Kế hoạch của bảo bối: người mẹ này con muốn

Chương 62 : Thâm thâm, người ta còn muốn... 2

Editor: Ngạn Tịnh. “Cố Hành Thâm, anh cũng biết, tôi trước giờ đều là có thù oán phải trả! Ai bảo anh chọc tôi...” Cố Hành Thâm dường như cũng không tức giận như trong tưởng tượng, chẳng qua là dù bận vẫn ung dung dựa vào trên ghế salon, câu đầu tiên khi mở miệng lại không phải là mắng cô, mà là hỏi, “Vừa rồi em vẫn luôn ‘A a’ là muốn nói gì?” Cung Tiểu Kiều xám mặt lại, “Bây giờ mới biết hỏi, lúc tôi ‘A’ sao anh không thể ngừng miệng nghe tiếng lòng của tôi một chút chứ!” “Bây giờ nghe cũng giống vậy thôi. Qua đây!” Anh vẫy vẫy tay với cô. Không thể không nói, giọng điệu vừa rồi của nhóc con này thật sự quyến cmn rũ, cũng không biết học được từ đâu... Lúc trước từng nghe qua cô giả giọng âm trầm, giả giọng điệu đáng yêu, giả giọng điệu ngu ngốc, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng rung động như lần này. Nhóc con nhà anh từ lúc nào đã thành một người phụ nữ khiến anh nổi lên ý nghĩ như vậy... Cung Tiểu Kiều lại càng lẩn tránh xa hơn một chút, cảnh giác nhìn anh, “Tôi niệm kinh!” “Niệm cái gì rồi? Nói nghe một chút xem ~” Cố Hành Thâm thật sự có hứng thú nhìn cô. “Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh!!!” “Bàn Nhược Tâm Kinh?” “Chính là Bàn Nhược Tâm Kinh!” Cung Tiểu Kiều nhìn Cố Hành Thâm, vẻ mặt trảm yêu trừ ma, trong miệng lẩm bẩm, “Xem Tự Tại Bồ Tát, Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa thời điểm, chiếu thấy ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, bị nghĩ được thức, cũng lại như là. Xá Lợi Tử, là Chư pháp không tương, không sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, không tăng không giảm...” Cố Hành Thâm nghe xong nghiêm trang gật đầu, “Ừ! Kinh văn này nghe không tệ, sư phụ dạy? Sau này đọc nhiều một chút!” Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa thời điểm... Bên trong, có tên của anh... “Ngưoời đọc là anh!” Cung Tiểu Kiều bi phẫn không thôi, “Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc!” Cố Hành Thâm lên tiếng phản bác, “Thực sắc tính dã! Tại sao phải vi phạm bản tính?” “Ai quản anh có vi phạm hay không, cho dù anh nổi lòng sắc cũng nên phân biệt đối tượng chứ!” “Ý của em là nói anh bụng đói ăn quàng?” Vấn đề này của Cố Hành Thâm hỏi quá âm hiểm, nếu cô không thừa nhận chính là phản bác quan điểm của mình. Nếu thừa nhận, đó chính là tự công nhận mình là ‘thức ăn’ bị đói nên ăn quàng kia! “Có rảnh rỗi bắt nạt tôi, không bằng chuyển chút tâm tư lo lắng ngày mai phải đối phó với vị hôn thê của anh thế nào đi!” Cung Tiểu Kiều nghiêng đầu trở về bỏ đôi dép con thỏ yêu thích nhất vào hộp, sau đó tùy ý lấy mấy thứ vật nhỏ linh tinh như sơn móng tay, chìa khóa, gương nhỏ... trên bàn. “Thật phải đi?” Nhìn cô từng chút lấy đi dấu vết của mình trong căn phòng này, phảng phất trái tim cũng từng chút từng chút bị đào rỗng, có loại cảm giác như bị vứt bỏ. “Cố Hành Thâm, nếu anh còn ngăn cản tôi, tôi sẽ thật sự tức giận! Tôi đã nhìn anh nhiều năm như vậy, đã sớm chết lặng với vẻ ngoài của anh rồi, không tức là sắc, sắc tức là không. Mỹ sắc gì đó đối với tôi mà nói chỉ là mây bay, đừng cố gắng dẫn dụ tôi nữa!” Cung Tiểu Kiều lời nói chính nghĩa. --- Editor: Không dịch bản kinh kia, chính là vì dịch ra sẽ không còn chữ ‘Hành Thâm’ kia nữa, cho nên giữ nguyên, các cô muốn biết rõ hơn thì hỏi bác gồ nhé.