Phó A Bảo từ trong tán gẫu trước đó biết, sự nghiệp của Hạ Tình so với đại đa số nam nhân còn lợi hại hơn, người ta ở Mĩ làm lão tổng ni, bạch phú mỹ a! (xinh đẹp, giàu có, giỏi giang, giống như nam nhân thì cao phú soái ý) Ngoại hình thì đừng nói, Phó A Bảo cảm thấy kể cả qua 70, 80 năm sau Hạ Tình cũng có thể miểu sát các tiểu cô nương trẻ tuổi kia! Có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thái độ kết hôn. "Sau có thể nói sau này bị người chọn ni, Hạ Tình tỷ chị ấy cái gì cũng không thiếu, làm gì mà phải ủy khuất bản thân đi bị người ta chọn, coi như hiện tại thật sự không tìm được người thích hợp, vậy cũng không thể bị người khác chọn chọn lựa lựa a, đây không phải là tự khinh rẻ mình sao." Phó A Bảo phi thường không đồng ý quan điểm của Đới Tuyết Dao, rõ ràng là nữ nhân, sao lại xem thường nữ nhân như thế, "Hạ Tình tỷ chị ấy có tiền như vậy, coi như cả đời không không kết hôn chị ấy cũng không lo, hoàn toàn có thể trải qua rất thư tâm, muốn làm gì thì làm cái đó, nếu như vộ vàng tuổi tác cùng áp lực cùng một người không thích kết hôn, nửa đời sau của chị ấy còn có ý nghĩa gì a? Đối phương có thể mang đến cho chị ấy cái gì? Tiền? Địa vị? Chị ấy đều có a!" "Hay là con? Vậy còn không bằng đi bao dưỡng một tiểu thịt tươi ni, chính mình nhìn còn thư tâm, đứa nhỏ sinh ra cũng xinh đẹp." Phó A Bảo từ nhỏ đến lớn không trải qua cuộc sống cực khổ vẫn áo cơm không lo hoàn toàn có tâm thái của người giàu, người có tiền không có quá nhiều áp lực sinh hoạt, cậu cảm thấy có kết hôn hay không hoàn toàn xem tâm tình: "Không ai sẽ cười nhạo một lão cô nương (bà cô, gái lỡ thì) có tiền, chị xem những nữ cường nhân trên bảng phú hào kia, rất nhiều đều là chung thân không có kết hôn, ai sẽ cười nhạo các cô ấy? Không có!" Hạ Tình vai run rẩy không ngừng, bao dưỡng tiểu thịt tươi, lời này đều có thể nói ra, đứa nhỏ này thật là thú vị, cùng Phó Trạch Văn hoàn toàn là 2 họa phong, nếu như không nói, cô vẫn đúng là không thấy được 2 người là huynh đệ. "Này đúng là lời nói thật." Một người nghe cảm thấy rất có đạo lý, "Dựa theo điều kiện của Hạ Tình kỳ thực có kết hôn hay không cũng không khác biệt lắm, từ từ tìm, không vội, còn nhớ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hải Lam không, cũng là bạn học của chúng ta ni, cô ấy năm nay đều hơn 50, vẫn còn độc thân một mình, căn bản không ai sẽ nói cô ấy cái gì." Đới Tuyết Dao nghe xong tâm tình không tốt lắm, cô kỳ thực biết Phó A Bảo không phải nhằm vào cô, thế nhưng cô chính là khó chịu, cái gì goi là điều kiện của Hạ Tình tốt không cần quan tâm lúc nào kết hôn. Đới Tuyết Dao cảm giác Phó A Bảo đang nói: Không muốn dùng tư duy của người nghèo như chị mà suy nghĩ về Hạ Tình là người có tiền như vậy, chị ấy cùng chị đẳng cấp không giống nhau, cô nương có tiền mặc kệ lúc nào kết hôn đều sẽ không có người cười nhạo, chị ấy cái gì cũng