Từ nhỏ Tô An Ninh đã đi quay phim rồi, nhưng xưa nay lại chưa từng chân chính hôn môi với người ta, ngay cả cách lấy hơi cũng không biết. Cũng may một lúc sau Cố Thời Cảnh đã buông cô ra rồi, mặt của cô đỏ bừng như quả táo đỏ. Cố Thời Cảnh kề sát lại chống lên đầu của cô, cười nhẹ, “Ngay cả cách lấy hơi cũng không biết, xem ra sau này anh còn phải cố gắng nhiều hơn mới được rồi.” Tô An Ninh bị anh trêu chọc đến độ mặt đỏ tim run, cũng không biết phải nói gì, vừa vặn ngoài cửa có người gõ cửa. Tô An Ninh vội vàng đẩy anh ra, “Cơm đến rồi, anh đi mở cửa đi.” Cố Thời Cảnh lại hôn lên cánh môi cô một cái rồi mới chịu đi mở cửa. Tô An Ninh hai tay ôm mặt, gương mặt nóng như lửa, lòng bàn tay cũng nóng bừng theo. Nụ hôn đầu bảo vệ suốt hơn hai mươi năm trời, có phải nên ghi chép lại một chút không nhỉ. Cố Thời Cảnh không để phục vụ vào cửa, tự đẩy xe đồ ăn vào trong phòng, đóng cửa lại. Dọn xong đồ ăn bát đũa, anh đi đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, đỡ Tô An Ninh dậy, “Còn không chịu dậy à, có phải muốn anh ôm em lại đó không?” Tô An Ninh vội vàng lắc đầu, hai tay ôm mặt, “Không cần không cần, tự em đi.” “Hôn cũng hôn rồi, thẹn thùng cái gì nữa.” Cố Thời Cảnh kéo tay của cô xuống, cười nhẹ, “Chỉ là vẻ đỏ mặt của em rất đáng yêu, cũng càng mê hoặc lòng người hơn.” Tô An Ninh thuận theo ánh mắt của anh, đưa tay ngăn trước ngực, tức giận nói, “Thầy Cố! Anh.” Làm sao lại biến thành lưu manh rồi. Sợ cô giận, Cố Thời Cảnh cũng không đùa cô nữa, nhéo nhéo gương mặt cô, cười nói, “Anh cái gì, giận à?” “Không ạ.” Tô An Ninh kéo tay của anh xuống. Cố Thời Cảnh thuận thế cầm tay cô, “Thế thì ra ăn cơm thôi.” Tô An Ninh gật đầu, nói sớm không phải tốt rồi à. Đồ ăn là hai người cùng gọi, toàn bộ đều lấy thanh đạm làm chủ. Thực ra khẩu vị của Tô An Ninh hơi nặng, nhưng cân nhắc đến việc dạ dày của Cố Thời Cảnh không tốt, cô cũng không gọi những món đồ nặng đô kia. Món ăn thanh đạm ăn vào miệng thực sự không có mùi vị gì, Tô An Ninh chọn đồ ăn, Cố Thời Cảnh ở đối diện đẩy sang cho cô một cái bát nhỏ. “Đây là cái gì ạ?” Tô An Ninh nhìn bát. “Đây là nước sốt cho em.” Cố Thời Cảnh lại đẩy thêm lần nữa, “Cái này hơi cay, cái này thì cay.” “Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh đưa tay kéo bát đến trước mặt. “Ăn ít một chút.” Cố Thời Cảnh căn dặn. Tô An Ninh lắc đầu, cười nói, “Không sao đâu ạ, em cực thích ăn cay.” Cố Thời Cảnh thấp giọng hỏi, “Ăn ngon lắm à?” “Vâng, đúng rồi ạ.” Tô An Ninh dụ dỗ anh, “Anh có muốn nếm thử vị của nó không?” “Được thôi.” Cố Thời Cảnh gật đầu. Tô An Ninh đem bát đẩy lại cho anh. Cố Thời Cảnh nhìn chằm chằm môi của cô, cười, “Anh muốn nếm thử mùi vị ở nơi đó cơ.” “…” Tô An Ninh. Cô thật sự không biết hóa ra Cố Thời Cảnh lưu manh như thế đấy. * Hơn hai tháng, buổi chung kết khiến cho người ta chờ mong đã lâu sắp mở màn. Trên trận đấu chỉ còn lại ba người. Tô An Ninh, Lý Hồng Vũ, còn có Triệu Thiến. Tô An Ninh và Lý Hồng Vũ thực lực tương đương, Triệu Thiến hơi kém hơn chút. Trận chung kết được tổ chức ở nhà hát thành phố, giải tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang từ khi phát sóng đến nay đã thu hút được không ít được sự chú ý của mọi người. Mấy ngày trước khi diễn ra trận đấu, mọi người đã đi lấy vé để đến xem trực tiếp rồi. “Căng thẳng à?” Cố Thời Cảnh cầm tay Tô An Ninh, nghiêng đầu hỏi cô. Tô An Ninh lắc đầu, “Trước kia còn hơi căng thẳng, nhưng giờ lại bình tĩnh lạ thường luôn ạ, có thể là do đã có nhiều trải nghiệm rồi.” “Ừm.” Cố Thời Cảnh nhẹ giọng nói, “Sau khi cuộc tranh tài kết thúc anh sẽ dẫn em đi ăn mừng nhé.” Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Em muốn đi đâu?” Đôi mắt Tô An Ninh sáng rực lên, “Đi đâu cũng được ạ?” “Ừm.” Cố Thời Cảnh cười khẽ, “Đâu cũng được.” “Ai.” Tô An Ninh suy nghĩ một lúc, hơi ảo não, “Tạm thời không nghĩ ra được ạ.” Trước đó cô vẫn luôn muốn đi lữ hành, thế nhưng là thật muốn đi lại không biết nơi nào chơi vui. Ngón tay Cố Thời Cảnh nhẹ nhàng chà xát mu bàn tay trắng nõn non mịn mà của cô, nhẹ giọng nói, “Em cứ từ từ suy nghĩ, không phải vội.” Mu bàn tay Tô An Ninh bị anh vân vê đến nóng lên, nhưng anh cũng không có tư thái muốn thu tay lại. Gặp Tô An Ninh nhìn anh, anh mỉm cười, mắt sắc hiện ra tia sáng, “Nghĩ được rồi à?” “Không ạ.” Tô An Ninh đẩy tay anh ra, “Thời gian không còn sớm, em phải chuẩn bị vào trận rồi.” “Đợi một phút đã.” Cố Thời Cảnh thuận thế cầm một cái tay khác của cô, hai bàn tay mười ngón đan lấy, dán thật chặt vào nhau. Tô An Ninh nhìn động tác của anh, hơi buồn cười, hóa ra người được người xưng là đại lão Cố thần, cũng có đôi khi rất ngây thơ. Hai tay Tô An Ninh đều bị anh nắm lấy, điện thoại di động kêu lên cũng không nhận được. “Em muốn nghe, anh buông ra đi mà.” Cố Thời Cảnh cười khẽ, buông lỏng một tay ra, ra hiệu cô dùng tay kia lấy. Tô An Ninh cũng không rảnh so đo với anh, cầm điện thoại di động lên, nghe. Âm thanh ở đầu bên kia của Tưởng Hủ Hủ rất lộn xộn, giọng nói không khỏi lớn hơn, “An Ninh, cậu đi đâu thế? Tớ chờ ở phía sau sân khấu sao chẳng thấy cậu đâu.” Tô An Ninh vô thức nhìn Cố Thời Cảnh một chút, “Có chút việc nên chậm trễ, tớ lập tức đi qua ngay đây.” Tưởng Hủ Hủ, “A, vậy cậu tranh thủ thời gian đến đi, tớ chờ cậu.” Tô An Ninh nói một tiếng “được”, mu bàn tay bỗng tê dại đi, cô “A” một tiếng. Tưởng Hủ Hủ vội hỏi, “Sao thế? An Ninh.” “Không có việc gì không có việc gì, không cẩn thận bị muỗi cắn ấy mà.” Tô An Ninh nói, “Hủ Hủ, không nói nữa, giờ tớ đi ngay đây.” Tưởng Hủ Hủ, “Được rồi.” “Đừng có quá đáng nhé.” Tô An Ninh đẩy Cố Thời Cảnh. Cố Thời Cảnh giương mắt nhìn cô, khóe miệng ẩn giấu một tia cười, “Còn có thể