Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
Chương 41
Mỗi một lá thư đều viết địa chỉ gửi đến là bệnh viện, cô mở từng phong thư ra xem , nội dung mấy phong thư đều giống nhau, đều hỏi thăm tình hình của cô thế nào, cuối thư đều có một câu ‘anh nhớ em’. Mấy phong thư phía sau anh bắt đầu càu nhàu nói không muốn cô làm việc quá sức, phải chú ý giữ sức khỏe. Chắc bởi vì anh không nhận được thư của cô, nên Phó Quốc Hoa nghĩ cô rất bận rộn, mặc dù nói không biết cô đang bận cái gì, dù rất nhớ mong cô, nhưng anh cũng không muốn ngăn cản chuyện cô làm. Chỉ chờ đợi một cơ hội, chỉ cần cô viết một lá thư gửi tới đây, điều đó chứng tỏ cô vẫn có thể tìm thời gian rảnh rỗi, anh sẽ gửi toàn bộ số thư này chô cô. Nhưng An Nặc từ đầu đến cuối vẫn không gửi cho anh một lá thư nào. Cô đoán, chắc anh rất thất vọng khi phải chờ tin mình từng ngày từng ngày như vậy.
An Nặc nhìn một chút, cảm giác mệt mỏi lại lần nữa ập về, tay vẫn cầm một lá thư, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Phó Quốc Hoa lúc trở lại nhìn thấy trên giường rải đầy thư mà hắn viết, còn An Nặc đang nằm ở giữa đắp chăn ngủ say. Cơm để trên bàn vẫn còn nguyên chưa động vào chút nào, Phó Quốc Hoa lắc đầu, đem hộp cơm trưa vẫn còn nóng đặt lên trên bàn. Đi tới bên giường đưa tay đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nặc. Chỉ là một cái chạm rất nhẹ nhưng cũng khiến An Nặc tỉnh lại, cô chớp chớp mắt tỉnh ngủ, nhìn Phó Quốc Hoa.
“Đã trưa rồi, còn không mau rời giường, một chút kỉ luật cũng không có.” Phó Quốc Hoa làm bộ nghiêm túc, nhưng An Nặc lại tuyệt đối không sợ anh. Lôi kéo tay của anh để anh ngồi xuống giường, sau đó cô gối đầu lên đùi anh, nói: “ Ngày 17 tháng 4, em muốn tra cứu một chút tài liệu về buôn bán nên đến thư viện của tỉnh, đồng thời muốn đợi một người tên là Giang Tháng, anh ta là một người có ánh mắt rất tốt cũng là người rất biết làm ăn buôn bán, nếu như có thể thuyết phục anh ta hợp tác với em, chuyện em muốn làm sẽ là làm ít mà lãi nhiều. Em cũng vậy ‘rất nhớ anh”
“Ngày 23 tháng 4, em rốt cuộc cũng gặp được Giang Thắng, nghe người khác nói anh ta thường tới thư viện và ở lại rất lâu, quả nhiên là chính xác, anh ta hiện đang có công việc khác, em không có cách mở miệng trực tiếp nói chuyện với anh ta, không cách nào khác chỉ làm bộ tình cờ gặp mặt, hàn huyên mấy ngày, anh ta nghe ý tưởng của em xong cảm thấy có thể thực hiện hắn cũng rất động lòng, muốn cùng hợp tác với em. Nghe nói con anh ta cũng lên tiểu học rồi, hiện tại cần rất nhiều tiền để chăm lo cho gia đình, không biết lúc nào thì chúng ta có con, nhưng mà em biết anh nhất định so với anh ta còn là một người cha có trách nhiệm hơn.
“Ngày mồng 1 tháng 5, hôm nay là ngày quốc tế lao động, nhưng do mỗi ngày em đều phải làm việc, công việc kinh doanh cũng chuẩn bị tiến hành, chạy tới chạy lui khiến em rất mệt mỏi, nhưng anh biết anh nhất định còn cực khổ hơn em. Ngày lễ vui vẻ.”
... .........
“Ngày 14 tháng 4, rốt cuộc tất cả mọi chuyện đã kết thúc, công việc kinh doanh đã được đưa vào hoạt động, mì ăn liền đã được đưa vào thị trường, mọi người đếu rất hưởng ứng, em rốt cục cũng có thể bỏ lo lắng xuống, đã lâu rồi không gặp em, không biết anh có nhớ em không? Cuối tuần này chúng ta sẽ gặp nhau. Nhớ anh.”