không thiếu, không cần đi để người khác chọn, mọi người chỉ cười nhạo lão cô nương không có tiền, giống như chị vậy. Đới Tuyết Dao tự mình não bổ một chút đều muốn đem bản thân bùng nổ, cảm giác mình đột nhiên liền thấp hơn Hạ Tình một cái đầu. "Anh nói em nói có đạo lý hay không?" Phó A Bảo đẩy Trịnh Cảnh Đồng một cái cầu xin khích lệ, đây là cậu xem một bộ phim nước ngoài học được lý luận kết hôn, hôm nay vừa vặn có thể có chỗ dùng đến. Trịnh Cảnh Đồng tâm nói ý tưởng này của em cũng quá cực đoan, trên thế giới này có thể có bao nhiêu phụ nữ có tiền như Hạ Tình có thể không nhìn ánh mắt đại chúng, đại đa số vẫn phải chịu áp lực hôn nhân. Bất quá y luôn không phản bác ý tứ của Phó A Bảo, luôn cảm thấy nói rồi sẽ xui xẻo, thế là y đầu tiên là gật đầu nói: "A Bảo nói tới cũng rất có đạo lý, A Tình không cần phải gấp, từ từ đi, có điều ánh mắt của anh trai em rất tốt, nghe ý kiến của hắn nhiều một chút cũng không phải chuyện gì xấu." Y là nam nhân, đương nhiên hiểu nam nhân, Hạ Lập Nhân giới thiệu cho em gái hắn khẳng định là người hắn hiểu rõ hoặc quen biết, bình người nữ nhân nói tốt về nam nhân cũng không nhất định là nam nhân tốt, mà nam nhân nói tốt về nam nhân hơn nửa đúng là nam nhân tốt, Hạ Lập Nhân giới thiệu cho em gái mình tóm lại sẽ không có chỗ nào yếu kém. Trịnh Cảnh Đồng còn không biết ni, lúc trước Hạ Lập Nhân là muốn đem y bạn tốt này cùng em gái mình gặp nhau. "Có điều mặc kệ có tiền hay không, việc kết hôn nay thì không thể chín bỏ làm mười, không phải vậy kết hôn sau này luôn cãi nhau sẽ không tốt, nếu như tính cách hợp, cũng sẽ không tồn tại vấn đề chọn hay không." Nói xong y cười híp mắt nhìn về phía Phó A Bảo, "Giống như anh và A Bảo vậy, tính cách hợp, không có chọn hay không gì cả." Phó A Bảo bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm: "Hợp cái gì mà hợp, em đây không phải không có chọn đâu." Nếu như em không mang thai, mới không chọn anh ni! Âm thanh rất nhỏ, chỉ có một mình Trịnh Cảnh Đồng nghe được, những người khác chỉ cảm thấy Phó A Bảo có chút tiểu ngạo kiều, căn bản không nghĩ nhiều, còn cảm thấy rất đáng yêu, có thể là thẹn thùng đi. Hạ Tình không thích Đới Tuyết Dao nói mấy câu kia, thế nhưng cũng không biểu hiện ra, mọi người hiếm khi gặp mặt một lần, tán gẫu vui vẻ một chút tốt hơn, thế là trên bàn cơm rất nhanh lại thay đổi đề tài. "Đúng rồi, các chị buổi chiều có an bài gì hay không a?" Phó A Bảo thấy ăn cơm gần đủ rồi liền muốn đi xem phim, "Em cùng Cảnh Đồng buổi chiều muốn đi xem phim, các chị có muốn đi cùng hay không, đặt bao trước cả rạp rồi, hai người xem có chút vắng vẻ, nếu rảnh rỗi không bằng cùng đi đi?" Cậu thích nhất náo nhiệt. Mấy người hai mặt nhìn nhau, hai người kia đặt bao hết a, ăn cơm thì thôi, xem phim còn muốn làm kỳ đà cản mũi sẽ không quá tốt rồi, nước sơn màu đen bôi đen (chỉ lúc rạp chiếu phim tắt hết đèn), thích