết kéo ghế cho Huyết bảo bảo ngồi, sau đó liền ngồi xuống... - Cô... Dương Tuyết... em còn sống sao? Dương Hoắc Nam thật sự không thể tin vào mắt mình. Huyết bảo bảo nhìn Dương Hoắc Nam... Ông ta giống mình đến 8 phần... chắc không phải ông ta là papa chứ? Nếu ông ta mà là papa thì mình nhất định sẽ cho ông ta một bài học. - Xin lỗi... tôi là Huyết Lãnh... Cô chưa kịp nói xong thì Dương Hoắc Nam đã ôm chặt lấy cô. - Dương Tuyết... đừng rời xa anh có được không? - ...- Huyết bảo bảo chướng mắt liền ra đá ngay chỗ hiểm của Dương Hoắc Nam. - ...- Mọi người xung quanh. - Ông chú kia... đừng có mà ôm ấp mami của tôi như vậy... ông chú không có lòng tự trọng à? - ------------------- =.= mới gặp lần đầu mà đã khẩu nghiệp rồi. Đến lúc về nhà mà muốn lên giường chắc bị bảo bảo cướp mất