Kế hoạch của bảo bối: người mẹ này con muốn

Chương 66 : Người không biết thẹn là vô địch! 2

Edtior: Ngạn Tịnh. Chát---- Trên mặt bất ngờ xảy ra đau đớn hoàn toàn khiến cô tỉnh táo lại, cũng trực tiếp đẩy trái tim cô vào hầm băng. “Anh nói đủ rồi...” Cố Hành Thâm gắt gao nắm chặt bàn tay mất khống chế đã vung xuống vẫn còn đang run rẩy kia. Cung Tiểu Kiều che một bên gò má bị Cố Hành Thâm đánh, tóc xốc xếch che kín mặt mũi. Tần Nghiêu cùng Cố Tiểu Nhu đều ngẩn ra. “Tiểu Kiều, em thế nào rồi...” Tần Nghiêu muốn đi xem mặt của cô, Cung Tiểu Kiều né tránh, vừa mới bước ra một bước, liền bị Cố Hành Thâm ngăn lại. “Nói xin lỗi!” “Không.” Thân thể Cung Tiểu Kiều không ngừng run rẩy lên. “Tiểu Kiều, nói xin lỗi.” Cố Hành Thâm vẫn cố chấp như cũ. Cố Tiểu Nhu luống cuống nói, “Anh, không cần như vậy...” Cung Tiểu Kiều cúi thấp đầu, một hồi lâu sau, “Được... Tôi xin lỗi...” “Tiểu Kiều...” Tần Nghiêu một mặt thương tiếc, tay cô vẫn như trước nắm lấy tay hắn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được cánh tay cùng thân thể của cô đều run rẩy kịch liệt. “Cố Tiểu Nhu, thật xin lỗi.” Cô nói thật nhẹ, ngữ khí bình tĩnh. “Được rồi chứ?” Cung Tiểu Kiều ném tay Tần Nghiêu ra, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quần áo hành lý cũng chẳng mang, cứ như vậy mở cửa chạy ra ngoài. Một phòng an tĩnh. “Anh, anh không nên đánh Tiểu Kiều...” “Đi nghỉ ngơi đi.” Cố Hành Thâm đỡ cô ta ngồi xuống, vẻ mặt không nhìn ra vui giận. “Anh, máu... Tay anh...” Cố Tiểu Nhu đột nhiên nhìn tay Cố Hành Thâm, kinh hoảng nói. Cố Hành Thâm kinh ngạc nhìn vết máu trên tay. Tại sao có máu... Cô bị thương chỗ nào... Cô... Choáng váng máu... - Cung Tiểu Kiều lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, rời khỏi nơi đó. Rời khỏi nơi khiến cho cô hô hấp cũng thấy đau đớn. Trong cổ họng có mùi máu tanh, trên bàn tay dường như có dịch thể trơn trượt, cô mở bàn tay đang bụm mặt ra, trên tay dính đầy chất lỏng màu đỏ... Nhất thời, một trận cảm giác đầu váng mắt hoa ùn ùn kéo đến. Cung Tiểu Kiều cố nén choáng váng, móc khăn giấy ra chặn lại máu đang chảy trong mũi, sau đó lảo đảo đi về phía trước. Cái bộ dáng gò má sưng phù, mất mát chán nản này, có thể đi nơi nào? Trường học không thể đi, càng không thể để cho Tiểu Tĩnh nhìn thấy, chìa khóa mướn phòng mới nhét trong vali chỗ Cố Hành Thâm... Thậm chí ngay cả một nơi để đi cũng không có, chỉ có thể đi lung tung không mục đích về phía trước... Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều rốt cuộc tựa vào một góc trong công viên hôn mê bất tỉnh. Thực tế chứng minh, cũng không phải mỗi một cô bé lọ lem gặp rủi ro đều sẽ gặp được hoàng tử. Cô nằm trong công viên, từ buổi sáng choáng váng bất tỉnh cho đến khi màn đêm buông xuống. Bởi vì vị trí cô ngã có chút vắng vẻ, cho nên cả ngày cũng chẳng có ai phát hiện ra cô. Lúc tỉnh lại, tay chân lặng băng như chết lặng, toàn thân vô lực, căn bản không có cách nào đứng lên được. Lúc đó Cung Tiểu Kiều cũng không biết, trong hơn mười tiếng cô đang hôn mê bất tỉnh, ở bên ngoài đã tìm kếm cô đến trời long đất lở.