Julia Yêu Dấu

Chương 31

Thời gian còn lại trong ngày trôi qua trong hạnh phúc với Julia. Cô không thể tin được là Sebastian yêu cô, hay muốn cô làm vợ anh - nhưng đúng là như thế. Cô sung sướng ôm ấp ý nghĩ đó như đứa bé ôm con vật cưng của mình. Sebastian lén đưa cô quay lại ngôi nhà ở Grosvenor Square mà gia nhân chẳng hay biết tí nào. Anh mở cửa bằng chìa khóa của mình, họ rón rén đi qua đại sảnh rồi lên cầu thang như mấy đứa trẻ nghịch ngợm. Tất cả diễn ra trôi chảy, trừ việc Julia gặp khó khăn khi phải nén tiếng cười khúc khích. Cô về phòng và loay hoay cởi chiếc áo vũ hội màu vàng, (Sebastian trước đó đã giúp cô mặc vào như một cô hầu, lại tháo nửa hàng khuy nhỏ xíu để cô có thể tự mình cởi ra) rồi mặc áo ngủ, trèo lên giường chỉ ngay trước khi Emily bước vào với khay điểm tâm gồm chocolate và bánh mì cuộn. Ban đầu Julia cảm thấy tội lỗi một cách ngớ ngẩn, nhưng hình như Emily chẳng thấy có gì bất thường, chỉ chắt lưỡi trước chiếc áo đẹp bị vứt thành một đống dưới sàn. “Sao cô không gọi tôi lúc cô về, cô Julia.” Emily nhẹ nhàng trách, giũ chiếc áo và cẩn thận cất nó vào chiếc tủ cao bằng gỗ gụ. “Lúc đó muộn quá, vả lại tôi không muốn làm phiền cô,” Julia nói với vẻ hoàn toàn thành thật trong khi uống chocolate. Xét đến việc cô không chợp mắt tí nào, cô cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng một cách đáng ngạc nhiên. Tác động của tình yêu thật đáng kinh ngạc, cô nghĩ với nụ cười khúc khích. Rồi tự hỏi không biết Sebastian có cảm giác tuyệt diệu giống cô không, hay là anh đã buông mình xuống giường và giờ đang ngủ mê mệt. “Cô đã sẵn sàng để tắm chưa, cô Julia?” Emily hỏi, đem cô về thực tại. Julia gật đầu. Rốt cuộc, cô không còn phải mơ mộng về Sebastian nữa vì anh đã là của cô, của cô! Điều đó có nghĩa là những ngày tươi đẹp đang đến. Gần tới giữa trưa Julia mới xuống dưới nhà. Cô đã lề mề hàng tiếng đồng hồ với việc tắm rửa trang điểm, hơn nữa cô cũng không muốn sớm giáp mặt với nữ bá tước và Caroline vì kh ông biết phải ăn nói sao với họ. Hai người phụ nữ đó đã trông thấy Sebastian mang cô đi và biết rõ rằng câu chuyện anh đến báo cho cô tin chẳng lành về một ngườ họ hàng là sự bịa đặt trắng trợn. Nhưng lúc nào đó họ sẽ phải biết sự thật, như là với Oliver. Cô sẽ phải giấu Sebastian và cho Oliver biết rằng trái tim và những kế hoạch của cô đã thay đổi. Chắc chắn Sebastian sẽ nổi điên lên nếu anh phát hiện ra mưu đồ trở thành phu nhân Carlyle của cô đã đi xa tới m Chẳng ích gì nếu trốn biệt trong phòng. Cô phải xuống dưới nhà và gánh chịu hậu quả, đồng thời phải nghĩ ra cách gặp Oliver mà Sebastian không biết. Điều đó thật quá khó khăn vì Sebastian không muốn cô gặp người đàn ông nào khác. Nhưng cô cảm thấy mình nợ Oliver nhiều hơn một lời thông báo. Có lẽ cô nên gửi cho anh một lá thư? Không, cô cũng không thể làm thế. Cô nợ Oliver nên phải trực tiếp nói với anh về việc chấm dứt hôn ước của họ. Có nhiều gia nhân lăng xăng ở tầng một và tầng trệt, lau chùi, quét dọn và dịch chuyển đồ đạc. Julia ngập ngừng dừng lại giữa cầu thang, nhìn xuống toàn bộ quang cảnh bất thường này. Rồi cô nhớ ra tối nay Caroline sẽ tổ chức dạ hội. Julia nghĩ chẳng đúng lúc chút nào, nhưng ngay lập tức cô nhận ra có lẽ đây là cơ hội để cô giải quyết mọi việc. Cô sẽ phải đối mặt với sự tò mò và những lời đồn ác ý sau sự việc tối qua, và còn nơi nào làm việc đó tốt hơn là ngay nhà cô? Chỉ cần cô giữ đầu ngẩng cao và trưng ra vẻ ngoài điềm tĩnh với những kẻ tọc mạch kia, thì toàn bộ sự việc sẽ sớm bị quên lãng. “Cô Julia, đức ngài có để lại lời nhắn cho cô,” Smathers đang đi sau hai người đàn ông khệ nệ bê những bông hoa vừa được cắt trong nhà kính. Lúc nhìn thấy Julia trên cầu thang, lão tìm trong túi áo và đưa cho cô một mảnh giấy gấp gọn. Julia mỉm cười nhận nó từ tay lão và cảm ơn, rồi mang nó vào phòng khách để đọc. “Sáng nay anh có việc gấp phải đi, nên sẽ không gặp em cho đến cuối ngày. Anh đã nói với mẹ về