Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
Chương 39
“Như vậy cũng tốt, chúng ta vừa mới khởi nghiệp, mọi chuyện đều không nắm rõ, hơn nữa tài chính có hạn, nếu như chỉ làm nhà phân phối, có thể dùng ít người, nhưng lợi nhuận nhiều, có thể lấy được lợi nhuận, như vậy cũng rất tốt. Nhưng dạng này có thể làm hạn chế sự phát triển của chúng ta sau này không, chúng ta về sau chỉ làm mặt hàng mì ăn liền thôi sao?” Giang Thắng quả nhiên đã có dự kiến trước, nếu không phải là một người từng trải chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện này, điều này khiến An Nặc không thể không bội phục.
“Ừ, nếu không như vậy đi, chúng ta hãy sãng lập một thương hiệu riêng, sau đó khi tiêu thụ hàng ra bên ngoài sẽ dán lên thương hiệu của chúng ta, trước hết để cho người mua biết được thương hiệu của chúng ta, chờ khi nó có chỗ đứng trong thị trường, chúng ta sẽ nghiên cứu thêm những sản phẩm khác nữa.” An Nặc suy nghĩ một chút. Thật ra thì cô đã tham khảo cách làm của rất nhiều siêu thị, trước đem tất cả mặt hàng cùng tập trung lại bán, nhãn hiệu của siêu thị so với nhãn hiệu của chính sản phẩm đó còn có tiếng hơn nhiều. Cuối cùng sẽ bắt đầy phát triển sản phẩm do chính mình sản xuấ, khiến cho người mua thêm yên tâm.
“An Nặc, em thật là biết liệu đường làm ăn.” Giang Thắng ánh mắt sáng lên, hiển nhiên là hiểu ý tưởng của An Nặc.
Hai người tiếp tục thảo luận ra phương án tốt nhất, còn thương lượng chuyện đầu tư, cuối cùng hai người tiến đến bàn bạc về hợp đồng hợp tác, An Nặc đầu tư hơn phân nửa, Giang Thắng sẽ góp phần còn lại, sau đó phân từng hạng mục do Giang Thắng phụ trách, cổ phần phân chia An Nặc được chia 65%, Giang Thắng chiếm 35%.
Vốn nếu chỉ làm một nhà phân phôi, An Nặc nên được 80%, nhưng vì Giang Thắng phụ trách quản lý, công sức tương đối nhiều, vốn chỉ cần chia hơn 10%, nhưng An Nặc muốn hắn làm việc cho mình, thì phải cho hắn thấy được đủ lợi ích, vì vậy cuối cùng cô để cho hắn 35% lợi nhuận.
Mọi việc sau khi bàn bạc xong, hai người bắt đầu chính thức hợp tác, Giang Thắng cũng chính thức từ chức, Trương Diệu vốn cũng muốn giữ người, chuyện của xưởng thuốc hắn vẫn có thể quản lý được, Giang Thắng cũng chưa trở thành tay trái tay phải của hắn, hơn nữa hắn cũng không thấy Giang Thắng có khả năng gì đặc biệt. Cho nên khi Giang Thắng nói hắn thật ra không thích hợp làm việc ở xưởng chế thuốc, muốn ra ngoài tự mình buôn bán, Trương Diệu liền cho rằng hắn muốn mở quán bán gì đó... Buôn bán, trong lòng hắn cảm thấy Giang Thắng không có chí lớn gì, chúc phúc một câu xong liền thả người để cho hắn đi làm chuyện làm ăn “nhỏ” đó.
Sau đó, hai người trực tiếp đến Đài Loan gặp mặt giám đốc công ty sản xuất mì ăn liền bàn công việc, giám đốc công ty này vốn cũng đã muốn tấn công vào thị trường nội địa, nhưng lại không có đủ tự tin, không ngờ lại có người nội địa tự động đến muốn hợp tác, nói muốn đại diện công ty phân phối sản phẩm, quan trọng hơn hàng hóa bọn họ nhập từ đây vào nội địa, giá tiền chỉ thấp hơn 5% so với giá bán lẻ trên thị trường Đài Loan hiện giờ, điều kiện duy nhất chính là bọn họ hy vọng có thể thay mặt công ty làm đại diện trong vòng 10 năm, trong thời gian này không thể đem quyền đại lý này giao cho một người ở nội địa khác, hay một người muốn đưa hàng vào nội địa tiêu thụ, hơn nữa quyền đại lý ở nội địa sẽ do bọn họ phụ trách.