hợp nhất cho tình nhân trong lúc đó làm chuyện thân mật, ví dụ hôn môi gì đó, các cô ở đó nhiều bất tiện a, liền nhất trí lắc đầu nói rằng buổi chiều có việc, Đới Tuyết Dao lại là người đầu tiên biểu thị không rảnh, cô lo lắng việc kết hôn của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng, cho nên muốn buổi chiều cùng Phó Trạch Văn gặp mặt nhờ một chút. Phó A Bảo không thể làm gì khác hơn là thất vọng cùng Trịnh Cảnh Đồng hai người đi xem phim, bữa cơm này tự nhiên là Trịnh Cảnh Đồng trả, tuổi y lớn nhất, hơn nữa còn là học trưởng của mấy phụ nữ ở đây, mời ăn bữa cơm cũng không quá phận. Trên đường ngồi xe đến rạp chiếu phim Trịnh Cảnh Đồng hiếu kỳ hỏi Phó A Bảo: "Anh cảm giác em và Đới Tuyết Dao cảm tình không phải rất tốt a, cô ấy không phải chị dâu tương lai của em sao, em không thích cô ấy là thế nào vậy?" "Không có a, chị ấy là bạn gái của anh trai em mà." Phó A Bảo cảm thấy không hiểu ra sao, "Em nếu như chán ghét chị ấy nhất định sẽ phản đối chị ấy cùng anh trai em kết hôn, có điều chị ấy hình như không phải rất thích em, cùng em có chút không thân, thật kỳ quái ni, rõ ràng em như thế rất được người ta yêu thích." "Nói đến cái này." Phó A Bảo quay đầu nhìn thẳng vào mắt Trịnh Cảnh Đồng, "Kỳ thực em cảm thấy anh cùng chị ấy khá giống nhau." Trịnh Cảnh Đồng thổ huyết, tâm nói anh làm sao lại so với một nữ nhân như vậy a! "Chỗ nào giống a?" "Em từng nói với anh chưa nhỉ, kỳ thực em vẫn cảm thấy anh là giả vờ chính đáng ni, kỳ thực đặc biệt sắc (sắc trong sắc lang ý =))), nhưng là ngụy trang đến mức cực kỳ tốt!" Nói xong Phó A Bảo còn hơi di chuyển về bên cạnh biểu thị muốn cùng Trịnh Cảnh Đồng giữ một khoảng cách, "Nhìn qua đặc biệt hoàn mỹ, giống như chị Tuyết Dao vậy!" "Bất quá em cũng lý giải chị ấy rồi, chị ấy là con gái mà, con gái chính là phải rụt rè một chút, không có gì không tốt." "Mà ngụy trang giống như anh hơi thái quá, toàn thế giới cũng chỉ một mình em biết bộ mặt thật của anh thôi, mọi người đều bị anh lừa rồi! Ai..." Phó A Bảo lắc đầu thở dài. Chuyện này đối với Trịnh Cảnh Đồng mà nói thật là một đả kích siêu cấp lớn, y không nghĩ tới Phó A Bảo thế mà vẫn nhìn y như thế, y rất oan uổng có được hay không, nam nhân nào mà không sắc, hơn nữa anh chỉ sắc đối với một mình em, người khác anh nhìn cũng không muốn nhìn! Y há miệng muốn giải thích, nhưng Phó A Bảo một cái cản lại câu chuyện: "Được rồi được rồi, anh cái gì cũng không cần nói, em đều biết, anh ni đều thích tinh tướng, liền thấy giả bộ tới trình độ nào, anh như vậy cũng thái quá rồi, sau này hơi hơi sửa đổi một chút, vậy vẫn có thể làm người tốt, anh yên tâm, em sẽ là giám sát của anh." Trịnh Cảnh Đồng: "..." Nói thật giống như anh bị phán hình phạt vào ngục giam vậy. Bất quá y cùng Phó A Bảo ở chung lâu như vậy cũng thăm dò được tính cách của đối phương, tốt nhất là thuận theo Phó A Bảo đi, giải thích