Kẻ Đến Từ Địa Ngục

Chương 2 : Điên Cuồng Khát Máu

Ở trung tâm sàn nhảy. Hormone và mồ hôi tự nhiên trộn lẫn vào nhau, hai người Viên Hoa và Cố Tuyết Nhu rúc vào nhau, bàn tay nam nhân đã bất tri bất giác chui vào trong lớp áo thấm ướt, thân thể yểu điệu thướt tha bị hắn tham lam chiếm hữu. Lúc này mặt mũi nữ thần đã tràn đầy ửng hồng ngã vào người Viên Hoa, trong tiếng than nhẹ vô lực lộ vẻ quyến rũ. Trong lúc phú nhị đại Viên Hoa vô tình quay đầu, nhìn thấy Cổ Phàm say như chết đã tỉnh lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ đắc ý, sau đó nói nhỏ vài tiếng bên tai Cố Tuyết Nhu, ôm vòng eo thon như rắn nước của nàng rồi nhấc chân đi từng bước một về phía này. - Ai nha, Cổ Phàm huynh đệ, thật ngại quá, không thể chiêu đãi ngươi thật tốt. Vẻ xem thường và miệt thị trong mắt Viên Hoa thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ. Hắn mang theo nụ cười giả nhân giả nghĩa, giả vờ có lòng tốt vươn tay qua vỗ bả vai Cổ Phàm một cái, nhưng nhìn thấy cả người hắn tản ra mùi nôn hôi thối ô uế, lại nhếch miệng nhanh chóng rút tay về, thậm chí còn làm động tác nắm lỗ mũi chê cười. Động tác nho nhỏ lại khiến cho người bình thường khuất nhục khó có thể chịu đựng. Nếu như là Cổ Phàm trước đây, chắc chắn sẽ xấu hổ không nhịn được muốn tìm một cái lỗ chui vào. Càng làm người ta khó chịu là, lúc này nữ thần Cố Tuyết Nhu trong lòng của hắn còn ở bên cạnh, nàng cũng lộ vẻ mặt cũng xem thường nhìn chính mình, trên mặt như viết mấy chữ "mau bảo tên thua cuộc này cút đi". Nụ cười trên mặt Viên Hoa càng rực rỡ, hắn đúng là muốn đùa bỡn tên thảm hại trước mắt này, nhẹ nhẹ đẩy Cố Tuyết Nhu bên cạnh nói: - Tuyết Nhu, chúng ta cũng coi là chân chính ở bên nhau, ta cũng không thích có con chó con mèo nào tiếp tục dây dưa ngươi. . . - Há, không đúng, Cổ Phàm huynh đệ, hết sức xin lỗi, con chó con mèo cũng không phải là đang nói ngươi, cho dù ngươi trước kia cũng từng theo đuổi Tuyết Nhu. Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Cho dù ngoài miệng Viên Hoa nói xin lỗi, nhưng ẩn ý trong đó là trần trụi trào phúng Cổ Phàm. Trong mắt gã thì Cổ Phàm chưa bao giờ là người cạnh tranh, mà là một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi! ! Biểu tình Cố Tuyết Nhu cứng lại một chút, chỉ là ánh mắt lập tức liền kiên định, nàng quả quyết nói: - Cổ Phàm, bốn năm này ngươi đối với ta rất tốt, nhưng thật sự ta không thích ngươi chút nào, mặc dù ngươi là người tốt, thế nhưng chúng ta không hợp! ! ! Ngươi là người tốt, nhưng chúng ta không hợp? ? Một câu nói thnagwr ra như vậy, nếu như là Cổ Phàm trước kia nghe thấy mấy câu này, e rằng không chỉ phải say một trận là xong, thậm chí hắn lại bắt đầu sinh ra loại tâm tình muốn "tự sát". Nhưng. . . Cổ Phàm sớm đã không phải là Cổ Phàm mềm yếu vô dụng kia. Cổ Phàm trước đây có lẽ sẽ thương tâm gần chết, đau đến không muốn sống, bi thương vạn phần. Nhưng bây giờ ánh mắt hắn không vui không buồn, bình tĩnh như băng, đạm mạc như nước, nhìn hai người giống như nhìn vai diễn thằng hề. Nữ thần? Một chút xíu vết thương nhỏ như Cố Tuyết Nhu