Giám đốc công ty mì ăn liền như mở cờ trong bùng. Ngay lúc buôn bán của công ty đang bị bão hòa, chưa tìm được hướng đi mới lại có người muốn đến hợp tác. Hơn nữa công ty bây giờ lại không cần bỏ ra tiền bạc và thời gian để tấn công vào thị trường nội địa, đợi cho bọn họ tiến quân vào thị trường nội địa rồi, chuẩn bị thị trường thật tốt nghênh đón mình tiền vào, chuyện này đúng là chỉ có lợi mà không có hại. Có hợp tác cũng không thành vấn đề gì, dù sao trong tương lai 10 năm sau công ty cũng chưa có kế hoạch tiến công vào thị trường nội địa ngay.
Sau khi phương án hợp tác soạn thảo xong, An Nặc cùng Giang Thắng chạy về tình thành tìm một địa điểm thích hợp làm kho hàng. Mặc dù An Nặc còn việc trong bệnh viện, trừ chủ nhật mới có thời gian rảnh, mọi việc còn lại đều do Giang Thắng lo liệu. Nhưng cho dù chỉ chạy ra ngoài ngày chủ nhật, nhưng là đẻlàm việc, chuyện này cũng khiến cho An Nặc không khỏi mệt mỏi. Qủa nhiên tay trắng dựng sự nghiệp là chuyện gian nan mà khẳng định người chưa làm qua sẽ không biết được.
Tất cả mọi việc cũng dần đâu vào đó, kho hàng cũng đã tìm được, công nhân cũng đã tuyển được rồi, hiện tại chỉ cần xem nên tiêu thụ như thế nào thôi. Chuyện này Giang Thắng muốn xin ý kiến của An Nặc cho nhân viên ra chợ , phố quà vặt, chợ đêm....mỗi địa điểm mở ra một gian hàng để cho khách hàng ăn thử, đem một gói mì ăn liền chia thành nhiều phần, đặt ở nhiều nơi, để cho mọi người đều có thể ngửi được mùi thơm, đều muốn ăn.
Nếu làm như vậy sẽ cần rất nhiều nhân viên, hơn nữa không biết tất cả khách hàng có mua hay không, nếu để cho bọn họ thử như vậy phải tổn thất bao nhiêu tiền, nhưng đây cũng là cách tiếp thị hiệu quả nhất, trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.
Rất nhiều người ngửi thấy được mùi thơm, còn nghe được ăn thử miễn phí, còn có chút không tin, không dám tiến tới thử. Có một nhân viên nhanh trí, thấy người dân không dám tiến lên thử, trực tiếp cầm hai bát mỳ nhỏ đi đến đám đông phát, chờ cho có người tiếp nhận, lại quay trở lại gian hàng tiếp tục lấy những bát khác phân phát, mọi người bị mùi thơm của mì hấp dẫn, mọi người dần không kiềm chế được, đi xuyên qua đám đông nụp ở chỗ không ai nhìn thấy nhâm nhi thưởng thức món ăn mới.
Từ từ người tới ăn thử ngày càng nhiều, không biết người nào hô một tiếng ăn ngon! Những người khác cũng đi theo phụ họa. Lúc này người phụ trách bán hàng lại lấy ra thêm mấy gói mỳ mới, ở trước mặt mọi người bắt đầu chế biến. Chỉ cần cho gói mì vào bát, cho gói gia vị vào rồi đổ nước sôi lên. Đám đông thấy một món ngon như vậy, lại được chế biến một cách rất đơn giản và nhanh chóng, cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Đồng chí, đây là thứ gì vậy?” có người đặt câu hỏi.
Lúc này, nhân viên bán hàng đã được đào tạo kỹ lưỡng, liền tỉ mỉ trả lời. “Cái này gọi là mì ăn liền, từ Đài Loan chuyển tới, ông chủ chúng tôi cảm thấy đây là đồ tốt, mà mọi người ở đây lài chưa được thưởng thức, nên cố ý bày nhiều gian hàng để tất cả mọi người có thể nến thử miễn phí một chút.”
“Ai, được ăn đồ ngon mà không phải trả tiền, vậy không phải ông chủ các ăn sẽ bị thiệt hại lớn sao?” có người kinh ngạc hỏi.
Người bán hàng liền cười trả lời: “Ông chủ húng tôi cùng chủ xưởng sản xuất là người một nhà, nếu anh thấy thích thì hãy mua mấy bọc về ăn đi, chúng tôi là làm ăn có thành tín, nặng chất hơn nặng vật chất, quyết không để cho ngài mua bán lỗ vốn.” Những câu này đều là do An Nặc cùng Giang Thắng dậy bọn họ từ trước.
