Du Chi về đến nhà cảm thấy cả người không ổn lắm. —– Vì sao trong nhà lại có những người kì quái này chứ?!! QAQ Giờ phút này sắc mặt thượng tướng đen đến không tả nổi, mẹ anh thân thiết giữ chặt hai tay Du Chi thì không nói, cái đáng nói là tiểu tử kia vẫn luôn dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình cầu cứu. Cố mama nhìn con dâu cùng con trai trao đổi ánh mắt, lại càng vui vẻ, càng nhìn càng thấy Du Chi thuận mắt. So với Cố mama chủ động nhiệt tình, Cố baba trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Du Chi với ánh mắt hài lòng. Nội tâm Du Chi suýt nữa là hỏng mất. —– Thượng tướng mau cứu tôi! (/TДT)/ Thượng tướng: “…” “Mẹ, mẹ đừng dọa cậu ấy.” Cố mama kháng nghị, “Mẹ nhìn con dâu mẹ cũng không được à!” Con! Dâu! QA□□□□□□Q Du Chi cố gắng giải thích, “Con với thượng tướng…” “Con yên tâm, mẹ là một con người hiện đại, sẽ không phản đối các con đâu.” —– Tôi, tôi không phải có ý này! Tôi muốn nói mọi người hiểu lầm rồi! Tôi với thượng tướng không phải quan hệ này! QAQ Du Chi cảm thấy khả năng lý giải của thượng tướng nhất định là di truyền từ Cố mama, đều… không bình thường… như vậy… “Ừm, nếu A Điệt khi dễ con, ba mẹ sẽ cho con chỗ dựa.” —– Cố baba tại sao cũng như vậy! QAQ Cố mama tươi cười, hưng phấn lập tức coi ngày, “Tháng này có ngày lành, đứa nhỏ nhà ngươi thích loại hình hôn lễ nào? Mẹ giúp con an bài, hôn lễ ở bờ biển? Hay là trên bãi cỏ?” —– Không cần bờ biển! Bãi cỏ nghe cũng không tệ lắm… —– Không đúng! Thế nào lại nói đến hôn lễ rồi?! (ロ) … “Cái kia, con kì thật không….” “Không nghĩ kết hôn nhanh như vậy?” Cố mama lại phát huy kĩ năng lý giải như thần, “Cái gì cũng có thể đáp ứng con, duy nhất cái này không được, mẹ với baba con đã muốn ôm cháu trai rồi.” —– Cháu, cháu, cháu, cháu, trai, trai, trai, trai….. —– Tôi vẫn là không nói được, càng nói càng sai ●^● Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố mama là thần trợ công w