này, cũng không thể đánh động trái tim cứng rắn như sắt thép của Cổ Phàm bây giờ. Hắn trải qua phản bội tàn khốc hơn, thấy qua lòng người tối tăm nhất, ở sâu trong chỗ tối tăm của lòng người còn tà ác hơn so với mười tám tầng địa ngục, mà đồ tể Cổ Phàm trong mười năm tương lai sớm đã cảm nhận được vô cùng khắc sâu. Cố Tuyết Nhu, Viên Hoa, những cái tên quen thuộc. Những chuyện mười năm trước, chính mình cũng sắp quên. . . Thật là có chút buồn cười. Cổ Phàm không sao cả mà cười khinh miệt, nhưng ở trong mắt Viên Hoa lại thay đổi hương vị, còn tưởng rằng tên thua cuộc nghèo nàn này không chịu từ bỏ như cũ. Viên Hoa tùy tiện ngồi ở trên ghế salon, từ trong túi lấy ra một cây xì gà cỡ lớn rất ngầu, mạnh mẽ phun ra khói thuốc nồng đậm trên mặt Cổ Phàm. Hắn tiếp tục nói: - Cổ Phàm, ta liền nói rõ ràng, ngươi không nên tranh giành với lão tử, coi như ngươi có thèm đỏ mắt cũng không chạm vào được một ngón tay của nàng. Biểu hiện Cổ Phàm như trước không thay đổi, giọng nói đạm mạc lạnh như băng lại từ trong miệng hắn truyền ra: - Các ngươi. . .diễn xong chưa? ? Diễn? ? Vẻ mặt Viên Hoa thay đổi, thằng vô dụng nghèo hèn này đang nói cái gì, mình đang diễn? ? Tên rác rưởi này đang giễu cợt mình? ? Không đợi Viên Hoa nói chuyện tiếp, đột nhiên Cổ Phàm rút lấy một con dao gọt trái cây bên trong mâm đựng trái cây, lúc này trong ánh mắt hắn có một loại gần như bình tĩnh đến mức cố chấp điên cuồng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn tàn nhẫn. Phốc! ! Âm thanh huyết nhục bị xé rách truyền tới, dao gọt trong tay Cổ Phàm chỉ có thể dùng ba chữ "ổn, chuẩn, ngoan" để hình dung, chuẩn xác đâm trúng yết hầu Viên Hoa, đó là nơi có động mạch chủ... Toàn bộ quá trình, tay cầm dao của Cổ Phàm không hề run rẩy. Trong ánh mắt hắn cũng không có xuất hiện tức giận và sợ hãi như người bình thường, lý trí lạnh băng thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp cái nào. Bình tĩnh, thong dong, lạnh lùng, lý trí, vô tình. Yên tĩnh! ! Tất cả mọi người choáng váng mở to hai mắt nhìn! ! Bọn hắn không nhìn lầm chứ? ? Cổ Phàm vừa sử dụng dao gọt trái cây đâm xuyên qua cổ Viên Hoa! ! Cái tên thua cuộc nhu nhược nhát gan còn không đáng chú ý này, không lẽ là chó cùng rứt giậu ép hắn điên rồi, chẳng lẽ muốn giết người ngay tại trước mắt bao nhiêu người? ? Ngay tại nơi công cộng, trả thù, giết người vì tình. . . Lại thêm bối cảnh gia đình Viên Hoa lớn như vậy, tất nhiên Cổ Phàm sẽ bị bắt lấy phán tử hình, tên vô dụng này vì nữ nhân thật sự ngay cả mạng cũng không cần? ? - A a a! ! ! - Giết người, giết người, giết người rồi! ! Im lặng vài giây đồng hồ, mọi người xung quanh rốt cục mới kịp phản ứng, mấy nữ sinh càng căng cổ họng thét chói tai, thậm chí có một người bị hù dọa cho co quắp ngồi dưới đất, đời này có mấy ai thực sự thấy được tràng cảnh giết người? ? Cổ Phàm buông dao gọt trái cây ra, nhàn nhạt phun ra ba chữ: - Trả nghiệp đời. Hắn đã không còn giống với tên thua cuộc lúc trước. Cổ Phàm là ai? ? Hắn tuyệt đối là cường giả đã trải qua mười năm bóng đêm vô tận vực sâu, hắn là Sát Lục Chi Vương