Trời ơi chương này siêu dài, hôm qua ta định cố làm xong nhưng lại ngủ gật mất hôm nay mới làm tiếp =)))))
Hạ Tình ôm đầu gối ở trên xe khóc, Phó A Bảo cảm thấy cô có chút đáng thương, lẽ nào anh trai cậu thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với chị ấy rồi hả? Không thể đi...
Phó A Bảo ngoắc ngoắc tay với Trịnh Cảnh Đồng, ra hiệu y gần vào đây nói chuyện một chút, Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên cầu còn không được, lập tức liền sán tới, nếu không lo lắng trong bụng Phó A Bảo có bảo bảo không thể chen chúc càn rỡ, y đã sớm dán tới.
"Tai lại đây." Phó A Bảo nhỏ giọng hỏi Trịnh Cảnh Đồng, "Anh và anh trai em là bạn học, anh không phải biết chút gì đi? Nhanh lên cùng em nói một chút, anh trai em có phải là từng bắt nạt chị Hạ Tình a? Lúc trước ăn cơm Hạ Tình nói chị ấy thời đại học đã xuất ngoại, vẫn chưa từng trở lại, cái đó cùng xung đột với anh trai em nhất định là ở thời đại học." Phó A Bảo thông minh đột xuất.
"Anh không biết a." Trịnh Cảnh Đồng cũng cảm thấy thật kỳ quái, "Có điều nhân phẩm của anh trai em chính em không biết sao, hắn không phải loại người vô trách nhiệm, thời đại học danh tiếng rất tốt, anh và hắn vẫn là bạn bè, nhân phẩm của hắn anh biết rất rõ, anh cảm thấy trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó."
Phó A Bảo gật gật đầu, Trịnh Cảnh Đồng nói lời này cậu thích nghe, anh trai cậu nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề, cùng Hạ Tình trong lúc đó nhất định là có hiểu lầm gì đó, cậu làm em trai, nhất định phải vì anh trai mình mà gột rửa oan khuất!
Có điều xem tình trạng tinh thần hiện tại của Hạ Tình, cộng thêm trên xe còn có những người khác, không phải thời cơ tốt để hỏi, hai người quyết định về nhà trước rồi nói tiếp.
Thời gian này vừa vặn không kẹt xe, chậm một chút nữa liền muốn kẹt xe, vì thế về nhà vẫn là rất, người nhà họ Trịnh cũng kỳ quái, không phải đi ra ngoài xem phim sao, làm sao mà nhìn một chút đã mang về một cô nương xinh đẹp rồi.
"Ai u, đây không phải Tình Tình sao." Vu Thư nhìn thấy Hạ Tình được hai bảo mẫu đỡ lấy kinh ngạc, "Con bé đây là thế nào?"
"Uống say." Trịnh Cảnh Đồng chỉ chỉ chiếc xe phía sau kia, "Cô ấy không mở được xe, lại không muốn trở về nhà, bọn con dù sao cũng không tiện để một mình cô ấy ở trên đường lớn, buổi tối cũng không an toàn.
"Làm sao vậy, cãi nhau với Lập Nhân hả?" Vu Thư sờ sờ mặt Hạ Tình, khuôn mặt đỏ hồng này nhìn cũng không tốt chút nào, "Mau đỡ con bé vào, mẹ bảo người mang nước mật ong tỉnh rượu cho con bé."
"Không cãi nhau, đoán chừng là gặp chút chuyện không vui, lo lắng uống nhiều về nhà sẽ bị Lập Nhân mắng." Trịnh Cảnh Đồng bung ô để Phó A Bảo xuống xe, bây giờ vẫn còn có mặt trời ni.
Vu Thư cũng không hỏi nhiều, đoán chừng là con gái nhà người ta có tâm sự, bà cười híp mắt trên dưới đánh giá Phó A Bảo: "Phim xem hay không? Có mệt hay không?"
Phó A Bảo thân thân nhiệt nhiệt kéo tay Vu Thư: "Không mệt, chính là rạp chiếu phim quá lạnh lẽo buồn tẻ, đặt bao hết, một hội trường lớn như vậy, chỉ có 6 người bọn con, không náo nhiệt chút nào." Cậu cong môi không quá cao hứng.
"Cái này thì có gì đâu, muốn náo nhiệt còn không đơn giản sao, lần sau chúng ta đi cùng con, trong nhà nhiều người như vậy ni, cùng đi!"
Trịnh Cảnh Đồng giật nhẹ ống tay áo của Phó A Bảo nhỏ giọng nói: "Đừng quên chính sự, chuyện của anh trai em em đã quên?"
"Nha nha, đúng." Phó A Bảo phục hồi tinh thần lại, "Mẹ, con có việc hỏi chị Hạ Tình ni, sau đó trở lại tán gẫu cùng mẹ."
Hạ Tình lúc này đã uống một chén nước mật ong, Trịnh Cảnh Đồng cùng Phó A Bảo cảm thấy ở phòng khách hỏi bí mật không quá thỏa đáng, trong nhà còn có những người khác thì sao, liền để bảo mẫu đỡ Hạ Tình tới phòng khách nghỉ ngơi, hai người cũng đi vào theo, hai người trái phải ngồi ở trên ghế salong, Hạ Tình ngồi ở giữa.
Hạ Tình uống say có chút miệng rộng, hơn nữa đầu óc có chút hồ đồ, cô nhìn trái nhìn phải: "Hai người các anh làm gì?" Đều nhìn cô như thế làm cái gì?