Người đến ăn mì nghe thấy vậy, cảm thấy chuyện này tùy theo mọi người, thích ăn thì mua về nhà, không thích thì thôi, ông chủ tiệm mì này đúng là một thương gia tốt, không lừa gạt người tiêu dùng. Vì vậy có hứng thú , có người hỏi giá tiền: “Vậy thứ này các anh bán bao nhiêu tiền một gói?”
“Hai hào một bọc, giá không hề đắt, số lượng nhiều, mùi vị lại rất được, tuyệt đối là đồ tốt.” Người phụ trách trả lời.
Mọi người vừa nghe, cảm thấy quả thật không tệ. Bình thường công làm nhân viên chính thức cũng được khoảng 30 đồng một tháng, mì ăn liền hai hào một gói, lại có thể ăn no bụng, hơn nữa so với ăn ở tiệm mì tự làm còn tiện hơn rất nhiều, có thể ăn được đồ ngon, lại tiện lợi, quả là một lựa chọn tốt.
“Vậy hiện tại các anh có bán không?” có người lại hỏi.
Người phụ trách trả lời: “Chúng tôi hôm nay chỉ phát đồ ăn thử thôi, ba ngày sau mới chính thức bán hàng, nếu ngày muốn ăn tiếp hai ngày này có thể đến đây ăn nhiều lần, chúng tôi sẽ phát ăn thử cho đến hết ba ngày này.
Cuộc đối thoại chấm dứt, bầu không khí cũng dễ dàng hơn rất nhiều, cũng gợi lên sự động lòng của mọi người, từ ngày đầu tiên bắt đầu, người đến ăn thử nhiều đếm không hết, danh tiếng lập tức bay ra ngoài, còn khiến rất nhiều nhà buôn bán nhỏ cũng động lòng.
Ba ngày sau đó, quả nhiên có khách đến mua mì, còn có rất nhiều nhà buôn bán nhỏ cũng đến xin hợp tác. Lúc bắt đầu bán, do vừa bán nên lợi nhuận bán lẻ 1 gói là không nhiều, An Nặc liền tung ra chiêu bài, chỉ bán theo bọc lớn không bán lẻ, cũng chính là chỉ tập trung vào bán buôn. Từ nơi này, sự nghiệp của An Nặc cũng chích thức bắt đầu.
Vì mải lo chuyện bán mì, An Nặc sắp nửa tháng rồi không nghỉ ngơi thật tốt, cũng không có về nhà, không có thời gian nhớ tới Phó Quốc Hoa. Đột nhiên khi xong việc, An Nặc lại cảm thấy có chút áy náy, trọng tâm của cô phải đặt trên người Phó Quốc Hoa, nhưng bởi vì gây dựng sự nghiệp lần này, cô đã tập trung mọi sức lực chuyện gì cũng không để tâm đến. Đây cũng là thói quen không sửa được của cô. An Nặc vuốt ve cái trán. Tuần này về nhà nghỉ ngơi, xem ba mẹ và mẹ chồng một chút, đến cuối tuần đến quân doanh thăm anh, không biết anh thế nào?. Mình công việc bề bộn không viết thư cho anh, vậy mà anh cũng không chủ động viết thư hỏi thăm mình, nghĩ tới đây, An Nặc lại có chút tức giận.
Cuối cùng chủ nhật đã tới, An Nặc về đến nhà mang cho ba mẹ cùng mẹ chồng một chút đồ, bà người nghe cô nói rất bận, họ cũng có thể hiểu được, đặt biệt là mẹ chồng cô. Ba mẹ cô đã sớm quen chuyện cô có việc sẽ tự mình giải quyết rồi. Mỗi lần thấy cô vất vả sẽ luôn ở bên cạnh yên lặng ủng hộ. Nhưng mẹ chồng cô lại không biết, còn tận tình khuyên cô, dù có mải đến đâu, cũng phải chăm sóc thân thể thật tốt, nếu thân thể phụ nữ mà suy giảm, về sau sẽ càng mệt mỏi hơn. Lôi kéo cánh tay An Nặc nói một hồi, nửa tháng không gặp, thật sự có chút nhờ nhung. Mải nói chuyện của An Nặc, Trương Tú cũng quên đem con trai mình ở một bên không nhắc tới.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
87 chương
56 chương
10 chương
63 chương
65 chương
31 chương