nhiều em ấy cũng nghe không lọt, đứa nhỏ này vào dựa vào dụ dỗ, vẫn là hành động thực tế khá là hữu hiệu. Hơn nữa Trịnh Cảnh Đồng trong lòng cũng có tính toán nhỏ, em không phải ghét bỏ anh giả bộ sao, vậy được, vậy sau này anh đối với em là có thể yên tâm lớn mật đến rồi, dù sao cũng là em tự mình tìm cớ cho anh. Gọi là cái gì ấy nhỉ? Ân, giải phóng bản thân? Không sai, chính là như vậy! Bại lộ bản tính của chính mình cùng dục vọng, không có gì không đúng, A Bảo quả nhiên nói rất có đạo lý, y không nên giả bộ, trước đây chính là quá giả bộ rồi nha, cho nên mới chân tay luống cuống không dám động thủ! Đều ngủ trên một cái giường mà tiến triển gì cũng không có, quá vô dụng rồi có được hay không?! Nói là đặt bao hết, kỳ thực cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có hai bảo tiêu cùng hai bảo mẫu ni, bất quá bọn họ 4 người là ngồi ở hàng cuối cùng, cách Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng ở giữa phi thường xa. Phó A Bảo ăn bỏng ngô cảm thấy như vậy quá không náo nhiệt, Trịnh Cảnh Đồng thì lại ghét bỏ 4 người cản trở này, 4 người này thì lại cảm thấy phi thường lúng túng. Thực sự là làm dâu trăm họ a. Phó A Bảo bên này đang xem phim, mà Phó Trạch Văn đang cùng Đới Tuyết Dao tán gẫu, Đới Tuyết Dao hẹn hắn đi phòng trà uống trà chiều, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương lượng. "Làm sao vậy, chuyện gì gấp gáp như vậy a?" Đới Tuyết Dao trong điện thoại nói tới rất nóng lòng, Phó Trạch Văn nghĩ thầm nhất định là có cái đại sự gì đi, chẳng lẽ là việc kết hôn của 2 người bọn họ? Hắn đã đoán đúng một nửa, đúng là liên quan tới việc kết hôn, có điều không phải hắn và Đới Tuyết Dao, mà là Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng. Đới Tuyết Dao biểu hiện nghiêm túc: "Trạch Văn, em trước đây cũng không hỏi nhiều, hiện tại đột nhiên nhớ tới chuyện rất trọng yếu, liền đến xác nhận với anh, A Bảo có phải gần đây muốn cùng Trịnh Cảnh Đồng kết hôn?" Phó Trạch Văn tâm nói việc này em trong điện thoại hỏi cũng giống nhau a: "Đúng vậy a, lễ kết hôn phỏng chừng vài tuần nữa đi, lĩnh chứng phỏng chừng ở đây 2 ngày rồi." Phó Trạch Văn có chút đau đầu, hắn thật sự không có chút hi vọng nào về kết hôn của Phó A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng, tối thiểu không phải ôm loại mục đích không thuần khiết kia, bất quá bây giờ đều lên tin tức rồi, không kết cũng phải kết thôi, không phải vậy mọi người nhất định sẽ bàn tán sôi nổi, chuyện này đối với thanh danh của Phó A Bảo không tốt ni. "Ách... Em thương lượng chuyện này với anh khả năng có chút vượt quá, nhưng là em thật sự lo lắng cho anh." Đới Tuyết Dao thâm tình nhìn Phó Trạch Văn, "Chú dì có bao nhiêu yêu thương A Bảo em nhìn ở trong mắt, vì thế em rất lo lắng." "Lo lắng anh?" Phó Trạch Văn cau mày, "Lo lắng anh làm cái gì?" Hắn có gì tốt đáng lo lắng sao?" "A Bảo muốn kết