Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương
Chương 2 : Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương.
Chương 1: Giáo sư trở lại quá khứ.
Severus.Snape.600.988128
Hắn không cân nhắc con sông này sẽ đưa hắn đi đến đâu, thậm chí không cân nhắc bản thân vốn là một con vịt cạn… Dù sao hiện tại hắn đac chết, nếu như Minh Hà có thể làm hắn chết đuối chết triệt để, hắn vô cùng cảm tạ nó đã ban tặng sự giải thoát.
“Không muốn!” Phía sau vang lên thanh âm của Meilin. Đứa bé thần linh này vẫn là kẻ phát ngôn “không đáng tin” , nhưng giờ lúc này ngữ điệu của cậu đầy khẩn trương: “Đó là thời không lệch lạc ————”.
Thân thể Severus bị Minh Hà cuốn vào phía trước cổng vòm.
Meilin một đường hùng hùng hổ hổ chạy tới biên giới, nỗ lực ngăn cản tất cả, nhưng pháp thuật của hắn không thể đưa Severus trở vể —— trước đó hắn đã tạo màng bọc bảo hộ, bất kỳ pháp thuật nào cũng vô dụng với Severus Snape.
Giờ khắc này Meilin đã sâu sắc cảm nhận thế nào là gieo gió gặt bão. Cậu thử dùng phương thức vật lý kéo người đàn ông kia lên, nhưng mà đúng lúc này, một đạo quang từ phía sau kéo tới.
Vì vậy đứa bé thần linh cũng bị cuốn vào thời không loạn lưu trăm năm một lần.
.
Severus Snape mở mắt.
Hắn thật dài mà phun ra một hơi thở, sau đó từ trong mê man tỉnh lại.
Hắn đã nghĩ gần đây bao giờ bản thân cũng tỉnh lại… Từ sau khi chết đi, hắn đã tỉnh lại 2 lần, phỏng chừng trên thế giới ai cũng không có cách nào so với hắn về khoản đã chết lại càng không sống yên ổn.
Hắn đứng lên, phát hiện áo chùng đen của mình đầy bụi bặm. Hắn nỗ lực tìm rõ hoàn cảnh của bản thân hiện giờ —— trên thực tế chỉ cần không gặp lại tên hỗn đản Meilin, đến đâu cũng không quan trọng. Vốn hắn cho rằng Hắc ma vương cùng lão ong mật Dumbledore đã có đủ loại tính cách quỷ quái, hiện tại hắn mới biết không có biến thái nhất chỉ có càng biến thái.
… Có thể lực lượng càng mạnh tính cách càng quỷ dị?
Tuy rằng Minh Hà có bề ngoài như một con sông, nhưng không có bao nhiêu đặc điểm giống các con sông bình thường khác. Hắn chỉ cảm thấy bản thân vị một cỗ lực mạnh cuốn vào suối chảy, ngay cả y phục cũng không bị làm ướt, cứ như vậy tỉnh lại. Hắn cau mày, phát hiện đũa phép của hắn con đang trên tay. Điều này làm hắn thoáng an tâm, cho dù như thế nào, chỉ cần chó đũa phép hắn vẫn còn có năng lực bảo vệ mình.
Lúc này đây hoàn cảnh so với làn trước rất khác… Không hề là bờ sông Minh Hà không bóng người, mà là một góc hẻm nhốn nháo người qua lại.
Xung quanh là nhiều người với những kiểu y phục khác nhau đi lại, đều mang ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Từ những điều trên cho thấy, những người này hẳn là Muggle, ánh mắt kinh ngạc hẳn là do áo chùng đen trên người hắn.
Severus thấy người qua đường đều nói bằng tiếng Anh, nói cách khác hiện giờ hắn còn tại liên bang Anh.
Nói cách khác… Hắn chợt nhớ tới thế giới hiện thực?
