Hai người ngồi đối diện nhau, Vi Khiết tự giác xới cho mình một bát cơm, rồi xới cho Cố Mặc một bát tiện thể luôn. Cô không phải khách sáo hay lấy lòng ai cả mà bát cơm cạnh cô mà lại cực ghét đang gắp đồ ăn tự dưng có người thò tay qua mình múc cơm hoặc nhờ múc. Rất khó chịu. "Anh có dị ứng với mấy món trên bàn không?". Vi Khiết gắp thịt cho mình vừa nhai vừa hỏi "Không" "Sao không đụng đũa?" "Là cô nấu" "Ừ" "Chắc chắn không bỏ độc?". Cố Mặc nhíu mày hết nhìn bàn thức ăn phong phú rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang nhai ngấu nghiến trước mắt "Đừng ăn nữa". Vi Khiết lườm nguýt một cái ghét bỏ, đã mất công nấu cơm cho anh ta ăn còn nghi ngờ này nọ, đù má nếu hạ độc cô còn ăn ngon như này sao, điên à, còn chưa kể đây là chủ bao nuôi + người yêu trong tương lai nữa. Thấy cô nàng có vẻ chẳng để tâm đến cảm giác của mình, Cố Mặc mới cầm đũa gắp thịt lên cho vào miệng nhai. Ừm, thật sự rất ngon, tài nghệ nấu ăn không tồi chút nào, có tố chất. Chín vừa lửa, màu sắc lại rất đẹp. Rau luộc khá xanh. Trứng rán vàng hơi mặn hợp với cơm nóng. "Ngon chứ?". Vi Khiết ánh mắt non nớt đầy chờ đợi nhìn "Ừ, đã từng học qua nấu ăn? Tôi nhớ Đường gia có giúp việc". Cố Mặc trả lời có lệ chăm chú ăn đồ của mình, tác phong của quân nhân rất nhanh nhẹn trong ăn uống "Hừ, mang cái danh Đại tiểu thư nhưng khác nào đại người hầu đâu (cô nàng lẩm bẩm hậm hực nhớ lại quá khứ của thân chủ không khỏi ấm ức thay). Anh ăn từ từ thôi, còn canh cá đấy". Tai của người đối diện rất thính nghe rõ từng lời lẩm bẩm của cô nhóc, động tác khựng lại, anh thật chẳng thể tưởng tưởng những ngày tháng trước kia của Vi Khiết như nào nữa, bị đánh đến nhập viện, đối xử giống con ở trong nhà. Một cô gái trẻ phải chịu sự áp lực, bạo lực từ mọi phía đến bây giờ mới phản kháng lại, sự nhẫn nhịn lớn thật. "Anh tối nay có ở lại không?". Cô nàng Đường mặt ngây thơ đầu đen tối mời gọi "Tự biết lời nói này chỉ có người mặt dày như cô mới thốt ra được, lần sau đừng dùng với bất kì ai cả, người thiệt là mình". Cố Mặc nghiêm mặt dậy dỗ, đừng nhìn cái mắt trẻ con búng ra sữa kia của cô nhóc mà đánh giá, quá ranh ma, tuy nhiên không thể qua mắt nổi anh Con cáo già trước mặt này khiến Vi Khiết tức chết. Cô đang câu dẫn được không, chỉ có lão này là đang cố tình lên mặt dậy dỗ thôi. Có người đàn ông bình thương như vậy sao? No no thấy thịt mà không ăn chắc chắn có vấn đề. "Tôi ăn xong rồi". Cố Mặc không đợi Vi Khiết đáp trả, lập tức đứng dậy bước khỏi nhà bếp tiến đến phòng khách Vi Khiết nhợt nhạt "ờ" một tiếng có lệ rồi tiếp tục vùi đầu tiếp tục chén bàn thức ăn vẫn còn rất nhiều. Cơm vẫn còn, đồ ngon, nhai kĩ thưởng thức đây mới là hưởng thụ chứ. Một lúc sau xong xuôi, đồ ăn trên bàn đều được cô nàng Đường càn quét sạch không thừa một sợi, một bữa ấm bụng no căng, mấy tuần rồi chưa được nên hồn như này, xả một bữa sướng hết cả người. Đứng dậy một mình ngoan ngoãn thu dọn bát đũa trên bàn mang đi rửa. Trong lòng thầm oán hận vị địa chủ ngoài kia, ăn rồi phủi đít đứng lên, chẳng khách khí tý nào. Cô nấu ăn, cô rửa bát, nghĩ lại vẫn là mình thiệt nặng nề, biết thế ngay từ đầu không mở miệng mời thì có phải bây giờ đang nằm dài trên giường độc lập tự do. Còng lưng xử lí đống bát, Vi Khiết dọn dẹp cả ngày người sắp rã rời ra đến nơi rồi, sức khỏe của thân chủ quả thực kém xa so với tưởng tượng của cô. Cô nàng lấy đại quả táo cắn rồi đi qua phòng khách về phòng ngủ coi tên kia thành không khí. Bà đây