Hai người liền đem nghi vấn vừa nãy ra hỏi, nhưng vừa hỏi sắc mặt Hạ Tình liền không tốt, cô lại vùi đầu bắt đầu khóc, sau khi uống say mặc kệ cái tâm tình gì đều bị phóng đại rất nhiều lần, vẫn đề của hai người vừa vặn chạm đến một điểm mẫn cảm trong nội tâm cô, ủy khuất của cô không ai có thể nói ra, mỗi lần đều là một thân một mình khóc, bị nam nhân mình thích ăn no căng diều vứt bỏ, sau đó đối phương quay đầu lại cùng tỷ muội tốt của mình cùng nhau làm chuyện như vậy khiến cô làm sao nói với người khác được, cô cảm giác mình chính là đại ngu ngốc!
Mà bây giờ, đối phương lại mời cô đi tham gia lễ đính hôn của bọn họ, Đới Tuyết Dao biết rõ ràng cô thích Phó Trạch Văn, sao có nói ra lời tàn nhẫn đến như vậy!
Kỳ thực từ trước ngày hôm nay, Hạ Tình xưa nay không cảm thấy Đới Tuyết Dao có chỗ nào không tốt, chỉ là vừa vặn Phó Trạch Văn thích Đới Tuyết Dao, Đới Tuyết Dao không làm sai cái gì, không thể bởi vì tỷ muội của mình cũng đồng dạng thích Phó Trạch Văn liền thoái nhượng đi? Sai lầm đều là cái tên tra nam kia!
Nhưng cô không hiểu, nữ nhân cần gì mà phải làm khó nữ nhân, tại sao phải để cô tới lễ đính hôn...
Phó A Bảo từ trên bàn rút giấy tới đưa cho Hạ Tình lau nước mắt, Trịnh Cảnh Đồng thì lại cầm cái thùng rác lại đây.
"Chị Hạ Tình, chị đừng khóc, chị khóc tới mức em đều muốn khóc rồi." Phó A Bảo tuy rằng không hiểu trên người Hạ Tình xảy ra chuyện gì, thế nhưng cậu cảm thấy đối phương xem ra thực sự rất đáng thương, cô gái này vừa nhìn chính là quen sống trong nhung lụa cái gì cũng không thiếu, chuyện có thể vì sao lại thương tâm thành như vậy a.
Trịnh Cảnh Đồng dỗ dành: "Có cái gì không vui cứ nói với bọn anh, em không phải là cùng Trạch Văn trong lúc đó có cái gì hiểu lầm a, hắn không phải làm chuyện gì mờ ám chứ? Không sao, em cứ nói với bọn anh, nếu hắn thực sự làm chuyện xấu, bọn anh khẳng định không thể bao che hắn!"
Phó A Bảo phụ họa: "Đúng vậy, anh ấy là anh trai em, nếu anh ấy có lỗi với chị, em liền thay chị giáo huấn anh ấy, làm tấm gương của em kiểu gì vậy! Quá không ra gì rồi!"
Hạ Tình đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, thời điểm người ta đang yếu đuối, bị một câu dỗ dành như thế cái gì cũng nói hết, Trịnh Cảnh Đồng cùng Phó A Bảo đã kinh hách đến nói đều nói không nên lời!
Tôi tích ông trời nha, bọn họ vậy mà nghe được bí mật khủng khiếp như thế!
Hạ Tình vẫn cứ thao thao bất tuyệt, cô một bên khóc một bên tự trách: "Kỳ thực em cũng biết là em ở đây cố tình gây sự, Trạch Văn căn bản không thích em, là em kiên quyết đưa tới cửa, hắn khẳng định sau đó rất hối hận, bỏ chạy cũng là chuyện đương nhiên, trải qua một lần lên giường liền chịu trách nhiệm, bây giờ còn tìm được ở đâu người cổ hủ như thế a, nhưng em đương nhiên vậy mà lại có loại ý nghĩ này, em nhất định là ngu ngốc!"
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Đột nhiên trúng tên thật ủy khuất, này không phải nói chính là anh sao...
"... Vậy anh trai em sau đó có nói với chị cái gì không?" Phó A Bảo cảm thấy việc này chịu thiệt tóm lại là con gái, dựa theo tính cách của anh trai cậu, nhất định sẽ hảo hảo giải thích một phen, cũng đều đã nhiều năm như vậy Hạ Tình vẫn không thể tiêu tan, sau lúc đó anh trai cậu đến cùng xử lý như thế nào a?
Hạ Tình lắc đầu một cái: "Cái gì cũng không nói, chị lúc đó không dám hỏi hắn, liền vẫn chờ, nhưng hắn vẫn không tìm chị, một câu nói cũng không có, thậm chí gặp mặt cũng sẽ tránh chị, sau đó chị lại đợi 2, 3 tuần, liền chờ đến lúc hắn và Tuyết Dao cùng một chỗ."
"Chị không phải nhất định phải làm cho hắn và chị cùng nhau." Hạ Tình che mặt, thanh âm nghẹn ngào, "Chị biết ban đầu chính là chị dâng tới cửa, chị không trách hắn, thế nhưng chị hi vọng hắn cứ từ chối chị, cũng có thể ngay mặt cùng chị nói một tiếng: Chúng ta không thích hợp."
"Nhưng hắn cái gì cũng không nói, coi như không làm được người yêu, chí ít bọn chị trước kia còn là bạn bè, nói một câu cự tuyệt rất khó sao, tại sao phải dùng phương thức như vậy nói cho chị biết!"
