Sáu mươi mốt, Một tuần, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nó có thể khiến một đôi người yêu như keo như sơn tách ra, cũng có thể khiến hai người không quen không biết đến với nhau. Hoà Đồng quăng di động, phát hiện nếu không phải Tiêu Trì đánh tỉnh mình thì có lẽ không biết mình tốn biết bao thời gian mới có thể thông suốt được. Không phải thông suốt chuyện Hòa Đồng thích Giao Dịch...... Mà là Giao Dịch thích Hòa Đồng. Sao mình có thể ngu ngốc thế chớ? Làm gì có chuyện có người vô duyên vô cớ giúp mình giả làm bạn trai, ngay cả bạn thân anh em còn chưa giúp điều này. Hơn nữa, nếu không phải có cảm giác với người đó...... Sao có thể sảng khoái khi bị gay sờ JJ chứ? Sau khi rời nhà Tiêu Trì về nhà, Hoà Đồng lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu. Hoà Đồngnghĩ hai vấn đề: Thích...... Hoà Đồng thích Giao Dịch? Hay là Giao Dịch thích Hoà Đồng? Giờ có đáp án rồi, rõ ràng hai người đều thích nhau. Vậy còn cần rối rắm làm gì nữa? Nói không chừng, mình chỉ là một vai nhỏ trong tiểu thuyết. Việc đời luôn thay đổi, muốn làm cái gì,thì cứ làm cái đó thôi. Sáu mươi hai, Giao Dịch thuộc phái hành động. Nhưng lại kém thể hiện tình cảm. Giao Dịch đã ấp ủ mưu đồ tỏ tình với Hòa Đồng trong tiệc sinh nhật đã lâu, vì thế, không biết đã vò nát bao nhiêu tờ hướng dẫn tỏ tình rồi. Nhưng mấy cái phương pháp này toàn dạy nói mấy chuyện sến súa, Giao Dịch tỏ vẻ mình làm không được. Gì mà thắp nến trái tim, hát sinh nhật, nhờ mọi người giúp mình cầu hôn, Giao Dịch cảm thấy nếu mình làm như vậy thì chết đi cho rồi. Giao Dịch đưa loại cảm xúc nản lòng này theo đến công ty, đến mức, toàn nhân viên mém chết vì lạnh. Nhân viên giáp đi đưa cà phê vỗ vai nhân viên ất,"Đi thôi, tiền thưởng ở ngay trước mắt mình rồi." Nhân viên ất gật gật đầu. Sáu mươi ba, Cà phê hôm nay đưa đến rất chậm. Phối hợp với tâm tình đang không vui của mình, Giao Dịch càng thêm khó chịu. Cuối cùng ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa. "Vào đi, sao giờ mới đưa tới?" Giọng điệu Giao Dịch không vui. Nhân viên giáp cười hì hì đẩy cửa đi vào,"Thật xin lỗi, ông chủ, nhân viên ất có một cách rất hay với chồng đó." Nhân viên ất bên cạnh đang cầm tài liệu gật gật đầu. Hai mắt Giao Dịch hơi sáng ngời, không chút biến sắc nhìn hai người,"Hử?" Nhân viên giáp lời thề son sắt gật đầu,"Dùng cách lần trước của em đi, chồng em đã rất vui vẻ đó." Giao Dịch tỏ vẻ hứng thú,"Cách gì?" Nhân viên đặt tài liệu lên bàn,:"Ông chủ, chỉ cần tặng thứ quan trọng nhất của ngài cho cô ấy là được thôi." Ánh mắt Giao Dịch lóe lóe,"Người ấy không thích thì sao?" Nhân viên giáp bưng cà phê qua, cười hì hì, mắt chớp chớp,"Để cô ấy biết rằng cái đó quan trọng đến bao nhiêu với ngài, cô ấy nhất định sẽ rất vui." Giao Dịch uống một ngụm cà phê, lâm vào trầm tư. Một lát sau, Giao Dịch khoát tay,"Đến phòng tài vụ nhận hai ngàn đồng tiền thưởng đi." Nhân viên giáp và ất âm thầm vỗ tay. Sáu mươi bốn, Thứ quan trọng nhất.... với mình sao? Giao Dịch mím môi. Giao Dịch cảm thấy Hoà Đồng có thể sẽ không thích đâu. Nhưng mà giờ lại không còn cách nào khác. Sáu mươi lăm, Suốt một tuần, Giao Dịch chưa từng đứt đoạn gửi tin nhắn cho Hoà Đồng, vì do gặp Giao Dịch rồi nên cậu đàn em kia lúng túng lắm, không quấy rầy Hòa Đồng qua nữa. Hoà Đồng lười biếng cọ cọ chăn, lấy di động ra. Nhìn tin nhắn mới tới, khóe miệng Hòa Đồng dần dần cong lên. Tiêu Trì: Hoà Đồng, ngày mai là sinh nhật cậu đúng không? Đến lúc đó tớ cho cậu một niềm vui bất ngờ! Giao Dịch: Ngủ ngon. Câu sinh nhật vui vẻ ngày mai tôi mới nói. Còn có vài tin chúc mừng của một vài người bạn khác nữa, nhưng với Hòa Đồng, trọng lượng mấy người đó không bằng tin nhắn hai người này. Hoà Đồng ngáp một cái, cầm điện thoại đặt qua cái bàn cạnh giường. Ngày mai...... Không biết, có thể là một ngày thú vị được không đây?