not phải nô dịch ok. Đứng lại thêm mệt mồm. "Đường Vi Khiết, đến đây". Cố Mặc bị lờ đi đương nhiên trong lòng bất mãn nhưng có điều anh không biểu lộ ra sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng trầm thấp ra lệnh "Gì nữa, tôi mệt lắm". Than vãn "thẻ tín dụng, chắn chắn muốn bỏ?". Một câu nói đơn giản Cố Mặc thức tỉnh luôn cả tứ chi của cô nhóc mê tiền, mệt ư? Thấy tiền còn mệt? "Ây ây, lấy, đương nhiên lấy rồi, cậu thân yêu sao ngài không nói sớm, tim tôi sắp đứt đến nơi rồi". Vi Khiết mắt sáng lên vồ tới dật cái thẻ tín dụng bạch kim về tay mình, mắt híp lại cười tươi, lấy lòng hôn chụt cái to vào thẻ đang cầm Tiền từ trên trời rơi xuống cô có ngu cũng phải lấy, đã thế còn là thẻ bạch kim chỉ đứng sau thẻ hắc kim thôi, có cái này trên tay số phận đổi đời, chính thức thành tiểu phú bà. "Đừng vui mừng quá sớm, cầm số tiền này cũng có nghĩa cô phải làm giao dịch. Bữa tiệc gia tộc được rời đi thêm vài ngày nữa, chuẩn bị cho tốt, nhận tiền làm việc, hai bên công bằng. Cũng như tương đương với việc cô thành gián điệp Cố gia bên phía Đường gia, bảo vệ tốt thanh danh của chủ nhân". Cố Mặc lạnh lùng cảnh cáo cô nàng, mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng Vi Khiết chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa này, cô sống lưng vẫn thẳng tắp thong dong, chân chếch ra thoải mái, miệng nhếch lên một góc hoàn mĩ cười châm chọc. "Tôi muốn dùng quan hệ hợp tác ngang bằng để trao đổi. Chủ nhân? Từ này không nên áp dụng với tôi, Cố Mặc anh đừng quá xem nhẹ thực lực của một con kiến bởi kiến cũng có cách trừng trị một con voi". Lời lẽ cô nói ra chứa đầy mũi dao nhọn, đối đầu, ngang ngược, khẳng định Cố Mặc bị lời nói của cô gái trước mắt mình làm chấn động nhưng ngay tức thì trở về bình thường. Từ khi gặp Vi Khiết cô đem đến cho anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác và sự thật trong lời nói của cô rất có thể trở thành khẳng định tương lai. Một cô gái 19 tuổi có thể thông minh, sắc sảo đến nỗi có thể nhìn thấu mọi âm mưu đấu đá của gia tộc, sự tính toán của kẻ thù. Đối với cô hình như ai cũng đều là kẻ thù nên miệng lưỡi lúc nào cũng chứa đầy sự khinh bỉ, oán hận. Có vẻ như anh hiểu biết quá ít về cái vỏ bọc yếu đuối lúc trước của Đường Vi Khiết rồi. Biết quá ít nên mới trở nên mơ hồ nhận thấy được, đầu óc tính toán của cô với nhà họ Đường không đơn giản. Hơn thế còn lợi dụng thế mạnh của Cố gia để lật đổ. "Được, chúng ta sẽ dựa trên cơ sở hợp tác. Giống thương nhân thực sự". Cố Mặc môi khẽ cười đầy thú vị với cô gái nhỏ, anh còn bổ sung thêm vế sau theo sự bình đẳng nhất định. "Cố Mặc, con người anh rất phóng khoáng, đâm lao theo lao thật đáng khen". Vi Khiết cắn miếng táo nữa nhai rồi nhướng mày, cô thật sự không ngờ anh ta đồng ý sảng khoái như vậy, tính toán của người đàn ông này cô chẳng thể nhìn thấu nhưng cô chắc chắn trận này khó mà thắng bởi đối phương quá nguy hiểm, thế mà cô vẫn điên cuồng cược đã thế còn khẳng định cảnh cáo. Lời nói vừa dứt chẳng khác nào cốc nước đổ đi, hiệu quả tốt, kết quả tồi. Cố Mặc muốn xem nước đi của cô, còn cô lại tính toán xem tâm tư của anh. Vòng luẩn quẩn. Đau đầu, bỏ lại bóng dáng người đàn ông ngồi trên ghế sofa nhàn nhã châm thuốc lá hút. Làn khói mờ ảo che khuất một nửa thực hư khiến anh càng trở nên bí hiểm hơn gấp bội. Động tác đẹp, đôi mắt sáng quắc xuyên thủng cả làn khói khiến anh vừa đẹp vừa giống con thú dữ. Nhìn nhưng chẳng thế tới gần. Hai từ thôi: quyến rũ.