Phó Quốc Hoa mặc dù bận rộn, nhưng vẫn không quên chuyện của An Nặc, ví dụ như chuyện công việc, hắn một thời gian trước chưa đề cập, vì An Nặc mới tới quân đội, không chỉ bận rộn bên trong bên ngoài, còn chưa hoàn toàn thích ứng với nơi đây. Qua một đoạn thời gian cuộc sống của hai người cũng dần vào quỹ đạo, An Nặc cũng đã thích ứng, chuyện gì cũng được cô sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, thời gian rảnh còn lại cô đều xem sách về y học, Phó Quốc Hoa cảm thấy lúc này nên để cho cô một lần nữa trở về cương vị của mình, mặc dù hắn rất muốn cuộc sống của cô chỉ vây quanh mình hắn, nhưng hắn cũng không thể coi thường sự nhiệt tình cùng yêu thích của cô đối với y học. Vì vậy khi kỳ kiểm tra duyệt binh kết thúc Phó Quốc Hoa liền vội vàng liên lạc với bệnh viện. Sau khi cùng bệnh viện liên lạc không sai biệt lắm, Phó Quốc Hoa mới nói với An Nặc. “Bệnh viện quân y bọn anh có một vị tên là Văn Nguyện Thiện em đã từng nghe thấy tên người này chưa?” (Văn Nguyên Thiện = Thái Đấu – chả hiểu nữa chắc đây mới là tên thật, các nàng thông cảm nhé, ở trên chỉ thấy ghi có thái đấu thôi.) An Nặc gật đầu một cái, “Lần trước cùng chủ nhiệm hạ tham sự hội thảo em đã từng gặp qua, ông ấy thế nào?” “Ông ấy không có việc gì, anh chỉ muốn hỏi em, nếu để cho em đi theo ông ấy học tập, em có muốn hay không thôi?” Phó Quốc Hoa tựa đầu vào giường, kéo cô lại. An Nặc vừa nhe, có chút hưng phấn đứng lên, “Thật, Anh quen biết ông ấy à?” “Anh không biết ông ấy, đến lúc đó anh sẽ đến bệnh viện chào hỏi một chút, có thể đi theo ông ấy học tập em nhất định sẽ vui mừng.” Phó Quốc Hoa lần đầu tiên nói như vậy với cô. Người làm quan chắc chắn sẽ có chút đặc quyền, mà dưới tình huống không làm ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của người khác thì đặc quyền này có thể chấp nhận đươck, coi như thời điểm chiến tranh kháng Nhật gian khổ, những người lãnh đạo quốc gia cũng không bị đứt đoạn cung cấp lương thực, đây chính là một cái đọa lý, nhưng có thể sử dụng đặc quyền là một chuyện, còn có nguyện ý dùng hay không lại là một chuyện khác. Giống như Phó Quốc Hoa, dù xảy ra vấn đề gì, anh tuyệt đối sẽ không sử dùng đặc quyền của mình để giải quyết, bởi vì anh chính là loại người đâu ra đấy, nhưng giờ vì chuyện của cô mà anh sử dụng đặc quyền này, tâm tình cô lúc này không biết phải biểu đạt cùng anh như thế nào. An Nặc cảm thấy quái dị, Phó Quốc Hoa giống như một hòa thượng ăn chay niệm phật trong chùa, đột nhiên có một ngày, anh nói cho cô biết anh vì cô mà muốn hoàn tục, suy nghĩ đầu tiên tuyệt đối sẽ là, người này nhất định rất yêu cô. Mỗi khi Phó Quốc Hoa làm một chuyện khiến An Nặc cảm động, nhưng Phó Quốc Hoa lại luôn không cảm nhận được chuyện này, anh chỉ cảm giác như mình đang nói một câu rất bình thường mà thôi. Loại thời điểm này, An Nặc chỉ có phương thức biểu đạt duy nhất chính là làm nũng, bởi vì nếu như lúc này cô khóc, không chừng Phó Quốc Hoa sẽ càng luống cuống tay chân. An Nặc hít hít lõ mũi, nhào tới ôm cổ Phó Quốc Hoa, kề mặt anh nói: “Anh Quốc Hoa, anh thật tốt.” Đây là tiêu chuẩn của Quỳnh Dao, nhưng cái nhiên đại kia có thể đánh động nhân tâm, vừa mới bắt đầu An Nặc còn càm thấy có chút kỳ cụ, sau cô lại từ từ phát hiện, cùng Phó Quốc Hoa nói chuyện, nói thế nò cũng đều không cảm thấy buồn nôn. Vợ yêu nằm ở trên người mình, trong cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phun