Trịnh Cảnh Đồng hồi tưởng lại, hình như Hạ Tình chính là xuất ngoại thời điểm đó, phỏng chừng cũng là bởi vì cái này. Y có thể hiểu được, con gái phát sinh chuyện như vậy, xác thực rất khó lại tiếp tục đối mặt, trái tim đều triệt để tổn thương đi, loại phương thức từ chối kia thật sự khiến người ta rất tổn thương, quá làm mất mặt rồi! Nếu như tâm lý năng lực chịu đựng kém, tự sát đều không nhất định ni.
Nhưng là không đúng a! Trịnh Cảnh Đồng có thể xác định chính xác cùng với khẳng định mà nói: Phó Trạch Văn lúc trước nhất định là thích Hạ Tình, hai người trong âm thầm nhưng là thường thường tán gẫu, người theo đuổi Hạ Tình khi đó rất nhiều, Phó Trạch Văn lần đầu tiên có con gái để thích, lo được lo mất không dám biểu lộ, nhưng trong lòng thật sự yêu thích vô cùng, nếu như Hạ Tình thật sự đưa tới cửa, Phó Trạch Văn khẳng định vui mừng tới nở hoa rồi chứ!
Nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề, có thể Trịnh Cảnh Đồng không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, nhìn dáng vẻ Hạ Tình liền biết không phải đang nói dối, cũng không phải chuyện vẻ vang gì, không cần thiết vô ích.
"Quá mức quá đáng rồi!" Phó A Bảo rầm rầm vỗ bàn nhỏ trước sô pha một cái, "Quá không ra gì rồi!"
Đang lúc suy nghĩ Trịnh Cảnh Đồng bị cậu làm giật mình, Hạ Tình cũng sợ tới ngừng khóc.
"Mặc kệ anh trai em đối với Hạ Tình chị có ý tứ hay không, việc này anh ấy đã xử lý tới không có đạo lý! Kỳ cục! Quá không đàn ông rồi!" Phó A Bảo phi thường tức giận, Phó Trạch Văn vẫn luôn là tấm gương của cậu, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy ni, chính là không thích con gái nhà người ta, anh cũng phải hảo hảo cự tuyệt a, tại sao có thể như vậy chứ! Hơn nữa anh cũng không thích chị ấy, lúc trước cũng đừng chạm vào chị ấy a, đây không phải là hại người ta sao! Quá khinh suất quá không đứng đắn rồi! "Em muốn hảo hảo cùng anh ấy nói một chút!"
"A Bảo, đừng tức giận đừng tức giận, cẩn thận chọc tức thân thể." Trịnh Cảnh Đồng đứng dậy đi kéo Phó A Bảo lại, "Chúng ta đi ra ngoài nói, để A Tình một mình tỉnh táo lại."
Y cảm thấy việc này khẳng định không phải đơn thuần như Hạ Tình nói, trước tiên không nói Phó Trạch Văn đối với Hạ Tình có bao nhiêu tình cảm, chỉ bằng nhân phẩm của Phó Trạch Văn, hắn sẽ không làm ra loại chuyện áp chế như thế đâu!
Phó A Bảo nhìn Hạ Tình, xác thực đáng thương, nói thêm gì nữa phỏng chừng lại muốn khóc, liền bất đắc dĩ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hạ Tình kéo tay Phó A Bảo, ánh mắt cô hồng hồng, mặt cũng hồng hồng, vừa bị Phó A Bảo làm cho giật mình cô tỉnh rượu hơn nửa, hơn nữa uống nước mật ong cũng có chút hiệu quả, nghe được Phó A Bảo muốn đi tìm Phó Trạch Văn nói cô liền hoảng rồi: "Đừng tìm anh trai em nói! Đều qua lâu như vậy rồi, chị chính là tự nhiên kêu ca, đừng tìm hắn nói." Cô còn muốn giữ lại chút tự tôn, cô vừa nãy đúng là uống nhiều rồi, uống nhiều rồi liền miệng rộng, việc này cô chưa từng cùng bất kỳ người nào khác nói, cô không muốn để cho mình mất mặt, đã trải qua một lần, không muốn lại có thêm chuyện như vậy nữa, coi như Phó A Bảo tìm Phó Trạch Văn nói rồi thì có ích gì, đối phương đều sắp kết hôn, đây không phải làm cho người ta thêm phiền phức sao.
Hạ Tình có chút hối hận, sớm biết đã không uống rượu, cô thật sự rất ảo não.
Phó A Bảo không chịu, Trịnh Cảnh Đồng đẩy cậu ra cửa, sau đó đóng cửa lại cho Hạ Tình, trước khi đi còn nói với cô: "Em hảo hảo nghỉ ngơi, tắm rồi ngủ một giấc, em sai người mang tới quần áo cho em tắm rửa, hôm nay ngủ lại nhà anh đi, anh gọi điện thoại cho anh trai em."
Đóng cửa lại Phó A Bảo liền không vui, cậu đối với hành động Trịnh Cảnh Đồng cưỡng ép kéo cậu ra ngoài rất bất mãn, thực sự là phản trời rồi! "Anh kéo em làm cái gì! Việc này phải tìm anh trai em hảo hảo nói một chút, cũng không thẻ bởi vì thời gian dài mà mặc kệ nó đi, mặc kệ qua bao lâu chuyện này cũng không phải việc nhỏ!" Nói xong cậu liền chạy về phòng mình, chuẩn bị dùng điện thoại cố định gọi điện thoại cho Phó Trạch Văn hảo hảo hỏi rõ ràng một chút!
"Chờ một chút chờ một chút." Trịnh Cảnh Đồng theo Phó A Bảo đi vào phòng, sau đó kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, "Em bình tĩnh đi, đây nhất định là có hiểu lầm ở bên trong, em đùng đùng gọi điện thoại mắng anh trai em một trận, quay đầu lại vạn nhất hắn là oan uổng ni, hay là có lý do gì khác ni?"