kinh khủng mà người khác nghe tin đã sợ mất mật. Đừng nói với ta cái gì mà quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cổ Phàm đợi không được mười năm, thậm chí có thể nói một ngày, một giờ, một phút, hắn cũng không muốn chờ. Dù cho thiên tai đen tối còn chưa đến. Dù cho pháp luật ước thúc vẫn tồn tại. Nhưng Cổ Phàm chính là đồ tể điên cuồng mà không cố kỵ gì như vậy. Không cần cân nhắc đầu đuôi câu chuyện, không cần nhường nhịn nhân từ, không đợi tương lai, không cầu sau này, có oán bây giờ liền báo, có thù bây giờ liền giết! ! Nữ thần Cố Tuyết Nhu bị dọa mất vía, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Nàng dùng một tay run rẩy đè xuống cổ Viên Hoa, một tay khác vô ý thức muốn rút ra thanh dao gọt trái cây kia. Nhưng tại thời khắc này, Cổ Phàm lần nữa cử động. Hắn bắt lại cổ tay trơn mềm tinh tế của Cố Tuyết Nhu, dùng nụ cười dữ tợn có chút tà ác tiếp tục nói: - Không nên rút đao ra nha, ta đâm rách một nửa tĩnh mạch cực kì chính xác, nếu như dao rút ra mà nói thì máu lại phun ra cao đến mấy mét, trong vòng một phút hắn liền sẽ mất nhiều máu mà chết đi. - Nếu như ngươi gắt gao đè lại vết thương mà không phải rút ra, thì ít nhất hắn còn có thể sống thêm mười mấy phút, hành động nhanh hơn còn có thể đưa đến bệnh viện cứu giúp một chút. Biểu hiện lúc này của Cổ Phàm cực kỳ lý trí và bình tĩnh hù dọa mọi người lần nữa. Hắn giống như là một ác ma tao nhã. Thanh dao gọt trái cây cũng giống như dao giải phẫu của bác sĩ ngoại khoa, lưỡi dao trên đầu ngón tay hắn nhảy múa điệu waltz tuyệt đẹp, chuẩn xác đâm vào cổ Viên Hoa không sai chút nào, nhưng không hoàn toàn cắt đứt động mạch. Một dao tàn nhẫn tinh chuẩn mà không có một chút sai lầm này, quả thực có thể so với tỷ lệ chính xác cao của một cỗ máy cắt chém, không có một li sai sót. - Giết người thì quá không thú vị. - Ta đã làm quá nhiều loại sự tình giống vậy, đối với kẻ thù có lẽ càng phải tàn nhẫn một chút, ta thích nhìn biểu hiện sợ hãi và tuyệt vọng kinh khủng của kẻ thù. Gương mặt lãnh đạm vô tình của Cổ Phàm nhìn qua đã tà ác như thế, lời hắn nói càng thêm giống sát nhân cuồng tràn ngập biến thái, giống như hắn là một chú hề khát máu lấy tra tấn người khác làm thú vui. Trò chơi. Chuyện này giống như một trò chơi. Sợ hãi, tuyệt vọng cùng cực, kêu gào thảm thiết. . . Với tư cách là kẻ thù của ta thì nên bị như thế. - Muốn cứu thì nhanh chóng mang tên quỷ đáng thương này đi bệnh viện đi! ! Cổ Phàm cũng học theo khẩu khí miệt thị nhìn từ trên cao xuống của Viên Hoa mới vừa nãy, trả ngược lại: - Ngươi phải sống sót thật tốt, bây giờ giết ngươi ngược lại là một loại nhân từ, ngươi còn chưa trải qua đủ tai hoạ đen tối giáng xuống đâu. . . - Tất cả mọi người ở đây, mọi người đều phải cẩn thận sống sót mới được. - Nếu như chết trước khi tai hoạ đen tối đến, không được trải nghiệm thử cảm giác tuyệt vọng kinh khủng lúc đó, vậy thì thật là đáng tiếc. - Khà khà khà khà. Tâm tư kín đáo. Lạnh lùng tàn nhẫn. Các ngươi đã không ngờ được! ! Ta. . . Cổ Phàm. . . Tên thua cuộc bị các ngươi xem thường. . . thật sự dám ra tay! !