Sau khi sống lại, hắn bị Minh Hà quăng đến đầu đường London? Điều này làm cho tâm tình vốn bình tĩnh vủa hắn lại nổi sóng, nếu như hắn thật sự sống lại, hắn không ngại trở lại Hẻm Xéo cùng Hogwarts xem xem…
“Chính sách của thủ tướng đã điều chỉnh, thời kỳ suy thoái kinh tế bao giờ kết thúc?” Tại bên cạnh đường cái, một đứa bé bán báo đang hưng phấn hét to.
Severus đưa tay vào trong túi, nhẹ nhàng dùng phép thuật nhỏ. Sau đó hắn rút ra 2 đồng tiền xu Muggle giao cho đứa bé bán báo. “Một tờ báo.”
Sau khi nhận được báo, hắn thấy đầu đề tờ báo ghi… Thủ tướng Franklin Roosevelt.
Đó là ai?
Cho dù hắn không lý giải chính trị Muggle, cũng nhớ kỹ hai năm trước vị thủ tướng Muggle vừa nhậm chức không phải tên này. Trong lúc vô ý thức, hắn chuyển đường nhìn tới ngày báo.
—— thứ sáu cuối tuần, ngày 13 tháng 10 năm 1933.
Sau khi thấy điều này, Severus trầm mặc thật lâu… Năm 1933 a, nếu như hắn nhớ không nhầm, lúc này Voldemort còn chưa tới trường, Dumbeldore còn chưa là hiệu trưởng, thế chiến thứ hai của Muggle còn chưa bắt đầu, về phần chính hắn… căn bản còn chưa sinh ra!
Vốn hắn tưởng tất cả đều là giả, bất quá là một Slytherin lý trí, hắn thực sự không có cách nào phủ nhận chuyện có đầy đủ chứng cứ xác thực như vậy.
Quả thật hắn đã trở về thế giới hiện thực, chỉ là thời gian có chút vấn đề.
Hoặc dùng cách ngắn gọn nói trắng ra rằng… Hắn a đã xuyên việt…
Đúng lúc này, đứa bé bán báo ghé vào tai hắn nói: “Tiên sinh, tiên sinh, có phải ngài đã đưa nhầm tiền hay không?”
Severus ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhớ tới bản thân hóa ra tiền những năm 90… Tại thời đại này dùng để trả tiền, đương nhiên sẽ bị gọi là tiền giả.
Bị đứa bé bán báo dùng ánh mắt “ngươi đừng lừa đảo ta” nhìn chòng chọc, hắn không có cách nào đem lời phản bác đầy châm chọc cạnh mép phun ra. Dù sao sử dụng đồng tiền tương lai rất…
Lần thứ hai trầm mặc thêm chốc lát, hắn thực sự chịu không nổi ánh mắt của đứa bé bán báo phải di hình đổi ảnh.
Nếu như bị những học sinh Slytherin nhìn thấy, nhất định đem hắn làm chuyện cười chết… Đường đường Xà vương như hắn, cư nhiên vì một đứa nhỏ bán báo phải dùng di hình đổi ảnh để chạy trốn!
Được rồi… Thực chất vì dùng tiền giả đi mua đồ quá mất mặt… Hắn không chạy sẽ rất xấu hổ a…
Severus bỗng nhiên nhớ tới bản thân xuyên việt về ngày thứ 6 cuối tuần, hơn nữa là ngày 13. Hình như trong tôn giáo của Muggle, ngày này là ngày xui xẻo nhất… Chúa Jesus chúa cứu thế cũng chết vào ngày này.
Hắn không khỏi thấp giọng mắng một cậu: “…Chết tiệt Meilin.”
Từ lúc chào đời đến nay, chưa bao giờ hắn mưu cầu danh lợi nhục mạ thần linh như hiện tại.
Tuy rằng bình thường mấy học sinh cho hắn danh hiệu “âm trầm”, “khủng bố”, “không thể ở chung”…, thế nhưng bản thân Severus nghĩ mình có năng lực thích ứng rất mạnh. Ngay lúc phát hiện bản thân chỉ có thể sống cuộc sống từ năm 1933, rất nhanh hắn đã tiếp nhận hiện thực, đồng thời bắt đầu quy hoạch nhân sinh tương lai.