"Chuyện như vậy còn có thể là oan uổng? Còn có lý do khác?" Phó A Bảo cảm thấy căn bản không có khả năng!
"Em trước tiên đừng gọi điện thoại, trước hết nghe anh phân tích với em." Trịnh Cảnh Đồng tỉ mỉ nói đến quan điểm của mình, đem tất cả hoài nghe trong lòng y nói ra.
Phó A Bảo đầu tiên là không nhịn được cau mày, còn muốn làm ầm ĩ, có điều nghe đến phía sau liền yên tĩnh, cuối cùng chờ thời điểm Trịnh Cảnh Đồng nói xong cậu nghi ngờ hỏi: "... Này theo anh nói như vậy, anh trai em và chị Hạ Tình trong lúc đó thật sự sự có hiểu lầm?"
"Anh đoán chừng là, không phải như vậy Trạch Văn khẳng định không làm ra loại chuyện đó, diễn xuất quá không phải là nam nhân, các em làm huynh đệ 20 năm, nhân phẩm của hắn ra sao em còn không rõ ràng, em sao lại không tin hắn đây?"
"Ngô..." Phó A Bảo xấu hổ phồng phồng miệng, cậu đây không phải nhất thời tức giận tới hồ đồ rồi sao, "Vậy làm sao bây giờ a, chị Hạ Tình khẳng định không phải đang nói dối, hai người kia trong lúc đó đến cùng có hiểu lầm gì a?"
Cậu thực sự không nghĩ ra rốt cuộc là hiểu lầm gì mà lại dẫn tới hậu quả như vậy, hơn nữa coi như là hiểu lầm, hai người phát sinh quan hệ đó là không may, Phó Trạch Văn này dù sao vẫn lấp liếm không ngoảnh lại đi.
"Kỳ thực có một chút anh rất kỳ quái." Trịnh Cảnh Đồng trước đây căn bản không nghĩ tới kỳ quặc trong đó, bạn bè muốn cùng ai yêu đương là tự do của đối phương, y không muốn can thiệp nhiều gì cả, "Hạ Tình nói, cô ấy sau khi nhìn thấy anh trai em cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau mới xuất ngoại, thế nhưng anh lúc đó vẫn cho là, là bởi vì Hạ Tình xuất ngoại anh trai em mới cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau."
"Này khác nhau chỗ nào sao?" Phó A Bảo là quỷ hồ đồ, đầu óc cậu không xoay chuyển được tới, hoàn toàn không hiểu hai chuyện này khác nhau ở chỗ nào, kết quả không phải đều là giống nhau sao.
Đều là Hạ Tình xuất ngoại, Phó Trạch Văn và Đới Tuyết Dao cùng nhau.
Xem đi, hoàn toàn giống nhau như đúc mà.
Trịnh Cảnh Đồng đỡ trán: "Đương nhiên là có khác nhau, cái trước là anh trai em cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau, sau đó Hạ Tình nản lòng thoái chí xuất ngoại; cái sau là Hạ Tình xuất ngoại, sau đó anh trai em nản lòng thoái chí cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau."
"Anh dám cam đoan, khi đó anh trai em xác thực vẫn còn thích Hạ Tình, hắn và Đới Tuyết Dao cùng nhau là chuyện về sau anh mới biết, lúc đó cũng không hỏi nhiều, cảm thấy đây là việc riêng của hắn, có lẽ Hạ Tình đi rồi hắn có chút khổ sở, sau đó cùng Đới Tuyết Dao tương đối chơi thân đi, liền ở cùng nhau." Trịnh Cảnh Đồng càng nghĩ càng thấy kỳ quái, "Sau đó ngày hôm nay anh mới biết, nguyên lai hắn trong lúc Hạ Tình xuất ngoại rồi cùng Đới Tuyết Dao cùng một chỗ, này căn bản không hợp lý, không nghĩ ra a."
Lúc đó y còn kỳ quái ni, Hạ Tình bất quá chính là xuất ngoại, ngồi máy bay tới Mỹ nhiều nhất có mười mấy tiếng đồng hồ, đuổi theo cũng không có gì là khó khăn a, khi đó còn nghĩ, có phải là Hạ Tình trước khi đi cự tuyệt Phó Trạch Văn, sau đó Phó Trạch Văn dưới thương tâm thất vọng cùng người khác một chỗ.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được sự tình thế mà so với y nghĩ tới hoàn toàn ngược lại.
Phó A Bảo đều bị Trịnh Cảnh Đồng nhiễu loạn bị hồ đồ rồi, nói tới cả buổi, nhìn qua kiểu như là nói rất nhiều rồi, nhưng đầu mối hữu dụng đều không có a! "Này sau đó thì sao? Anh phân tích với em nhiều như vậy, cuối cùng kết luận cũng không có, anh nói anh trai em cùng chị Hạ Tình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh ấy khi dễ người ta không phải là giả đi? Sau đó nói một tiếng cũng không thèm nói hình như cũng không phải là giả, vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?"
Trịnh Cảnh Đồng nheo mắt lại: "Em đã quên mất một người sao?"
"Ngô..." Phó A Bảo chăm chú suy nghĩ, sau đó chần chờ nói, "Anh nói chị Tuyết Dao?"
"Đúng, Đới Tuyết Dao." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy Đới Tuyết Dao xuất hiện đến mức rất kỳ lạ, "Trước lúc cô ấy cùng anh trai em cùng một chỗ, anh xưa nay chưa từng nghe anh trai em nhắc qua cô ấy, hắn trước đây nói tới nữ sinh, vậy cũng chỉ có Hạ Tình, vì thế đột nhiên cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau rất kỳ quái a, rất không hợp lý."
