Kẻ Đến Từ Địa Ngục
Chương 1 : Sát Lục Chi Vương Trở Về
Ta...
Ta đang ở đâu...
Nơi này là chỗ nào, địa ngục sao? ?
Địa ngục.
Ta từng nhìn thấy địa ngục chân chính.
Gió tanh mưa máu, núi thây biển máu, chân cụt tay đứt, kêu rên thê thảm, còn có giết chóc vô tận! !
Một thiếu niên uống say như chết nghĩ muốn cố gắng mở ra hai mắt mệt mỏi của chính mình.
Thân thể tràn ngập cảm giác buồn nôn, ý thức dần dần hòa làm một với thân thể, năng lực nhận biết ào ạt quay trở lại, điều này cũng khiến cho hắn nhìn thấy được mọi thứ xung quanh.
Ánh đèn chói lọi loá mắt, âm nhạc đinh tai nhức óc, sương khói lạnh buốt khiến cho người ta hưng phấn phun ra từ phía trên sân khấu.
Trên sàn nhảy, tuấn nam mỹ nữ dưới ánh đèn dán chặt lấy nhau tuỳ ý rơi mồ hôi, hơi thở hormone cực nóng hỗn tạp làm cho hoàn cảnh dần dần trở nên kích động.
Thiếu niên vốn đã uống đến bất tỉnh nhân sự, dưới người là một bãi vừa nôn tản ra mùi hôi thối dơ bẩn, xung quanh ”bạn bè" lại không có một người nào tiến lên dìu đỡ hắn dậy, mà lại còn cất tiếng chế nhạo khinh thường.
- Thật sự là bi thảm, hắn theo đuổi nữ thần Cố Tuyết Nhu ròng rã bốn năm, mỗi ngày đều đưa bữa sáng, chuẩn bị cơm hộp cho người ta, cực kỳ si tình nha! !
- Nữ thần Cố Tuyết Nhu sao có thể coi trọng hắn, không biết tự lượng sức mình, chỉ là kẻ hèn mà cũng xứng? ?
- Ha ha ha, nói cũng đúng, si tình cũng không thể ăn thay cơm, đối xử tốt với người ta thì có thể thế nào, có thể sánh được với Mercesdes của Viên Hoa giàu có, có thể đứng tên một biệt thự sang trọng như hắn không? ?
Mỉa mai, chế nhạo, đùa cợt, bỏ đá xuống giếng.
Những người được gọi là bạn bè tốt xung quanh, mỗi một người đều nhìn đến thiếu niên này, cái mà hắn cho là si tình trong mắt người khác chỉ là hành vi chó liếm mà thôi.
Một người trong đó nhìn thiếu niên đã bất tỉnh nhân sự, lời nói càng chanh chua hơn.
- Hôm nay Viên Hoa tỏ tình thành công!
- Một lúc nữa người ta sắp cùng nữ thần trong lòng tiểu tử này đi mướn phòng ba ba ba rồi, không biết sẽ khám phá bao nhiêu tư thế mới, cũng khó trách tên theo đuổi này lại uống say như chết, ha ha ha ha ha!
- Các ngươi có nghe nói qua đoạn kết không, liếm chó cuối cùng liếm đến cả hai bàn tay đều trắng! !
Chỉ trong vài lời đôi câu, đã có thể biết thiếu niên này từng trải qua đau khổ dạng gì.
Ròng rã bốn năm, toàn bộ con đường đại học, thanh xuân tuổi trẻ đều dâng hiến cho nữ thần trong suy nghĩ của chính mình.
Thế nhưng những nữ thần cao cao tại thượng ở niên đại này cũng không thiếu người ủng hộ theo đuổi, tình cảm rẻ mạt và tâm ý của thiếu niên kia cũng không thể làm nữ thần động tâm.
Bốn năm trả giá, so ra kém một chiếc Mercedes.
Bốn năm tình cảm, so ra kém một toà biệt thự.
Một đoạn tiết mục ngắn trên internet trở thành sự thật, chua xót trong đó có thể có mấy người biết được? ? ?
Trên sàn nhảy, đôi nam nữ kia đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Trên làn da trắng nõn của Cố Tuyết Nhu dính dính từng giọt mồ hôi, trong suốt sáng long lanh giống như hạt sương lăn xuống trên bề mặt trắng nõn trơn mềm, sau một hồi nhảy nhót nóng bỏng da thịt non mịn càng lộ ra vài vết hồng nhuận phơn phớt xuất hiện càng thêm gợi cảm.