Lần này hắn sẽ không thêm một lần tới Hogwarts… Cũng vì hắn đã làm việc cho Dumbeldore cả đời, không muốn thêm một lần; về phương diện khác hắn thật sự không muốn lại đối mặt đám tiểu cự quái Gryffindor.
Kỳ thực Severus Snape người này suốt đời chẳng chân chính yêu qua cái gì.
Làm giáo sư trường Hogwarts là công tác Lily là mối tình đầu cũng là tín ngưỡng, bảo họp Harry Potter lại là chức trách… Từ đầu đến đuôi, suốt đời hắn làm việc không vì sở thích. Rốt cuộc chân chính thuộc về sở thích cũng chỉ là đống ma dược mà thôi.
Chết đi rồi sống lại sau đó không hề có chức trách… Hay là hắn có thể đem toàn bộ thời gian dùng để nghiên cứu ma dược mà hắn nhiệt tình yêu thương nhung nhớ.
—— hoặc là mở một tiệm thuốc ma dược cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nghĩ đến những khả năng, bỗng chốc Severus có chút hưng phấn. Sau khi sống lại sinh mạng của hắn là của hắn, hắn có thể ngày ngày làm bạn với nồi. Nếu có thể sông một cuộc sống bình tĩnh như thế, hành động của Meilin não tàn kia quả thật là ban ân cho hắn.
Vì vậy vài ngày sau, tại hẻm Knockturn xuất hiện một vị nhân sĩ bán ra các loại ma dược cao cấp —— trước đây chưa có ai gặp qua người này, mà hắn lại có thể làm ra rất nhiều ma dược cao cấp yêu cầu đặc thù.
Rõ ràng, vị nhân sĩ thần bí này đang tích cóp vốn từ đầu – Severus xuyên việt trở về Snape. Tại thời gian này hắn đã biến hóa thêm thuộc tính tham tiền, hầu như mỗi ngày đều đếm gllon của bản thân, tính toán còn bao lâu có thể khai tiệm tại Hẻm Xéo.
Chương 2: Ngươi là phù thủy. images (10)
Trước khi có thể kiếm đủ tiền để thuê tiệm ở Hẻm Xéo, Severus tạm thời phải ở tạm tại một hẻm nhỏ ở thế giới Muggle London. Khí thế âm trầm, cung cách làm việc cùng tập quán nghỉ ngơi quỷ dị của hắn, trong một khoảng thời gian đã trở thành tiêu điểm cho những tin tức buôn lê của cư dân địa phương. Chủ thuê nhà của hắn có một cô nhóc hay bị hắn dọa sợ phải trốn tới bức tường: “Ô! Mẹ, mẹ, Snape tiên sinh thuê nhà cũ của chúng ta có phải quỷ hút máu hay không ạ? Thoạt nhìn hắn thật đáng sợ…”
Tháng 11 năm 1933, bầu trời London bắt đầu rơi tuyết.
Severus Snape vẫn như lúc trước là trạch nam tới lui chăm nồi, chỉ khi cần mua đồ ăn hắn mới ra khỏi cửa… Nhưng mà ngay ngày đi ra ngoài, hắn cũng bị trộm “thăm hỏi”.
Kẻ gây án là một thằng nhóc.
Một thằng nhóc quá lắm chỉ có 7 tuổi.
Trên thực tế tại thời đại này, loại trẻ con trộm cắp túi tiền tuyệt không hiếm thấy. Khủng khoảng kinh tế kéo theo mấy năm khốn khó, ngay cả bần dân trong thế giới Muggle cũng khó có thể ăn đầy bụng.
Nhưng khiến hắn bất ngờ ở chỗ, khi hắn bắt lấy tên nhóc trộm vặt này… lại có thể cảm nhận được cỗ lực mạnh mẽ đẩy tay hắn ra. Đứa bé dùng ánh mắt hung ác của loại dã thú trừng nhìn hắn, sau đó nương theo cỗ lực ấy bỏ chạy.