"Cho nên vẫn là đi hỏi anh trai em một chút đi!" Phó A Bảo nói xong lại muốn gọi điện thoại.
"Em đừng vội a, anh trai em đều sắp đính hôn, sự tình chưa làm rõ hỏi hắn không phải cho hắn thêm phiền phức sao." Trịnh Cảnh Đồng khuyên Phó A Bảo bình tĩnh đừng nóng, chờ sự tình tra ra đầu đuôi sự việc rồi lại nói cũng không muộn, tự nhiên tùy tiện xông ra hỏi, khiến hai người sắp kết hôn làm sao bây giờ.
"Được rồi." Phó A Bảo phải rất khắc chế mới có thể chịu ngồi yên không đi gọi điện thoại, cậu đối với việc này quả thực hiếu kỳ muốn chết rồi, "Có điều có một việc em biết, anh trai em cũng không yêu chị Tuyết Dao, em đã hỏi anh trai em, anh trai em nói em đừng bận tâm vớ vẩn, nếu anh ấy thực sự thích chị Tuyết Dao, lúc đó khẳng định sẽ nói thẳng."
"Vì thế thực sự rất kỳ quái a, hắn rõ ràng thích chị Hạ Tình cũng không nói với chị ấy, còn làm chuyện quá đáng như vậy với chị ấy, rõ ràng không thích chị Tuyết Dao vẫn cùng nhau với chị ấy, còn muốn kết hôn với chị ấy, tại sao?" Phó A Bảo ngoẹo cổ, anh trai cậu cũng không phải cậu, cậu là vì con mà kết hôn với Trịnh Cảnh Đồng mà mình không thích, anh trai cậu không có lý do a.
"Kỳ thực anh có một ý nghĩ lớn mật, ách... Coi như là ý nghĩ phi thường thái quá đi, đương nhiên, đây chính là suy đoán của anh, sự tình rốt cuộc như thế nào anh cũng không rõ ràng." Ngón tay Trịnh Cảnh Đồng vuốt cằm híp mắt nói, "Em nói, có phải anh trai em nhận lầm người hay không?"
"Nhận lầm người?" Phó A Bảo dùng ánh mắt giống như thằng ngốc nhìn Trịnh Cảnh Đồng, "Anh cảm thấy cái khả năng này sao, hai người nhưng là ngủ trên một cái giường, ai, chị Hạ Tình nói rồi, chị ấy lúc đó là uống rượu, anh trai em cũng uống rượu, bị hồ đồ rồi khả năng nhận lầm người, thế nhưng anh không nghe chị ấy nói sao, sáng sớm là anh trai em đi trước đấy! Chị Hạ Tình sau khi tỉnh lại trong phòng chỉ còn một mình chị ấy, nếu như chị ấy đi trước, anh trai em khả năng nhớ không rõ nhận lầm người, có thể sự thực là hoàn toàn ngược lại a." Cậu điểm này đầu óc vẫn phải có.
"Đúng, theo lẽ thường thì là như vậy." Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu, "Thế nhưng em cũng thấy đấy, dáng vẻ Hạ Tình uống say, cô ấy lúc đó ngủ ở trong xe, hai cảnh sát giao thông gõ cửa thế nào cô ấy cũng không phản ứng, ngủ tới như chết, em nói cô ấy nếu như ngủ thiếp đi bị người ôm tới phòng khác có khả năng hay không?"
Phó A Bảo bị não động của Trịnh Cảnh Đồng mà giật mình! "Anh xem phim truyền hình đã thấy nhiều đi!" Có thể thao tác chuyện này tính chất quá nhỏ, sao có khả năng được, "Theo lời anh nói như vậy, có thể làm như thế khẳng dịnh chính là chị Tuyết Dao, chị ấy thế thân chị Hạ Tình, anh không phải ý tứ như vậy a?"
"Em thả lỏng một chút, anh nói tất cả chỉ là suy đoán của cá nhân anh, không phải là đúng, anh đây không phải là phân tích với em sao." Trịnh Cảnh Đồng cũng không muốn nói xấu Đới Tuyết Dao a, y từ cá tính của Phó Trạch Văn mà phân tích, loại bỏ các loại độ khả thi, duy nhất nghĩ đến cũng chỉ là loại não động thái quá này thôi, "Chính là anh kỳ quái anh trai em tại sao đột nhiên lại cùng một người mình không thích cùng nhau, em đều nói, anh trai em đến bây giờ đều không thích cô ấy, anh trước đây căn bản chưa từng hỏi hắn, bây giờ nghĩ lại một chút thực sự là một đống lớn vấn đề, vì thế anh mới hoài nghi là hắn nhận lầm người."
"Chuyện này cũng quá bất hợp lý đi." Phó A Bảo còn chưa quá tin tưởng, trên thế giới này đâu sẽ có chuyện như vậy.
"Anh trai em tửu lượng không hề tốt, mỗi lần cùng anh đi ra ngoài uống rượu, đều là rượu có ghi nồng độ rất thấp, hơn nữa xưa này đều chỉ uống vài chén, em đây cũng biết đi?"
"Ân na." Phó A Bảo gật gật đầu, sau đó u oán nói, "Nhà bọn em đều như vậy, cha em tửu lượng không tốt, em cũng không tốt chút nào, gần giống như chị Hạ Tình vừa nãy vậy." Không phải vậy đâu sẽ tùy tùy tiện tiện để Trịnh Cảnh Đồng đạt được, đều là rượu cồn có lỗi, sau này còn tùy tiện uống rượu liền đi đầu xuống sông!
