7 năm sau... - Mami... người không được khỏe sao? Con thấy từ lúc trên máy bay thì mami cứ nhăn mặt hoài. Huyết Minh Viễn nhìn Huyết Lãnh Tuyết nhăn mặt. - Huyết bảo bảo à... có lẽ là mami hơi chóng mặt thôi. Hay là ta với con vào quán nước ngồi đợi dì Hoàng Y nhé. Huyết Lãnh Tuyết cười hiền nhìn thiên thần của mình. Không biết là trước đó ai có gen tốt như vậy mà tạo nên cho cô một đứa con hoàn mỹ như vậy. - Vâng ạ. Huyết bảo bảo rất biết nghe lời, liền kéo chiếc va-li hộ Huyết Lãnh Tuyết đi. - Xin chào quý khách... quý khách muốn dùng gì ạ? Nữ nhân viên cửa hàng nước cười tươi nhìn Huyết bảo bảo. Oa... đúng là gen tốt thật, ước gì con mình cũng được đẹp như vậy. - Cô ơi... cô cho mami của cháu một ly nước cam ít đá, ít đường. Còn cháu thì chỉ cần một ly sữa là được ạ. Cháu cám ơn. Huyết bảo bảo nở nụ cười thiên thần khiến tất cả mọi người nhìn vào mà thấy ghen tị. - Ok... Nữ nhân viên cầm menu quay đi lấy nước. - Mami... tí nữa dì Y Y tới chúng ta liền đi store mua một ít đồ dùng cá nhân... con đã nhờ ông ngoại mua một khu chung cư ở giữa trung tâm thành phố. Chúng ta sống ở tầng 36, ở đó rât thoáng mát rộng rãi, sẽ phù hợp và yên tĩnh cho mami làm việc... bla...bla... Huyết bảo bảo cứ ngồi nói giống như bảo mẫu của cô vậy. - Stop... con trai yêu quý à... mami biết con rất thông minh nhưng con có thể giống một đứa trẻ 6 tuổi được không? Nhìn con nói chuyện cứ như lên chức ông ngoại vậy. Huyết Lãnh Tuyết đau đầu... Aizzz... sao con nhà người ta thì có đầu óc ngây thơ mà con nhà mình cứ như lên chức nhà cầm quyền chính phủ mà ra lệnh vậy trời... - Mami không thương con nữa sao... huhu Huyết bảo bảo bắt đầu quá trình ăn vạ... - Nhóc con... con có phải con nít không vậy? Hoàng Y mới tới liền thấy cảnh này mà nhịn cười. - Dì à... con không phải con nít giống như mấy đứa trẻ tầm thường đó đâu... bổn thiếu gia con đây tuyệt mỹ như vậy mà lại đem so sánh như vậy thì chỉ có kẻ mắt mù... Huyết bảo bảo bắt đầu tạo nghiệp Rắc...rắc Hoàng Y bẻ ngón tay của mình kêu thành những tiếng răng rắc. Chứng tỏ khá là tức giận. Dương Tuyết a~ cậu sinh ra một đứa con trời đánh rồi... À không, là Huyết Lãnh Tuyết mới phải. - Huyết Minh Viễn... nếu con còn nói nữa... ta nhất định sẽ bỏ con đi đó. Huyết Lãnh Tuyết lên tiếng... bây giờ trông cô rất khác xưa, Dương Tuyết của ngày đó không còn nữa mà thay vào đó là một Huyết Lãnh Tuyết trầm tư, ánh mắt sắc bén. Hoàng Y chỉ biết lắc đầu. Sau khi sinh xong Huyết bảo bảo... Dương Tuyết liền quên mất đi một người... đó là Dương Hoắc Nam. Không... nói đúng hơn là quên hết nhà họ Dương. Có lẽ do sống một cuộc sống thực vật suốt mấy tháng liền, đã thế còn ảnh hưởng lúc mang Huyết bảo bảo nữa...