Đó là… ma lực bạo động?
Bỗng nhiên Severus cảm thấy nỗi tức giận trào lên từ đáy lòng, đứa bé tóc đen gầy yếu kia đã chạy tới góc hẻm khác… Dường như cậu cho rằng mình đã chạy trốn an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra tia đắc ý.Nhưng đúng lúc tên trộm nhỏ định chạy xa thêm chút nữa, đột nhiên Severus Snape xuất hiện như pho tượng Ma thần màu đen từ trong không khí xuất hiện trước mặt cậu.
Di hình đổi ảnh.
Tuy rằng dùng cự li ngắn như vậy có chút lãng phí… Nhưng dùng nó để truy tên trộm nhỏ trước mắt cũng đã đủ.
Đứa bé trước mặt vẻ tái nhợt và ốm yếu, khuôn mặt cùng hình thể không tương xứng với đống quần áo cũ lùng bùng. Thoạt nhìn cậu giống một tên nhóc Muggle lưu lạc hèn mọn, nhưng trong đôi mắt lại có tia sáng quật cường vượt quá tuổi.
“Đem cây cỏ ô đầu của ta ra đây, nó không có tác dụng gì đối với ngươi.” Severus đưa thanh âm nghiền từ hàm răng, “Làm chuyện ngu xuẩn cũng được, nhưng sao ngươi có thể khinh địch bị người khác nhìn thấy? Cha mẹ ngươi không có dạy dỗ ngươi rằng ma lực của phù thủy không được sử dụng phung phí như vậy à?”
Đứa bé khẽ sợ run: “Phù thủy?”
“Đúng vậy,” phẫn nộ của hắn còn chưa tiêu xuống, bật ra ngữ điệu trào phúng như thuở còn là giáo sư Hogwarts, “Chẵng lẽ ngay cả chuyện mình là phủ thủy ngươi cũng quên tiệt rồi?”
Đứa bé mở to mắt: “Quả thực ta có chút năng lực kỳ quái, đó là vì ta là phù thủy à? Ngươi vừa xuất hiện đột ngột như vậy cũng vì ngươi là phù thủy à?” Ngữ điệu của cậu thoáng chốc trở nên kích động, khuôn mặt tái nhợt cũng nổi lên mảnh ửng hồng. “Ta không có cha mẹ, trước đây chưa từng ai nói với ta những… điều này… Ta tự biết mình không giống người thường, thế nhưng ta chính là một phù thủy ư, tiên sinh?”
Nhưng ngay cả khi thời điểm cậu nói những lời này, một… chuyện tình không tưởng đột nhiên xảy ra.
Severus cảm thấy cánh tay trái của mình chợt thoáng đau đớn.
Nói cho chính xác, là dấu tiêu ký hắc ám trên cánh tay trái có cảm ứng.
Thiếu chút nữa hắn cho rằng mình đã trở lại thời đại Tử Thần Thực Tử của bản thân, thế nhưng tại giờ khắc này, trước mạt hắn chỉ là một tên trộm nhỏ ở thế giới Muggle ngay cả phù thủy là cái gì cũng không rõ…
Chờ một chút…
“Ta rất muốn biết,” sắc mặt của hắn thoáng chốc sa sầm: “Tên của ngươi là gì? Không lẽ là Tom Riddle?”
Đó vốn không phải là một suy đoán lạc quan, lại chiếm được chân tướng mà hắn không muốn thấy nhất.
Ngay trước mặt hắn, đứa bé dùng thanh âm không thể che dấu sự ngạc nhiên mà kêu lên: “Sao ngào biết? Đó cũng là ma pháp sao? Phù thủy thật lợi hại, loại ma pháp có thể thấy tên người khác này ngài có thể dạy cho ta được không?”
“…” Thứ trên tay của Severus “xoạch” một tiếng rơi xuống đất.