Mặc dù An Nặc không nhìn anh chỉ vùi đầu ở bên hông anh nói, nhưng hắn có thể nhận ra, cô đây là đang trả lời thư của hắn, có thể coi đây là sự biểu đạt áy náy đồi với hắn, mặc dù có chút ngây thơ, không giống chuyện người trưởng thành hay làm, nhưng là không thể không nói, cô làm như vậy khiến cho lòng của hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Kéo cô ngồi dậy, ôm cô vào trong ngực, Phó Quốc Hoa ở bên tai cô nói nhỏ một câu: “Anh nhận được rồi.” Tâm gần tâm, cả hai người đều hiểu được đối phương, không cần nhiều lời giải thích.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Quốc Hoa theo thường lệ đưa An Nặc ra bên xe để trở về bệnh viện, hai người lưu luyến chia tay. Tiếp đó, An Nặc cứ cuối tuần trở về thăm ba mẹ cùng mẹ chồng, cuối tuần kế tiếp lại đến quân doanh ‘an ủi’ Phó Quốc Hoa.
Thời gian trước quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến nhà, nhưng đến lúc có thời gian quan tâm đến, An Nặc lại phát hiện ra chỗ không còn giống trước nữa.
Tối thứ sáu, An Nặc theo thường lệ về đến nhà, nhưng không ngờ được mẹ chồng cô vốn vô cùng khỏe mạnh nhưng hôm nay lại nằm trên giường, mà người nấu cơm trong phòng bếp, lại là chú Trương Chánh Bưu.
An Nặc kinh ngạc, lúc cô nhìn thấy Trương Chánh Bưu liền lên tiếng chào hỏi, nhưng cũng không hỏi nhiều. Ai ngờ Trương Chánh Bưu lạ hơi lúng túc giải thích: “Là như thế này, mẹ cháu bị đau chân, hai ngày này không thể xuống đất, nên ta đến đây chăm sóc cho mẹ cháu.” An Nặc nhìn ông khẩn trương, muốn trấn an ông nên gật đầu một cái, rồi lại vội vàng vào nhà xem tình trạng của Trương Tú.
Quả nhiên mẹ chồng cô phải dựa vào trên đầu giường, trên mắt cá chân sưng lên một cục rất lớn. Đã được dùng băng gạc bọc lại. Trong phòng còn nồng nặc mùi cao được. An Nặc vừa vào cửa, vội vàng mở miệng hỏi: “mẹ, mẹ không sao chứ, đây là thế nào?”
Trương Tú vừa nhìn thấy con dâu trở về, cười đến vui vẻ, khoát khoát tay nói: “Không có việc gì, tối hai hôm trước do không nhìn thấy rõ đường, nên bị ngã.”
Mặc dù bà nói hời hợt, nhưng nhìn vết thương nặng như vậy, An Nặc lo lắng nói: “Mẹ, nếu không con xin nghỉ ở lại chăm sóc mẹ mấy ngày. Mẹ như thế này sao có thể chăm sóc cho bản thân mình được.”
Trương Tú lập tức cự tuyệt nói: “Như vậy sao được, đay chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao có thể trễ nải công việc của con được. Một mình mẹ cũng không sao, những chuyện mẹ không làm được có chú Trương đến giúp mẹ là được, hiện tại cũng không có việc nhà nông phải làm, con không có việc gì thì chú trọng vào công việc, nếu không thì đến thăm Phó Quốc Hoa, ta đang muốn bồng cháu lắm rồi đây.”
Lúc này Trương Chánh Bưu vừa lúc đi vào cửa, hướng về phía hai người nói: “Cơm chín rồi, ăn cơm trước đi, An Nặc chắc cũng đói rồi, cơm cũng dọn xong, cháu đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm.” Nói xong liền tiến lên đỡ Trương Tú ra ngoài, An Nặc sửng sốt không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì, trước kia cô chưa từng nghe nói qua Trương Chánh Bưu và mẹ chồng mình quen nhau, giờ nhìn thấy mẹ mình căn bản không coi Trương Chánh Bưu là người ngoài, mà Trương Chánh Bưu cũng rất tự nhiên như chủ nhà. Mà An Nặc giờ cũng đã bị đổi từ chủ thành khách.
Nhìn hai người phối hợp ăn ý, không cần đến sự giúp đỡ của cô. Lúc này cô cũng nên ngoan ngoãn đi ra ngoài rửa tay, xem bên ngoài có việc gì cần cô làm không, nếu giờ chạy lên đỡ mẹ chồng, không chừng vì phối hợp không ăn ý mà càng khiến cho bà nặng hơn. An Nặc nói: “Mẹ, vậy con ra ngoài trước xem một chút, mẹ đi từ từ thôi.”
Hiện tại tình huống như thế nào cô có thể hiểu đại khái, không phải là một người bạn già sao, nhìn dáng vẻ Trương Chánh Bưu thận trọng An Nặc cảm thấy không tồi, hơn nữa Trương Chánh Bưu cũng có tướng mạo đàng hoàng, cũng là người nổi tiếng hiền lành, nếu có thể chăm sóc cho mẹ cô, hai người làm bạn, cô và Phó Quốc Hoa càng có thể yên tâm hơn.