quá đáng hơn đấy, em có muốn thử một chút không?” Cố Thời Cảnh nghiêng thân hướng về phía trước, Tô An Ninh vội vươn tay chống lấy người anh đang lại gần, “Một phút đã qua rồi, em phải đi thật đây.” Cố Thời Cảnh cười nhẹ, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái, cũng không đùa cô nữa, “Đừng áp lực, trong lòng anh, em là tuyệt nhất.” Tô An Ninh cười “Vâng” một tiếng, mở cửa xe, xuống xe, vẫy tay với anh, “Em vào đây.” Cố Thời Cảnh gật đầu, “Ừm.” * Ở lối vào hậu trường, Tưởng Hủ Hủ đang đứng ở nơi đó, nhìn thấy Tô An Ninh, tiến lên nghênh đón cô, “An Ninh, cuối cùng cậu cũng đến.” Tưởng Hủ Hủ móc từ trong túi ra một chiếc túi may mắn, “Cái này cho cậu nè.” “Đây là cái gì thế?” Tô An Ninh nhận lấy. “Túi may mắn đó.” Tưởng Hủ Hủ căn dặn, “Lát nữa lên sân khấu nhớ mang theo, nhất định sẽ có vận may sẽ giáng lâm.” Tô An Ninh buồn cười, “Được thôi, tớ nhận.” “Ừm, cố lên!” Tưởng Hủ Hủ làm điệu bộ với cô. Bên cạnh có người gọi Tô An Ninh vào trang điểm, Tô An Ninh gật đầu, nói với Tưởng Hủ Hủ, “Tớ vào đây.” Tưởng Hủ Hủ gật đầu, “Ừm, đi đi.” Tô An Ninh đi vào, bên trong phòng trang điểm có Lý Hồng Vũ đã trang điểm thay quần áo xong xuôi, Triệu Thiến còn đang trang điểm, tựa hồ không vừa lòng với tay nghề thợ trang điểm, hung hăng giễu cợt. Lý Hồng Vũ thấy cô thì gật đầu một cái rồi lại tiếp tục luyện hát. Tô An Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, có người đưa cho cô một cốc nước. Tô An Ninh nhận rồi nói một tiếng cảm ơn. Một lúc sau có thợ trang điểm lại gần trang điểm cho cô, đầu tiên là hỏi xem cô muốn có hiệu quả như thế nào. Các ca khúc mà Tô An Ninh chọn đều là những bài trong như nước, cách trang điểm vẫn thanh nhã như cũ. Thợ trang điểm sau khi hiểu rồi thì bắt tay vào trang điểm. Tô An Ninh mở điện thoại ra, nghe nhạc. Trong khoảng thời gian này Cố Thời Cảnh dạy cho cô rất nhiều thứ, liên quan tới việc phải viết lời thế nào thì càng có thâm ý, luyện tập nốt nhạc, và cả cách khống chế nốt cao nốt thấp. Trong thời gian ngắn sự tiến bộ của cô đã được nâng cao rõ rệt rồi, ngay cả Dư Hàm cũng nhận ra, còn đặc biệt hỏi cô xem có phải cô giấu diếm ra ngoài tìm thầy dạy khác không. Tô An Ninh nào dám lôi Cố Thời Cảnh ra nói chứ, chỉ nói là mình tự nhìn tư liệu trên mạng luyện tập. Thợ trang điểm buông chiếc đánh phấn má xuống, “Tô tiểu thư, đã trang điểm xong rồi, cô xem xem có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói ra để tôi sửa lại ạ.” Da Tô An Ninh rất đẹp, gương mặt lúc chưa trang điểm cũng rất xinh đẹp, huống chi là trang điểm. Cô lắc đầu, “Không cần, rất đẹp rồi.” Thợ trang điểm gật đầu, hỏi, “Vậy bây giờ cô muốn thay quần áo không ạ?” “Được.” Tô An Ninh đi theo cô ấy đến phòng quần áo ở sát vách. Cô thay sang một bộ váy màu vàng ấm áp, Làn da Tô An Ninh trắng nõn nên mặc đồ màu gì cũng có thể