"Anh trước tiên dưới giả thiết, em xem có thể nói tới thông suốt được hay không nhé." Trịnh Cảnh Đồng uống một hớp, "Anh trai em xác thực cùng Hạ Tình đã xảy ra quan hệ, anh nghĩ cái này sẽ không sai, bởi vì coi như Hạ Tình đi nhầm phòng nhận lầm người, thành thật mà nói, nam nhân bị nhận sai khẳng định cũng sẽ không ăn sạch rồi chùi mép bỏ chạy, dung mạo Hạ Tình thực sự là không phải nói, hơn nữa cô ấy cũng là lần đầu tiên, chắc chắn sẽ không bị ngộ nhân là tiểu thư trong quán rượu, huống hồ Hạ Tình vừa nãy cũng nói, lúc đó là các cô ấy tổ chức thành đoàn thể đi du lịch, lúc đó cả một tầng đều được anh trai em bao hết, người ở bên trong đều là bạn học, đều quen biết."
Phó A Bảo gật gật đầu, lời này của Trịnh Cảnh Đồng nói một chút tới thật có mấy phần đạo lý, nam nhân bình thường gặp phải tình huống như thế khẳng định thuận thế bò ra định danh phận rồi.
"Vì thế 99% cùng Hạ Tình phát sinh quan hệ chính là anh trai em, cô ấy lúc đó chính là tự mình dâng tới cửa, còn có thể đi đường, hẳn là sẽ không nhận lầm người, chính là uống rượu thêm can đảm." Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục phân tích, "Sau đó anh trai em uống nhiều rồi, mơ mơ màng màng, nhìn thấy người mình yêu thương nhung nhớ đâu có không cao hứng, chuyện kế tiếp em cũng hiểu chứ?"
Phó A Bảo gật gật đầu: "Anh tiếp tục."
"Sau đó vẫn là vấn đề tửu lượng, tửu lượng của anh trai em cùng Hạ Tình đều không tốt, em còn nhớ lần trước cái thời điểm anh cùng em không?" Trịnh Cảnh Đồng nói tới chỗ này nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, "Lúc đó anh và em đều mơ mơ màng màng, chính mình làm cái gì cũng không biết, sau đó thời điểm buổi sáng mới phát hiện..."
"Ngô!" Trịnh Cảnh Đồng che bụng, bởi vì Phó A Bảo đột nhiên cho y một quyền!
"Nói chuyện liền nói, nói anh trai em ni, anh làm gì mà đề cập tới chuyện lúc trước thế, đừng cho là em không biết chút tâm tư nhỏ kia của anh, em liền biết anh bụng dạ khó lường!" Phó A Bảo phi thường không lọt mắt dáng vẻ lấy việc công làm việc tư này của Trịnh Cảnh Đồng, "Còn mơ mơ màng màng đã làm gì cũng không biết, em xác thực mơ mơ màng màng đã làm gì cũng không biết, anh mà..." Phó A Bảo trên dưới đánh giá Trịnh Cảnh Đồng hồi lâu, "Ha ha..."
Hàng này tuyệt bích là có dự mưu, y nhất định là đối với mình sớm đã có ý nghĩ, sau đó ở làng du lịch tìm cơ hội gạo nấu thành cơm, thực sự là tâm cơ kỹ nữ!
Nhưng mà Phó A Bảo cậu từ lâu đã nhìn thấy chân tướng! Hừ!
"Được được được, anh không đề cập tới." Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất muốn chết rồi, bất quá y đã dưỡng thành quen, ở trước mặt Phó A Bảo tận lực không được nói không, không phải vậy thì thật là liên tu bất tận, chịu thiệt là phúc, kiên nhẫn một chút còn có thể chiếm tiện nghi, không vội.
Trịnh Cảnh Đồng che bụng tiếp tục nói: "Hai người đều say rượu rất lợi hại, sau đó liền cho Đới Tuyết Dao cơ hội, anh trai em cô ấy ôm bất động, thế nhưng Đới Tuyết Dao nhỏ gầy như vậy, quyết tâm vẫn có thể thành, một tầng khách sạn có rất nhiều phòng, khẳng định chắc chắn bất mãn, tùy ý chọn phòng đem Hạ Tình ôm đi, hoặc là đem Hạ Tình tới phòng của Đới Tuyết Dao, cô ấy đem đồ đạc gì đó của mình thu thập đi là được, sau đó sáng sớm Hạ Tình tỉnh rồi không nhìn thấy anh trai em, trở về phòng mình, lúc đó khẳng định rất thất vọng rất khó vượt qua, anh đoán khi đó cô ấy cũng sẽ không chú ý tới biển số phòng, một quán rượu lớn nhiều phòng như vậy, cô ấy khẳng định nhớ không rõ, dù sao vào trước là chủ, cho rằng mình ngủ ở phòng mình chính là anh trai em."
Phó A Bảo nghe tới đây lông mày cau đến càng lợi hại: "Việc này thật có thể thao tác sao, rất dễ dàng lộ kẽ hở đi? Chị Tuyết Dao làm sao liền xác định mình nhất định sẽ thành công, vạn nhất trên đường thất bại ni? Chị Hạ Tình tỉnh dậy ni? Hay là anh trai em tỉnh dậy ni? Hay là bị những người khác phát hiện ra đi? Hơn nữa chị ấy vào phòng anh trai em như thế nào a?"
