Trở về phòng Vi Khiết lao ngay vào nhà tắm rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng thơm, kì cọ rửa đi rửa lại mấy lần cô mới chắc chắn hài lòng đi ra ngoài. Rót cho mình một cốc nước uống, nói nhiều quá trời thì nóng khiến cô khát muốn chết. Nghĩ đi nghĩ lại thì cái tính hiếu kì với xác chết của cô không biết là học từ ai nữa, khả năng phân tích cũng tự hình thành trong đầu sẵn. Hồi bé nói không phải khoa trương chứ cô có ước mơ làm pháp y. Nhưng xong ước nguyện đành để lại, nhà cô xảy ra một đống biến cố. Những đứa trẻ cùng tuổi khác mơ làm những nghề cao sang, sạch sẽ riêng La Thường lại dị biệt hơn người thích khám nghiệm xác chết. Nằm dài ra ghế sofa, gác chân lên thành để tay, Vi KHiết ngửa cổ lên nhìn trần nhà đầu suy nghĩ mông lung vô định. Cô đã lâu chưa gặp Đường Viên theo trí nhớ của thân chủ thì người em trai này rất ngoan ngoãn, hoạt bát, kém chị gái tức thân chủ 3 tuổi, ngoài hàng tháng phải thay máu ra thì thằng bé vẫn đến trường bình thường nhưng không phải ở Tô Thành mà ở Đông Thành. Vi KHiết học khoa âm nhạc đại học phía Đông Thành chứ không phải ở thủ đô nên cô thường xuyên đến thăm Đường Viên. Đợt nghỉ hè phải trở về Đường gia nên thân chủ chủ yếu không gặp em trai, vả lại bây giờ cô lại đang sống kí sinh linh hồn trong thân thể Vi Khiết quan tâm trách nhiệm với em trai cô ấy như em trai mình là chuyện đương nhiên.Dù sao kiếp trước cô cũng không có em trai tự nhiên bây giờ lại có nên cảm thấy rất mới lạ. Bấm đầu ngón tay có lẽ 1 tuần nữa cô phải nhập học thời gian sau đó cũng nên đến thăm Đường Viên nhiều hơn chút. Ngồi một lúc đang định đứng dậy thay quần áo rộng rãi hơn thì tiếng điện thoại trong túi liên tục đổ chuông đến, mở ra thấy tên người gọi Vi Khiết nhíu mày lại, ngứa mắt, vứt điện thoại xuống ghế, lười chả buồn nghe. Cố Thảo gọi hẳn không phải chuyện tốt gì, cô không biết Đường gia đang lên kế hoạch gì hãm hại cô nhưng chắc chắn lần này Vi Khiết đây sẽ không để họ đạt được ý nguyện của mình. Theo như được biết thì bữa tiệc gia tộc của Cố gia tổ chức thì năm nay cô sẽ làm con tim, là bia chắn gió mang lên cho mấy tên nhà giàu hám của mổ xẻ. Ừ thì cứ lên đi, cô cũng đang chuẩn bị một món quà lớn cho họ đây. Lấy bộ quần áo bệnh nhân trong tủ ra bước vào nhà tắm khó nhọc thay đồ, cả người bực dọc chả mặc nổi cái áo thùng thình. Xoay ngang, xoay dọc, luồn lách uốn éo thân thể đau nhừ cuối cùng cô cũng mặc xong bước ra lẩm bẩm thầm mắng 80 đời tổ tiên nhà Cố Mặc. Thật không may cho cô nàng rằng đúng lúc thủ trưởng Cố mở cửa bước vào nghe thấy hết đã thế anh còn đứng lì ra đấy để cô nhóc trong lúc tức giận đâm đầu vào ngực mình. "ây da". Vi Khiết đâm phải mình đồng da sắt thì ôm đầu kêu đau, thịt người mà cứ như tảng đá chả kiêng kị cô liếc với một ánh mắt hờn oán mắng: "Thấy người ra còn không chịu tránh, đồ điên" Thủ trưởng Cố bị xúc phạm đương nhiên tức giận, con ngươi nheo lại nguy hiểm, hơi thở tỏa ra toàn mùi vũ khí của sự chết chóc. Lớn bằng này tuổi chưa ai dám mắng anh như vậy cả, cô nhóc không biết điều này ăn gan hùm mật gấu lại dám mắng anh, giỏi, rất giỏi. Nhanh như chớp Cố Mặc túm lấy cổ áo Vi khiết xách lên y như xách bao tải gạo. "Dám nhắc lại lần nữa". Giọng anh lạnh thấu tim gan sặc mùi cảnh cáo Ầu, thủ trưởng Cố nguy hiểm vẫn không dọa được con nhóc mài đầu ra cũng chẳng hết cứng như Vi KHiết. À không, phải là thân thể Vi Khiết, ý chí La Thường mới đúng. Có dọa giết cô, cô cũng chống đối dọa giết lại. Người bé nhưng đặc biệt thù dai hơn bất kì giống loài nào. Vi Khiết cong môi lên nhắc lại thách thức xem anh ta làm gì được: "Đồ Điên". Lần này nói lớn hơn "Đường Vi Khiết, cô giỏi lắm dám thách thức lòng kiên nhẫn của tôi. Vậy được, hình phạt cho sự ngông cuồng là cô sẽ bị cấm túc ở trong căn phòng này, không cho ăn uống, còn nữa tôi tịch thu điện thoại, laptop, thẻ tín dụng cũng đóng băng lại. Đừng nghĩ đến việc trèo qua cửa sổ hay phá khóa cửa bởi cửa sổ tôi sẽ cho người phong kín lại, cửa chính dùng thẻ từ. Tất nhiên, nếu cô chịu xin lỗi tôi". Cố Mặc cười rộ lên anh vốn đã đẹp xuất quỷ nhập thần giờ lại càng yêu mị hơn, nhưng cười tươi cũng là một dấu hiệu cho thấy anh đang bùng nổ cơn tức giận của mình Vi KHiết dẫy dụa ra khỏi bàn tay lớn của người đàn ông, mặt xinh đẹp vẫn trơ lì khiến người ta muốn dùng sức đánh không được mà bỏ qua cũng không xong. Vẫn cứng miệng cho được, Đường Vi Khiết cô đây chưa bao giờ trong từ điển ngữ pháp tiếng dân tộc có 2 từ chịu thua. "haha, dọa chứ gì, làm chứ gì. Có sợ cái đít tôi đây nè, mẹ kiếp anh tưởng anh có quyền mà giỏi à. No, he was wrong". cô nàng đường cũng tức giận phát cười tươi, tay đẩy mạnh ngực Cố Mặc nhấn ra đằng sau, động tác muốn bao nhiêu đầu gấu có bấy nhiêu lưu manh xó chợ. Không quên tạo màu còn phụ họa thêm câu tiếng anh cho sang miệng Vâng, cô nàng Đường đã chọc giận xong con thú dữ cực phẩm trước mặt thì tay phải đang bị thương chống lại cô, nó tự nhiên lên cơn điên đau nhức khiến cô muốn ngồi xuống gập người lại cho đỡ đau. Đang sang chảnh thì bị hạ bậc không cam lòng nên cô nàng đã chữa quê bằng cách dùng tay trái ra hiệu stop ôm bụng rồi chạy vào nhà vệ sinh, kèm theo câu nói: "Tự nhiên đau bụng, ở đây, đi giải quyết cái đã, đợi tôi". Best sáng tạo khiến đối thủ "...". Ok, Cố Mặc đang tức giận phải nghệt mặt ra vì cạn lời Quạc.... Quạc.... Quạc ( quạ kêu phụ họa)