Đôi mắt vũ mị như tơ câu người đoạt phách, vòng eo không xương yếu ớt của nàng bị một bàn tay to lớn của nam nhân ôm thật chắc, bất ngờ đó chính là phú nhị đại nhà giàu mới vừa rồi thổ lộ thành công! !
Tay của nam nhân mang chiếc đồng hồ nổi tiếng giá trị 500 ngàn trở lên, bàn tay hắn đã đưa vào trong quần áo nữ thần, vừa tỉ mỉ xoa đi mồ hôi tinh tế bên hông, dùng hô hấp kiều diễm ướt át ghé vào tai nữ thần nói:
- Đêm nay em chính là người của ta, một lát nữa phải biểu hiện tốt một chút nha. . .
Nữ thần Cố Tuyết Nhu ngượng ngùng cúi đầu, chợt cảm thấy bờ mông gợi cảm của mình đột nhiên như bị điện giật.
Bàn tay to lớn của nam nhân đã bóp lấy bờ mông sung mãn mượt mà co dãn kia, nhưng cô cũng không phản kháng, ngược lại khuôn mặt đỏ lên, cả người cũng đều dựa vào.
Hiện trường hoan hô, tên hoa công tử phú nhị đại này sớm đã bao toàn bộ bữa tiệc, chính vì để chúc mừng theo đuổi thành công nữ thần Cố Tuyết Nhu! !
Toàn bộ bạn bè thân quen đều tới chứng kiến tất cả chuyện này.
Bao gồm cả thiếu niên đã say mềm không còn biết gì.
Lòng hắn như đao cắt, vết thương đã sớm sinh mủ kia không ngừng bị xé nứt, chỉ có rượu mạnh mới có thể gây tê hắn.
Một ly lại một ly.
Nữ thần Cố Tuyết Nhu càng thân mật hơn với tên nhà giàu Viên Hoa, lưỡi dao bén nhọn liền đâm càng sâu càng ác.
Nhìn thấy trong ánh đèn xuyên qua sương mù rọi lên cánh tay không thành thật, nhìn thấy Viên Hoa vừa vuốt ve nữ thần trong lòng ngày xưa, vừa lộ ra nụ cười đắc ý nhìn về phía mình. . . Thiến niên cảm thấy như tâm của mình bị từng đao từng đao khoét xuống một miếng thịt lớn đẫm máu.
Hắn cố ý!
Hắn cố ý khoe khoang trước mặt mình! !
Tên Viên Hoa giàu có kia như đang nói:
- Nhìn đi, đây là nữ thần mà ngươi theo đuổi bốn năm, còn không phải cũng hầu hạ nũng nịu trong ngực ta, còn không phải tối nay sẽ bị ta đè lên giường mà chơi thoả thích? ?
Thật đáng hận.
Căm tức chính mình vô dụng, căm tức chính mình là một tên nghèo hèn rác rưởi, căm tức tình cảm của mình rẻ mạt tới cỡ nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Viên Hoa dương dương đắc ý kia, còn có bàn tay không thành thật di chuyển trên người nữ thần, thiếu niên cực kỳ muốn đem chai bia trong tay đập vào đầu cái tên gọi là "nhà giàu" này.
Nhưng hắn không thể làm như thế.
Thiếu niên là một kẻ vô dụng trong mắt người khác, hắn là một người hiền lành thiện lương, một người thành thật thiếu hụt dũng khí thậm chí có một ít nhu nhược.
Không sai, một người tốt, một người tốt hiền lành, chỉ thế thôi.
Không biết bao lâu sau, thiếu niên uống say.
Uống đến say như chết, uống đến khi tất cả trước mắt đều trở nên không rõ, uống đến chính mình nôn cả người ô uế cũng không có vấn đề, uống đến bất tỉnh nhân sự mà trốn tránh sự thật.
Vì tâm chết mà bi thương.
Ý thức của thiếu niên không thể thừa nhận loại đả kích này, linh hồn sa sút giống như là một ngọn lửa sắp tắt.
Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ năng lượng ý thức cực lớn bắt đầu quay lại trong thân thể của hắn, tại thời khắc này linh hồn và ý thức thiếu niên đều xảy ra thay đổi khó nói lên lời.