"Em nói đều có lý." Trịnh Cảnh Đồng gật gật đầu, "Vì thế nếu như anh đoán không sai, Đới Tuyết Dao hẳn là lâm thời nảy lòng tham, bởi vì chuyện này bởi vì tính chất có thể thao tác chuyện này thật sự rất thấp, sớm tính toán căn bản không làm được, anh trai em cùng Hạ Tình là người, cũng không phải trang trí, sao có thể nói thế nào được thế đó."
"Sau đó nói đến cô ta lấy lý do như thế nào, em thay đổi góc độ ngẫm lại, chuyện này nguy hiểm rất nhỏ, nhỏ vô cùng, có thể nói cơ hồ không có gì nguy hiểm, trước khi cô ấy không thành công bị người phát hiện, cô ta có thể có rất nhiều lý do giải thích hành vi lúc đó, coi như giải thích không thông, hai người trong cuộc có thể làm gì với cô ta?" Trịnh Cảnh Đồng là người làm ăn, y phân tích được mất khá là thành thạo, "Cô ta cơ hồ cái gì cũng không mất, bởi vì anh trai em vốn không thích cô ta, cô ta có thể mất đi cái gì đó không nhiều."
"Thế nhưng một khi thành công, cô ta sẽ có hồi báo to lớn." Trịnh Cảnh Đồng nheo mắt lại, "Anh phỏng chừng đối với cá tính của Hạ Tình hiểu rõ vô cùng, bởi vì chuyện này chỉ cần Hạ Tình kéo xuống mặt mũi đi cùng anh trai em đối lập cũng sẽ được lật tẩy."
"Thế nhưng Hạ Tình lòng tự tôn rất cao không có làm như thế, cô ấy đã lấy dũng khí đi tới phòng của anh trai em, thế nhưng cô ấy phát hiện cô ấy thất bại, cảm thấy đi đối lập cũng bất quá là khiến mình mất mặt, sau đó vẫn không đợi được anh trai em tìm cô ấy, trái lại đợi được tin tức anh trai em cùng Đới Tuyết Dao cùng nhau, sau đó cô ấy liền nản lòng thoái chí xuất ngoại."
"Lại nói đến anh trai em, anh trai em cảm thấy có lỗi với Đới Tuyết Dao, rồi cùng cô ta một chỗ, hắn buổi tối ngày hôm ấy cũng uống rượu, mơ mơ màng màng, tỉnh lại phát hiện người ngủ bên cạnh lại là người khác, sự thực thắng lý lẽ, cảm giác mình cũng không còn mặt mũi gì đuổi theo Hạ Tình nữa."
Phó A Bảo cứ như vậy không hề động đậy mà nhìn Trịnh Cảnh Đồng, cậu cảm thấy não động của Phó A Bảo quả thực rất lợi hại, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy, không đi làm chú cảnh sát thực sự là rất đáng tiếc: "Anh nói nhiều như vậy, đến cùng có chứng cớ hay không a?"
"Không có a." Trịnh Cảnh Đồng xòe xòe tay, "Anh đều là đoán, tất cả đều là suy đoán của anh thôi."
"Vậy anh còn nói nói với em, biết đâu năm đó đúng là nhìn nhầm ni, vậy rất đáng tiếc a." Phó A Bảo nói xong lại muốn gọi điện thoại.
Trịnh Cảnh Đồng kéo cậu, đứa nhỏ này làm sao cứ sốt ruột như vậy ni: "Anh đều nói rồi là anh phỏng đoán, anh trai em đều sắp cùng Đới Tuyết Dao kết hôn, nếu như anh đoán sai, cùng sự thật không giống nhau, em đây nói chuyện không phải ảnh hưởng tới tình cảm giữa bọn họ sao, coi như không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người bọn họ, anh trai em tin tưởng, Đới Tuyết Dao tin tưởng sao? Cô ta sau này sẽ nhìn em thế nào? Cô ta đoán chừng phải hận chết em!"
"Kỳ thực còn rất nhiều chỗ kỳ quái, chúng ta vẫn còn chưa nghĩ thông suốt ni, trước tiên không cần vội vã đi nói, chúng ta trước tiên tìm xem chứng cứ gì đó." Trịnh Cảnh Đồng lôi Phó A Bảo tới bên cạnh mình, nhân cơ hội sờ sờ tay trắng nõn nà của cậu, "Chờ có mấy phần chắc chắn lại đi nói với anh trai em, chớ có hiểu lầm Đới Tuyết Dao, danh tiếng của con gái rất quan trọng, đừng nghĩ đương nhiên, biết không?"
"Nha..." Phó A Bảo không quá tình nguyện, "Vậy trước tiên tra một chút đi."
Trịnh Cảnh Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại Hạ Tình phỏng chừng tâm tình không thể nào ổn định, anh ngày mai đi hảo hảo hỏi cô ấy một chút, lúc đó là khách sạn nào, anh đoán vận khí tốt có thể tìm được video giám sát lúc đó, dùng chứng cứ nói chuyện, chúng ta không oan uổng người tốt, anh sai người gấp rút thời gian đi thăm dò."
"Được rồi, vậy anh cần phải khẩn trương tìm!" Phó A Bảo cũng không nguyện ý tin tưởng chị dâu tương lai của mình là một người xấu như vậy, nếu như là sự thực, vậy thì hơi quá đáng!
"Được được được, anh khẳng định không thể quên, đó là anh trai em, nhưng cũng là bạn bè của anh a, anh khẳng định vì hắn giúp bạn không tiếc cả mạng sống!" Trịnh Cảnh Đồng vội vàng biểu lộ lòng trung thành.
Phó A Bảo dương dương đắc ý. "Đúng thế, anh ấy là anh trai của em, sau này em cùng anh kết hôn, anh ấy cũng là anh trai anh, anh giúp anh ấy cũng là phải."