hôn, chú dì nhất định sẽ phân cho cậu ấy một tài sản, các anh là huynh đệ, cậu ấy coi như không từng vì trong nhà mà góp sức, nhưng phân tài sản nhất định là sẽ không thiếu, dù sao cũng là em trai ruột của anh, không có gì đáng trách, chính là công ty phân cho cậu ấy một nửa cũng có thể lý giải." Phó Trạch Văn cau mày, cái khác cũng còn tốt, thế nhưng câu "Cậu ấy coi như không từng vì trong nhà mà góp sức" kia luôn cảm thấy nghe không thoải mái, A Bảo là hắn nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, đương nhiên có thể không chịu khổ sẽ không ăn khổ, A Bảo nhà bọn họ từ nhỏ chính là cần phải trải qua những tháng ngày thật tốt! Đới Tuyết Dao thấy Phó Trạch Văn cau mày, còn tưởng là chính mình gây xích mích có hiệu quả, vì vậy tiếp tục nói: "Em không phải đang khích bác cái gì, A Bảo là đứa bé ngoan em biết, nhưng cậu ấy quá đơn thuần, rất dễ bị người lừa gạt." Phó Trạch Văn ở trong lòng yên lặng gật đầu, xác thực, A Bảo quá dễ tin tưởng người khác, Hà Tư Kỳ trước kia là một, Lưu Việt hiện tại là một, bình thường khẳng định cũng không ít, có điều đại thể cũng không có ác gì gì, hắn liền mắt mở mắt nhắm, A Bảo hài lòng rất quan trọng. Đới Tuyết Dao hạ kết luận nói: "Vì thế em lo lắng Trịnh Cảnh Đồng đối với cậu ấy là lừa cậu ấy, là vì tài sản của Phó gia!" Phó Trạch Văn xạm mặt lại, hắn khoát tay một cái nói: "Em đừng nghĩ nhiều, sẽ không, Cảnh Đồng không phải người như vậy." Còn tưởng là cô ấy muốn nói gì, hóa ra là nói cái này, tình huống thực tế hoàn toàn tương phản được chứ. "Coi như y bây tại không phải vậy, vậy sau này ni, nếu như chú dì phân lượng lớn cổ phần công ty cho A Bảo, để cậu ấy mang tới Trịnh gia đi, đến thời điểm coi như Trịnh Cảnh Đồng không động lòng, còn cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng ni?" Đới Tuyết Dao phân tích cho Phó Trạch Văn, "A Bảo và Trịnh Cảnh Đồng là vợ chồng, e rằng hơi hơi dụ dỗ 2 câu A Bảo liền đem cổ phần cho Trịnh gia, chút cổ phần này không có gì, nếu như rất nhiều, thậm chí giống như anh, vậy sau này Phó thị này cũng không phải chỉ là Phó thị, Trịnh gia cũng có thể nắm một phần rồi." "Chuyện làm ăn em không hiểu, thế nhưng em cảm thấy Trịnh gia sẽ không một chút ý nghĩ đều không có, A Bảo đơn thuần như vậy, cậu ấy làm sao biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, bị người lừa cũng không biết." Đới Tuyết Dao tiếp tục thao thao bất tuyệt nói rất nhiều đạo lý, Phó Trạch Văn một âm thanh cũng không có chi đều nghe xong, chờ thời điểm Đới Tuyết Dao đều nói xong hắn mới lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Này theo ý của em, tài sản của nhà bọn anh nên chia thế nào?" _________________ Vâng thím Dao cứ luyên thuyên tiếp đi, thím sắp bị vợ chồng em Bảo cho ra đảo rồi U_U À em muốn nói ạ, bộ này tác giả nhảy chương từ 28 liền lên 30, cho nên chuyện này sẽ giảm 1 chương, còn 130 chương ạ ^_^