Ba người ngồi trên bàn ăn cơm, có lẽ Trương Chánh Bưu sống một mình nhiều năm, nên cơm ông nấu rất ngon, An Nặc một bên vừa ăn vừa chậc miệng không ngừng, một bên vừa đưa mắt quan sát nhìn hai người gắp thức ăn cho nhau, ăn cũng say sưa ngon lành. Bị ánh mắt nóng rực đến kinh sợ của An Nặc chiếu đến Trương Tú cười hì hì thuận tay cũng gắp cho An Nặc mấy gắp thức ăn, miệng nói: “An nhiều một chút, phải bồi bổ thân thể.” Mắt thấy Trương Tú lại muốn nhắc đến chuyện bế cháu, An Nặc thức thời vùi đầu ăn cơm của mình.
Trương Tú thấy An Nặc như vậy, rất hài lòng. Bà biết con dâu mình đối với chuyện này nhất định sẽ tò mì, nhưng đây chưa phải là lúc nói, tối thiểu không thể nói trước mặt Trương Chánh Bưu, mặc dù bà không còn trẻ, nhưng nói chuyện này với con dâu, dù có mặt mo cũng biết xấu hổ.
Thật ra, Trương Chánh Bưu có ý với Trương Tú là chuyện không phải ngày một ngày hai. Đối tốt với Trương Tú cũng là chuyện đã lâu, Trương Tú cho dù là người từng trải, nếu nói là một chút cảm giác cũng không có, đó là chuyện không thể nào, nhưng bà luôn để chuyện này ở trong lòng, trước kia bà thật đúng là không có. Dù sao khi đó chuyện của con trai bà chưa lo liệu xong, nên bà chưa để tâm đến chuyện này, không có bạn già tâm sự qua ngày cũng không có cảm giác gì không thích hợp.
Nhưng kể từ khi An Nặc gả về đây, chuyện trong lòng Trương Tú cũng coi là hoàn thành, cũng không còn chuyện gì phải quan tâm nữa, con trai và con dâu đều có việc của mình, bà lúc không có việc gì làm chỉ ở nhà quanh quẩn cả ngày. Lúc này bà mới cảm giác được sự cô đơn, từ từ mới cảm thấy mình già rồi. Chuyện bị ngã lần này cũng do ăn cơm tối xong không có việc gì làm nên đi tản bộ loanh quanh, ở nhà một mình bà cảm thấy cô đơn không thoải mái, không biết từ lúc nào bà đã có thói quen ra ngoài tản bộ.
Mặc dù buổi tối không có đèn, trời tối nhưng lại có ánh trăng, cơ bản có thể thấy đường. Nhưng ngày đó trời nhiều mưa, tráng sáng bị mây che khuất, bà đi tới đi lui không nhìn thấy phía trước có cái hồ, không cần thận liền sụt chân ở đó, nếu không gặp được Trương Chánh Bưu đỡ bà về, bà thực sự không biết phải làm thế nào.
Sau khi dìu bà về nhà, Trương Chánh Bưu hỏi bà có muốn báo cho con dâu và con trai không, Trương Tú suy nghĩ một chút, nói không chừng sáng mai có thể lành lại, không nên phiền toái hai đứa. Vì vậy Trương Tú lắc đầu, Trương Chánh Bưu cũng không còn biện pháp, cũng không mở miệng khuyên, chỉ có thể yên lặng lấy rượu thuốc, giúp bà xoa bóp để giảm sưng. Trương Tú bị thương ở mắt cá chân trái, bà không thể tự mình làm việc gì, hơn nữa Trương Chánh Bưu từ trước đến nay đều đối xử với bà rất tốt, lúc này cự tuyệt ý tốt của người ta cũng không nên, vì vậy bà cũng để mặc cho Trương Chánh Bưu giúp đỡ mình.
Vốn nghĩ ngày thứ hai sẽ tiêu sưng, không ngờ nó lại sưng to hơn, đây là việc Trương Tú không sự liệu trước được, hôm qua bà còn nghĩ không sao nhưng không ngờ sáng tỉnh dậy tình hình còn tệ hơn, bà còn không thể xuống giường. Cũng may còn có Trương Chánh Bưu, không những hôm qua cứu bà, còn lo bà không thể tự mình lo liệu mọi việc nên sáng sớm hôm sau đã qua xem tình hình thế nào. Vừa vào thấy tình hình của bà thêm nghiêm trọng, Trương Chánh Bưu nói bà nên báo cho con dâu và con trai, dù con trai trong quân đội không thể tùy tiện ra ngoài, nhưng con dâu vẫn có thể xin nghỉ về chăm sóc bà. Thấy vẻ mặt Trương Tú do dự, cuối cùng Trương Chánh Bưu thở dài. Chủ động ở lại chăm sóc Trương Tú, qua một tuần chăm sóc tình cảm của hai người dần được vun đắp, nói chính xác là Trương Tú cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc mà Trương Chánh Bưu dành cho mình, tình cảm hai người cũng dần được bồi dưỡng. Vì vậy An Nặc mới nhận ra không khí bất thường giữa hai người.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
87 chương
56 chương
10 chương
63 chương
65 chương
31 chương