khí tại cổ của hắn khiến hắn tê tê dại dại. Hắn hai ngày trước vì vội duyệt binh cả ngày mệt mỏi, buổi tối chỉ có thể nằm ở trên giường ôm cô ngủ, hôm nay rút cục cũng được nghỉ ngơi, giờ là lúc hắn phải bù lại những ngày thiếu thốn kia. Vì vậy Phó Quốc Hoa cúi đầu, chính xác hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.... Phương pháp như thế, từ công chuyển bại thành thắng chặn lại cô vợ nhỏ đang dụ dỗ ở trong ngực hắn, đem toàn bộ hơi thở kia ngạm vào trong môi. Cắn nuốt, quấn chặt lấy đầu lưỡi, dùng một nụ hôn thật sau để diễn tả sự nhớ nhung của hắn với cô. Cánh tay như lửa lóng dùng sức ôm cô sát lại mình, vừa hôn vừa dùng tay kéo tay An Nặc xuống giữa hai chân hắn nhấn một cái... An Nặc không biết là bị hôn khiến hít thở không thông mà đỏ mặt hay vì nhiệt tình của Phó Quốc Hoa tối nay khiến cô xấu hổ đỏ mặt, xuyên qua một lớp quần áo nhưng An Nặc cũng có thể cảm nhận được bộ phận hùng vĩ của anh, cảm nhạn được sức nóng của nó. Nơi đó nói cho cô biết, cô đồi với anh lực ảnh hưởng mãnh liệt tới đâu. Phó Quốc Hoa thời điểm duyệt binh vì quá mệt mỏi, nhiều lần đều là từ vành tai của cô hôn một đường xuống cổ rồi liền ngủ mất, đột nhiên thấy anh dừng lại rồi lại nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của anh An Nặc vừa tức vừa đau lòng, cúi đầu nhìn dáng vẻ của anh mệt mỏi, nhẹ nhàng hôn đôi mắt anh, bởi vì da anh ngăm đen mà không nhìn rõ quầng thâm, nhưng An Nặc biết, mỗi ngày phải chịu nhiều vất vả, huấn luyện cả ngày thời gian ngủ cũng không đủ nhất định khiến anh mệt mỏi không chịu nổi. Chỉ thoáng thất thần một chút, nhưng Phó Quốc Hoa nhạy bén đã nhận ra ngay, dùng răng cắn lên cổ trắng noãn của cô một cái như trừng phạt, để cho cô tập trung chú ý. “A” An Nặc bị anh cắn giật mình hô ra tiếng. Phó Quốc Hoa mặt luôn nghiêm túc lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, ngẩng đầu lên hôn đôi môi mền mại của An Nặc. Hôn quá triền miên, giữa hai chân An Nặc đã một mảnh ướt át, cả người bị hai bàn tay của Phó Quốc Hoa đốt nửa đến khó chịu, sau khi nụ hôn của anh kết thúc, cả người cô đã mền thành một mảnh, giống như nước. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ thở gấp. Phó Quốc Hoa nhất định do cấm dục trong một đoạn thời gin, giờ giống như cơn thèm khát trong nháy mắt bộc phát. An Nặc cũng bị sự nhiệt tìn của anh cuốn lấy bay lên. Tựa ở trên bả vai Phó Quốc Hoa rầm rì. Dùng cả tay chân vòng ở trên hông tráng kiện của Phó Quốc Hoa thở gấp. “Phó Quốc Hoa” Thanh âm mền mại thì thầm, mang theo khát vọng.... Cô cũng nhớ anh..... “Tiểu yêu tinh.” Phó Quốc Hoa càng ngày càng thích gọi An Nặc như vậy, bởi vì cô chính là tiểu yêu tinh mê hoặc hắn, thể nhưng hắn lại can tâm tình nguyện sống ở trong bàn ti động của cô. Phó Quốc Hoa nhìn ánh mắt kiều mị như chứa sương mù của An nặc, lại nhìn gương mặt vì kích thích mà đỏ hồng, hắn hôn cô một hàng từ trên xuống dười hôn đến bộ phận đang chảy ra nước lấp lánh, chỉ nhìn một cái cũng có thể khiến Phó Quốc Hoa chặt đứt dau cung lý trí. Mỗi lần vì để cho An Nặc cảm nhận được cực hạn vui vẻ, Phó Quốc Hoa luôn tận lực khắc chế mình, dùng tiết tấu dịu dàng nhất để đổi lấy sự vui thích của An Nặc. Chờ khi cô hoàn toàn chuẩn bị tiếp nạp hắn xong, hắn liền hừ nhẹ một tiếng đẹp hai người kết hợp lại thành một. “Phó Quốc Hoa, Lão công.....” “Em yêu anh.”An Nặc giọng đứt quãng khích