hold* được hết. *Cân được hết. Thợ trang điểm tán thưởng nói, “Đẹp quá.” Tô An Ninh cười cười, kéo chiếc vay quay lại phòng trang điểm. Bắt đầu luyện giọng sớm nên cuống họng hơi khô khát, Tô An Ninh bưng cốc nước lên uống một chút. Tranh tài nhanh chóng bắt đầu, cô ngồi trên ghế chuẩn bị cuối cùng. Cô là người ra sân cuối cùng, thời gian rất đủ, luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần. Thời gian từng giây từng phút qua, cô đang chăm chú đang luyện tập thì đôi mắt bị người ta che mất, cô tưởng rằng là Tưởng Hủ Hủ. “Hủ Hủ, đừng nghịch.” “Hủ Hủ là ai?” Nghe thấy giọng nói không đúng, Tô An Ninh quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Hành Chu. Cô giật nảy mình, “Phương Tiểu Chu, sao anh lại tới đây?” “Anh, anh sao không thể đến chứ?” Phương Hành Chu học theo giọng điệu của cô. Tô An Ninh nhìn bốn phía xung quanh, còn may là ở trong đây không có ai, đẩy anh ta ra ngoài, “Anh đi ra nhanh lên, đừng đợi ở đây.” Phương Hành Chu vô lại không chịu đi, “An Ninh, em cũng quá nhẫn tâm rồi đấy, anh ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để cổ vũ cho em cố lên, sao em có thể đuổi anh đi như thế hả?” Tô An Ninh thấy không có ai, cũng không đuổi anh ta đi nữa. “Anh quay phim xong rồi?” Phương Hành Chu gật đầu, “Đúng vậy đó, trong đêm qua đã quay xong rồi, sáng nay hơ khô thẻ tre*, anh đây thậm chí ngủ cũng không ngủ đã chạy đến đây rồi. Em nhìn xem, anh đối xử tốt với em quá đúng không?” *Hơ khô thẻ tre: Chỉ việc hoàn thành một tác phẩm. “Ừm ừm, tốt, tốt lắm.” Tô An Ninh gật gật đầu, hỏi.”Ba em có về cùng không thế?” “Mấy ngày chú Tô mới về.” Phương Hành Chu nhìn cô, “Đến giờ em với ba em vẫn chưa liên lạc?” “Ừm.” Tô An Ninh gật đầu,hơi uể oải. Từ sau khi cô không nghe theo sự sắp xếp của Tô Triết Hoa mà tham gia giải tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang. Thế là Tô Triết Hoa cũng không chủ động liên lạc với cô nữa, cô gọi điện thoại tới thì cũng chẳng nói được mấy câu đã cúp. Sau đó thì vội vàng tranh tài nên cô cũng không liên lạc lại với Tô Triết Hoa. “An Ninh, thực ra chú Tô rất thương em đấy.” Phương Hành Chu muốn điều tiết mối quan hệ của hai người họ, “Chuyện xấu lần trước của em cũng là do chú Tô bảo anh đi xử lí đấy. Lần này chú Tô về rồi em nhớ câu thông với chú ấy một chút, đừng chọc ông ấy tức giận.” “Em biết rồi.” Tô An Ninh gật đầu, đương nhiên là cô muốn câu thông rồi, chỉ là đến lúc đó sợ lại tránh không được thêm một trận chiến loạn lạc. Tính toán thời gian thì mẹ cô cũng sắp về nước rồi, đến lúc đó có bà đứng giữa làm cầu nối, sẽ không có vấn đề quá lớn. Có người gõ cửa, nói, ” An Ninh, chuẩn bị một chút đi, sắp đến lượt cô lên sân rồi.” “Biết rồi ạ.” Tô An Ninh quay đầu, “Phương Tiểu Chu, anh tìm chỗ nghỉ ngơi một lúc đi, em đi đây.” Phương Hành Chu gật đầu, “Ừm, cố lên nhé.”