Đúng 10 phút sau Cố Mặc đến khu trung tâm thương mại, vừa mới đến thì chứng kiến ngay một màn trước mắt, nữ quái đang PK gây khó dễ cho cả nhân viên lẫn người quản lí. Mắt lạnh lùng, kiêu ngạo chỉ trích nghe ra vô lí mà không hề tìm ra lỗi sai nào. Nhưnh anh chắc chắn khu thương mại cao cấp PNJ của Cố Thị sẽ chẳng thể xảy ra những sự cố giả định kia. Nếu có sai cũng chỉ từ mồm con nhóc kia thôi "Cậu, ở đây". Vi Khiết nhìn thấy anh đang bước vào tay ra hiệu Cố Mặc cũng theo đó mà sải bước đến nơi xảy ra sự tình, khí thế cao ngất càng tăng dần thêm sau mỗi bước chân dài thẳng tắp của anh. Bộ tây phục đen được đặt may riêng vừa in trên thân hình cao lớn chuẩn tỉ lệ vàng càng thêm sức quyến rũ của người đàn ông gia tộc hùng hậu Thấy Cố Mặc, người quản lí không còn bình tĩnh xin lỗi được nữa, cô nhân viên thì sợ xanh mặt mày, run hết toàn thân. Có mơ cô ta cũng không ngờ con bé này lại có quan hệ với boss lớn, một người nhỏ bé đối đầu với vị thần thành đứng trong top thương nhân kinh tế Tô thành này chỉ sợ nửa đời sau không kiếm được công việc nào ổn định nữa. "Chủ tịch!" Hai nhân viên cùng đồng thanh cúi đầu chào Đáp lại cô ta không một lời dư thừa nào hết, ngoài tiếng "ừ" lạnh lùng, ánh mắt của anh đang dừng lại trên người Đường Vi Khiết. Cô nhóc tinh ranh cười ngọt ngào tỏ vẻ thân thiết. "Có chuyện gì?". Không hỏi nhân viên, hỏi cô nàng "Nhục mạ khách hàng, không biết lỗi sai của mình. Theo luật kinh doanh của khoản 6, nữ nhân viên này bị buộc tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm của người khác, làm tổn thương lòng tự trọng. Tôi cần bồi thường cả hai bên. Từ bên bán lẫn bên phạm tội". Vi Khiết nhướn mày, môi nhếch lên cong hình bán nguyệt cười một cách đầy khinh bỉ nhìn cô gái đang run hết chân tay kia. Vừa nãy thấy mạnh miệng lắm đấy, mà giờ đây khác nào sên chạy đâu. Cô chính khinh nhất loại người này, nhìn mặt bắt hình dong, nhìn người phân cách đối xử, loại qua cầu rút ván, hùa theo rồi chạy chối chết. Hôm nay chỉ dừng lại ờ dạy dỗ cô ta, mất công việc này là quá nhẹ Vệ Y đứng bên cạch ngơ ngác nhìn hai người một nam một nữ đẹp đẽ sánh vai nhau đầy thiện ý thì không khỏi ngỡ ngàng. Cô không nhớ là Khiết Nhi từng học luật, cũng chẳng biết cô bạn sao tự nhiên lại quen một người đàn ông cực phẩm nhân gian trước mắt. Ngoài ngạc nhiên, há hốc mồm ra thì phản ứng khác hoàn toàn dư thừa "A Văn, cậu xử lý làm rõ sự việc ở đây, còn hai người?...đuổi việc". Cố tổng vẫn là Cố Tổng quyết định việc làm của ai đó không khác gì mớ rau ngoài chợ Không phải anh không quan trọng con người họ. Mà anh coi trọng những người trân trọng và có thái độ tốt trong công việc hơn. Cố Thị không nuôi kẻ ăn ngồi rồi càng không chứa chấp người thiếu tự giác. Chuyện hôm nay kể cả người ý kiến chẳng phải cô nhóc Đường thì cũng sẽ chấm dứt triệt để. Tử Văn nghe thấy lệnh cúi đầu nhận lập tức xem hồ sơ đi làm ngay. Tác phong cực kì nhanh nhẹn. "Xong chưa? Muộn rồi về đi". Cố Mặc mím chặt môi soi xét nụ cười trên nỗi đau của Vi Khiết, haizz trẻ con vẫn là trẻ con, sao chấp nổi đây. "Tôi đói, nếu đến rồi chi bằng đi ăn trưa cùng. Y Y cậu...". Vi Khiết nũng nịu sờ bụng y hệt chú mèo nhỏ dễ thương, nước gia trắng như sứ khiến người ta muốn véo một cái. Cô quay sang hỏi bạn thì.. "Khiết Nhi, hai người cứ đi ăn đi, mẹ tôi vừa nhắn tin về có chút việc. Thế nhé". Vệ Y vội vàng bỏ điện thoại đang cầm trên tay vào túi, hớt hả chạy khỏi khu trung tâm thương mại "Chẹp, cậu iêu không gian còn lại của chúng ta" "..." "Anh đến bữa cơm cũng lười mời à?" "..." "Thôi, chẳng trông mong gì, tôi tự ăn". Vi Khiết bĩu môi khinh bỉ nhìn khúc gỗ trước mặt mình, đẹp để làm gì bây giờ như cái khúc băng trôi trên thái bình dương. Đến cái tình hình thời tiết anino cái cục cứng này...chẹp...thất vọng. "Đi thôi". Cố Mặc cuối cùng cũng phản ứng lại sự năn nỉ cô nhóc Vi Khiết thật ra cô nàng cũng không năn nỉ nhưng trước mặt người cậu này nó biến thành hành động của trẻ con hờn dỗi. "Đi đâu?". Giả ngu "Ăn". Một chữ không thừa thiếu "Thế còn được". Cô nàng dễ dụ tươi cười như cũ, tuy nhiên ánh mắt mang vài tia ranh ma đen tối