lệ nhất cử nhất động của Phó Quốc Hoa. Âm thanh mền mại như nước. Bộ dáng nũng nịu khiến cô càng thêm mỹ lệ so với trước kia. ở trong mắt Phó Quốc Hoa thấy thế nào cũng mê người. Yết hầu trượt động, cổ hòng như khô rát, ngực phập phồng, lý trí cuối cùng vẫn là theo giọt mồ hôi trên trán cùng nhau rơi xuống, bắt đầu vận động càng lúc càng nhanh. Nhiệt tình, bắt đầu lan tràn...... Trong phòng ngủ nhỏ nhiệt độ từ từ lên cao, bên trong tiếng thở dốc dần dần nồng đậm, mồ hôi vì kích tình từng giọt từng giọt rơi cuống. Trong gương lộ ra hai người đang thân mật, nhiệt tình của hắn, chưa bao giờ giảm bớt. Hắn khắc chế, thận trọng muốn để cho cô thoải mái vui thích tâm tình này cô rõ ràng có thể cảm thấy được. Một cuộc kích tình, vung vẫy mồ hôi. Cuối cùng, mân nữ thể lực kém nhau rất nhiều. An Nặc từ từ thua trận, rầm rì đến cuối cùng, chỉ còn lại thanh âm vụn vặt, híp cặp mắt, hưởng thụ vui sự vui vẻ anh mang lại cho cô. Nhìn An Nặc như còn mèo thoải mái híp mắt nằm trong ngực mình, Phó Quốc Hoa nhẹ nhàng hôn lê trên tóc cô, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp. An Nặc đến bệnh viện trình diện sau, Tôn Oánh Oánh vẫn chú ý đến tin tức của cô, muốn tìm cơ hội cùng An Nặc chính diện giao phong một lần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Tôn Oánh Oánh đi đến bệnh viện tìm y tá xin số khám bệnh: “Xin chào đồng chí, tôi gần đây hay vị choáng đầu hụt hơi, muốn xin khám bệnh.” Cô y tá trả lời “Cô hãy đến khoa tim mạch kiểm tra nhé.” Từ đầu đến cuối thậm chí cũng không thèm liếc Tôn Oánh Oánh một cái. Tôn Oánh Oánh bĩu môi, ở trong cảm nhận của cô, mỹ nữ đi tới chỗ nào đều nên có một chút ưu đãi, mỗi khi gặp phải tình huống như vậy, cô liền đem nó quy thành người ta đang ghen tỵ mình. Liếc nhìn cô y ta vẫn đang cúi đầu chỉnh sửa tài liều, Tôn Oánh Oánh hướng lấu 3 đi đến khoa tim mạch. Đến cửa, Tôn Oánh Oánh nghiêng người nhìn vào bên trong xem xét, quả nhiên thấy một cô gái đang dùng ống nghe chẩn đoán bệnh, nhìn bộ dáng của cô ta đại khái khoảng hơn 20 tuổi, tóc uốn thành từng hàng trông rất đẹp mắt, kiểu tóc này cô chưa từng thấy bao giờ, đep tóc trước mặt vén đến sau gáy, rõ ràng là một kiểu rất mốt, nhưng lại để cho người khác cảm thấy rất trang trọng, cũng không phải bộ dáng tùy tiện không đang tin cậy. Tôn Oánh Oánh vừa nhìn thấy An Nặc như vậy liền cảm thấy không hài lòng, trong lòng của cô, An Nặc cái tên này đại biểu cho sự thành thuần, thuận theo, là mẫu con dau ôn hòa ngoan hiện của Trung Quốc, nhưng rất hài hòa lúc xem bệnh cho bệnh nhân cũng không hề cảm thấy không nghiêm túc. Trong nháy mắt Tôn Oánh Oánh cảm thấy An Nặc không chỉ đến được với Tôn Oánh Oánh, thậm chí còn xinh đẹp hơn cô, Tôn Oánh Oánh không nguyện ý thừa nhận An Nặc tài mạo song toàn hơn mình. An Nặc chỉ là một cô gái ở nông thôn ra, nếu như dung mạo tầm thường, cũng là người không có chí tiến thủ, hoặc là nếu như cô ta giống một cô gái nông thôn thực thụ, Tôn Oánh Oánh dựa vào ngạo khí của bản thân khinh thường cô ta với lại từ bên người cô ta đoạt lại người đàn ông kia, mặc dùng cô từng bị khổ sở. Nhưng vì An Nặc không có bộ dáng phóng khoáng nên cô sẽ bố thí cho cô ta, bởi vì cô có thể tìm được đối tượng tốt hơn. Nhưng bây giờ nhìn thấy An Nặc so với tưởng tượng của cô hoàn toàn bất đồng, Tôn Oánh Oánh chết cũng sẽ không buông tay, không phải vì người đàn ông kia, chỉ là vì tự ái