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Anh vợ là anh vợ mà, cái gì mà anh trai với không phải anh trai, anh so với anh trai em còn lớn hơn 2 tuổi được chứ! Thật sự là một cái xưng hô khiến lòng người bế tắc a.
Sau khi hai người xuống ăn cơm tối, Hạ Tình bên kia bảo mẫu nói đã tắm xong rồi ngủ thiếp đi, đợi cô tỉnh lại rồi ăn, Trịnh Cảnh Đồng gọi điện thoại cho Hạ Lập Nhân, Hạ Lập Nhân cũng không hỏi nhiều, ở trong nhà bạn hắn rất yên tâm, hơn nữa con gái nhà người ta nhất định sẽ có chút không muốn cùng người trong nhà nói việc tư, gần đây Hạ Tình công tác nhiều, thả lỏng một chút cũng tốt, hắn làm anh trai đã rất không làm tròn bổn phận, phải hảo hảo thức tỉnh lại, không thể luôn để em gái gánh vác trọng trách trong nhà.
"Không sao, con bé nếu như tạm thời không muốn về nhà liền để con bé ở thêm mấy ngày đi, chính là đã làm phiền cậu rồi, Cảnh Đồng." Hạ Lập Nhân chân tâm cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng là một đối tượng em rể rất tốt, nhân phẩm thật sự rất tốt, mặc dù là người có chút nghiêm túc nhưng hơn cả là không có ham muốn bất lương, đáng tiếc đã vừa ý con trai nhỏ của Phó gia, thực sự là rất đáng tiếc.
Mà vào lúc này Phó Trạch Văn vẫn đang ngồi ở trong nhà hàng phát ngốc, hắn đang suy nghĩ tới việc kết hôn của mình, hắn hiện tại cũng không biết nên làm gì cho tốt, hắn là muốn chịu trách nhiệm với Đới Tuyết Dao, muốn hảo hảo cho cô ấy một gia đình hoàn chỉnh, bù đắp những sai lầm trước đây của mình, thế nhưng Đới Tuyết Dao nhìn qua rất không thích người nhà của hắn, hắn không muốn để cho người nhà bị ủy khuất, vợ như vậy lấy về nhà nói không chừng sẽ dâng trào sóng gió, hiện tại chia tay vẫn kịp, kết hôn rồi liền phiền phức hơn.
Khiến hắn dao động là đứa con đã xóa sạch của Đới Tuyết Dao, hắn lúc đó thực sự rất hỗn đản, sau đó cho Đới Tuyết Dao chi phiếu, rõ ràng chính là không muốn chịu trách nhiệm. Thế nhưng Đới Tuyết Dao tịch tu, sau đó qua 2, 3 tuần, Đới Tuyết Dao nói mình mang thai, đưa cho hắn báo cáo kiểm tra của bệnh viện, lúc đó hắn thật sự phi thường sợ hãi, hắn căn bản không muốn đứa bé này, có đứa bé này hắn và Hạ Tình liền một tia hi vọng cũng không có, cho nên lúc đó trả lời cái gì đều không cho, giả chết.
Sau đó hắn không nghĩ Đới Tuyết Dao liền đem con xóa bỏ.
Một người phụ nữ tự tay xóa bỏ con mình là cần dũng khí lớn đến mức nào a, Phó Trạch Văn trong lòng tràn đầy hổ thẹn, hắn cảm giác mình quá hỗn đản, sau đó liền quyết định chịu trách nhiệm với Đới Tuyết Dao, cho cô một tương lai tốt.
Vì thế hắn hiện tại rất mâu thuẫn, người nhà là giới hạn của hắn, thế nhưng hắn không muốn vi phạm lời hứa của mình, lời thề lúc trước son sắt như vậy, hiện tại lại đổi ý, vậy còn không phải giống tên cặn bã lúc đó sao, dù sao cũng tốt hơn hiện tại đổi ý làm lỡ đối phương đến mấy năm...
Đới Tuyết Dao hiện tại so với Phó Trạch Văn cũng không tốt hơn chỗ nào, cô thật sự sợ hãi, cô không nghĩ tới Phó Trạch Văn đối với tiền tài dĩ nhiên coi nhẹ như vậy, hơn nữa đối với người nhà cùng bạn bè tín nhiệm cũng rất khiến cô cũng rất bất ngờ.
Mình thực sự là đi một nước cờ không hay rồi a! Bởi vì thấy Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng lập tức sẽ kết hôn liền luống cuống tay chân.
Cô hiện tại vui mừng duy nhất chính là mình qua nhiều năm như vậy vẫn không có yêu cầu gì đối với Phó Trạch Văn về tiền tài, cũng chưa bao giờ nhận lấy quà quá mức quý trọng, nhà cửa trong nhà tuy nói có công lao của Phó gia, nhưng là nhờ phá dỡ có được, sau đó là công việc của cô, tuy rằng dựa vào quan hệ nhưng cô cũng hảo hảo làm việc không ăn không ngồi rồ, vì thế thời điểm vừa tranh luận mới có niềm tin như vậy.
Quả nhiên nghe không sai, không thể ánh mắt thiển cận chỉ nhìn một chút tiền tí tẹo như thế.
Mà Đới Tuyết Dao còn không biết có người chuẩn bị điều tra cô ni.
_______________________
Sorry mng mấy hôm nay do bận rộn nên ta đã bỏ bê. Sorry các bạn đọc Ân Tứ, có lẽ ngày mai mới có chap mới
Chúc các chế ngủ ngon:*******
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
13 chương
40 chương
117 chương
94 chương
10 chương