Tâm tình của hai kẻ lớn nhỏ lúc này đều vô cùng phức tạp… Severus đang suy nghĩ có phải thật là người kia hay không a, nếu tính toán niên đại thật không sai bao nhiêu, chỉ mong trùng tên chỉ trùng tên…
Riddle lại càng thêm mờ mịt nữa, cậu không biết mình có phải nói sai gì hay không… Có phải cậu đã nói gì không nên nói, nếu không vì sao người đàn ông trước mặt lại lộ ra vẻ mặt như vừa bi ong vàng châm trúng như vậy a?
Lần gặp nhau đầu tiên cả hai đều nghĩ mình đã nghĩ sai điểm nào, hiểu lầm cái gì, lại hỏi nhau những vấn đề không có câu trả lời mang tính xác thực, nhưng trong lòng lại suy đoán ra càng nhiều vấn đề. Một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong lòng đứa trẻ Riddle vẫn thầm nghĩ rằng phù thủy phù thủy nguyên lai ta là phủ thủy, mà trong đầu Severus vẫn đầy dòng chữ chuyển động —— hắc ma vương hắc ma vương nguyên lai tên nhóc kia lại là hắc ma vương a.
Sau khi Severus phục hồi tinh thần, mới ý thức được tên trộm nhỏ mà mình bắt được chính là hắc ma vương trong tương lai, đuổi theo tên nhóc này suốt một con hẻm.
Nghĩ tới đây, tài liệu ma dược hắn vừa nhặt lên lại “xoạch” một tiếng rơi.
Trên thực tế dựa vào tính cách bình thường của hắn, cách trực tiếp nhất mà hắn dùng để lấy lại tài liệu ma dược là ma pháp, tuyệt đối sẽ không dùng di hình đổi ảnh đuổi theo tên trộm nhỏ kia giáo huấn nhóc một hồi.
Sở dĩ hôm nay hắn làm như vậy, chủ yếu vì bản thân tên nhóc kia. Thân thể gày gò, làn da tái nhợt, tóc đen ngắn nhu thuận… Tất cả hòa hợp làm hắn nhớ đến Harry Potter, đứa bé cứu thế mà hắn thủ hộ đời trước. Thời điểm hắn nghe đứa bé cứu thế ấy sống tại họ hàng Muggle, sống cuộc sống như một con gia tinh —— hắn suýt nữa rít gào với Dumbledore.
Từng sống thời thơ ấu tại Đường bàn xoay (Spinner’s End), Severus biết rõ sống cuộc sống dân nghèo Muggle tuyệt không dễ dàng.
Đó là cuộc sống mà con trai của Lily đã từng trải qua, cũng là… cuộc sống của hắn thuở nhỏ.
Hầu như trong vô thức, hắn dự định đi theo giáo huấn một chút, giúp đỡ một chút tên nhóc khốn khổ này —— lại không nghĩ rằng tên cậu là Tom Riddle.
Severus xoắn xuýt.
Hắn đang cân nhắc bản thân có đúng hay không nên giết chết Tom Riddle một kích an thân…
Không có Riddle sẽ không có Voldemort, không có Voldemort sẽ không có những sự kiện loạn thất bát tao sau này. Nói cho trúng lớn, đây là cách đơn giản nhất để giữ gìn hòa bình thế giới; nói cho trúng nhỏ, đây là cách báo thù diệt thân… Cho dù thế nào, giết chết đứa bé kia tuyệt không có chỗ hại.
Vì vậy khi cô nhóc của chủ thuê nhà trở về nhà, phát hiện người đàn ông áo đen so với trước đây càng thêm đe dọa áp lực khủng bố. Cho nên cô nhóc lại làm ra hành động rất không đáng tin lời trẻ nhỏ không chút cố kỵ: “Mẹ, mẹ, tên quỷ hút máu này sắc mặt so với trước đây càng thêm khó nhìn…” Cô nhóc dừng lời một chút, sau đó nghiêm trang hỏi thăm: “Có phải hắn đã tiến hóa thành quỷ hút máu trầm tư mất rồi?”
“… …” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
32 chương
46 chương
46 chương
58 chương
108 chương