Hắn giống như tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu khó hiểu! !
Ký ức như thủy triều trên biển tràn vào trong thân thể thiếu niên, đó là một linh hồn đã trải qua không biết bao nhiêu chém giết.
Đẫm máu, tối tăm, giết chóc.
Phản bội, ngang ngược, tàn nhẫn.
Ý thức cứng rắn như sắt, nhưng cũng tâm ngoan thủ lạt không từ thủ đoạn, sau khi đã trải qua toàn bộ đau khổ tra tấn và phản bội, linh hồn này sa đọa thành ác quỷ trong địa ngục, thậm chí là đem ác quỷ bỏ vào trong miệng nhai kỹ thành bã vụn. . . Đồ tể! !
Cổ Phàm! !
Ta đã từng là Sát Lục Chi Vương. . . Cổ Phàm! ! !
Thiếu niên chậm rãi mở ra hai mắt của mình, cảm giác mơ hồ trong đại não dần dần tiêu tán, càng ngày càng nhiều ký ức điên cuồng không thuộc về thân thể này hiện lên.
Hắn tàn nhẫn hiếu sát không biết đã giết chết bao nhiêu quái vật, cũng không biết chặt xuống bao nhiêu cái đầu người, đôi tay kia mỗi một tấc đều dính đầy máu tươi.
Xương cốt người chết dưới chân hắn có thể xây dựng thành một toà tháp cao, nhưng ác quỷ khủng bố như vậy lại không có người biết quá khứ hắn đã từng trải qua.
Sau mười năm.
Trong thời đại đen tối kia, mọi người chỉ biết gọi hắn là Ma Vương Cổ Phàm ngang ngược và tàn nhẫn, tà ác và tối tăm, đi đến đâu tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Những kẻ bị hắn tàn nhẫn sát hại vĩnh viễn sẽ không thể tin, Ma Vương khiến cho vô số người run rẩy sợ hãi, mười năm trước vậy mà là một kẻ vô dụng vì tình cảm uống đến say như chết! ! !
- Ta còn sống.
Cổ Phàm chùi đi thứ ô uế trước ngực mình, lấy ra bóp tiền và điện thoại từ trong túi, ảnh chụp trên thẻ căn cước hiện ra cực kì non nớt, mà màn hình điện thoại di động không ngờ hiện ra ngày làm hắn không thể tin được.
Ngày 26, tháng 5, năm 2020.
- Ta đã trở về 10 năm trước, lúc niên đại hòa bình? ?
- Ta đã trở về trước khi tai hoạ đen tối xảy ra sao? ?
Ánh mắt thiếu niên Cổ Phàm vốn non nớt lúc này đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt kia để lộ ra một chút tang thương dãi dầu sương gió.
Bên trong ánh mắt nhìn thấu hồng trần cuồn cuộn lòng người khó lường, còn có một phần tự tin cực lớn, nhưng nếu như ngươi có thể nhìn kỹ hơn mà nói, liền sẽ phát hiện chỗ tối tăm rất sâu. . . Tựa như là trong một căn phòng nhỏ u ám tràn đầy tà ác và đẫm máu! !
Ai cũng không biết Cổ Phàm trong mười năm tương lai đã trải qua cái gì? ?
Giết chóc trong đó đã đến cực hạn.
Trong tuyệt cảnh đột phá gông cùm xiềng xích.
Trong tuyệt vọng tối tăm hắn vùng dậy, điên cuồng và giết chóc cực hạn.
Lần lượt vượt qua bản thân, cực hạn thăng hoa trở thành Sát Lục Chi Vương chân chính, trở thành bộ dạng bây giờ.
Đúng là mỉa mai.
Đồ tể như ta.
Ma Vương như ta.
Vậy mà có thể sống trở lại trong thân thể 10 năm trước của mình, ông trời đây là muốn cho ta một cơ hội nữa sao? ?
Có ý tứ! !
Thật sự là vô cùng vô cùng vô cùng. . . có ý tứ! !
Ma Vương Cổ Phàm chậm rãi ngồi lên, trên mặt lộ ra một nụ cười phức tạp điên cuồng.
Trong vẻ tươi cười mang ba phần dữ tợn, ba phần nóng nảy, ba phần ngang ngược, còn có một chút sát ý lạnh giá vô tình! !
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
17 chương
21 chương
12 chương