kế hoạch của chúng ta, nên em không cần cảm thấy khó xử với bà ấy. Hãy cư xử cho phải phép. Sebastian.” Lời nhắn ngắn gọn khiến Julia trào lên một niềm vui khôn tả. Julia cười trước ý nghĩ Sebastian lạnh nhạt và tự chủ lại viết một lá thư tình. Đó chẳng phải là những lời yêu thương, nhưng với người hiểu Sebastian rõ như cô thì những lời ngắn gọn này còn có ý nghĩa nhiều hơn cả những lá thư tình thắm thiết nhất. Nó nói lên rằng anh nghĩ đến cô, rằng anh yêu cô nên mới mở miệng giải thích mình đi đâu, rằng anh đã nghĩ đến việc không làm cô khó xử bằng cách tự mình nói với mẹ anh mọi chuyện. Julia tưởng tượng ra phản ứng của người đàn bà đó khi đón nhận cái tin con trai mình sắp lấy một đứa cù bơ cù bất trá hình, và rùng mình. Bà già ác nghiệt đó sẽ tìm cô trút hận. Một trong những lần hiếm hoi trong đời mình, Julia quyết định quay lưng bỏ chạy. Nếu như Sebastian vắng nhà cả buổi chiều, thì cô cũng vậy. Sự vắng mặt của anh sẽ cho cô cơ hội hoàn hảo để đi gặp giải thích. Cô luôn có thể nói là mình đi mua sắm. Dù sao cô cũng cần mua vài thứ thật, cho nên cô không cần phải nói dối. “Chào, Julia.” Giọng Caroline vang lên làm cô giật mình. Julia ngẩng lên thấy người phụ nữ đó đang đi về phía cô với nụ cười thân thiện trên môi. “Giờ tôi nghĩ chúng ta là chị em rồi,” Caroline nói thêm, bước đến bên cửa sổ nơi Julia đứng và đặt một nụ hôn phớt lên má cô. “Phải nói là tôi gần như choáng váng khi Sebastian cho tôi biết tin. Tôi tưởng cô sắp công bố chuyện đính hôn với huân tước Carlyle, nên cô có thể tưởng tượng là tôi kinh ngạc tới mức nào. Nhưng dĩ nhiên là tôi mừng cho cô.” “Cám ơn. Và tôi biết chị sẽ hiểu khi tôi nói rằng Oliver là... là một sai lầm.” Julia cười lại với người phụ nữ cao hơn mình, chị ta gật đầu thông cảm. Trong chiếc áo dài bằng nhiễu màu hoa vạn thọ nhạt, Caroline trông trẻ hơn tuổi hai chín. Mái tóc nâu nhạt của chị ta được chải ra sau thành một búi kiểu cách ở sau gáy, da mặt và cổ chị ta mịn màng, trắng trẻo. Vóc dáng mảnh mai hiện rõ qua chiếc áo thanh lịch càng tăng thêm ấn tượng trẻ trung ở chị ta, và Julia nghĩ có lẽ người ngoài sẽ đoán cả hai bằng tuổi nhau nếu như không có những vệt tối mờ mờ viền quanh đôi mắt xanh dịu dàng của Caroline. Có lẽ cũng giống cô, Caroline đã trải qua một đêm mất ngủ. Mắt Julia lấp lánh khi cân nhắc khả năng ngài Rowland đã mang Caroline tới một tổ ấm yêu đương nào đó đến tận bình minh. Không, chuyện đó rõ ràng là không thể. Cô không biết gì về ngài Rowland, nhưng cô biết Caroline sẽ sốc trước ý nghĩ đó. “Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng Margaret chẳng vui vẻ đón nhận tin ấy.” Giọng Caroline đượm vẻ buồn. “Nhưng tôi nghĩ chắc cô đoán được điều đó. Và cái cách Sebastian nói với bà ấy - cô có tưởng tượng được không, anh ấy lôi bà ra khỏi giường vào sáng tinh mơ vì anh ấy nói mình có việc phải làm và không thể đợi mấy tiếng đồng hồ đến khi bà xuống dưới nhà. Thế đấy, cái đó càng làm vấn đề trầm trọng hơn. Người hầu của bà nói với tôi rằng bà nằm liệt giường vì chứng đau nửa đầu. Nhưng bà sẽ khỏe thôi, đừng lo. Trong lúc chờ đợi cô phải nói cho tôi biết cô và Sebastian định làm gì. Cô định kết hôn ngay lập tức à?” “Tôi thật sự không biết,” Julia nói, hai má hồng lên vì vui mừng khi nói về lễ cưới sắp tới. Thật là tuyệt vời và khó tin. Giống như một giấc mơ. “Tôi nghĩ chắc tôi để cho Sebastian toàn quyền quyết. Anh ấy muốn sao cũng được.” “Cô rất yêu anh ấy đúng không?” Có một nốt dò hỏi trong giọng Caroline. Julia thận trọng nhìn chị ta, và thấy những vệt tối trong đáy mắt Caroline. Hẳn chị ấy đang nhớ đến tình yêu với anh trai Sebastian, Julia đoán, và những kỷ niệm sau bao năm hẳn vẫn làm chị đau đớn. Tất nhiên là thế rồi. Dù Sebastian có chết mười năm, hai mươi năm, hay một trăm năm đi nữa, chừng nào trái tim cô còn đập thì cô vẫn còn thương nhớ anh. Trong cô dâng lên một mối đồng cảm với Caroline. “Vâng, đúng vậy.” “Và anh ấy yêu cô?” “À vâng. Đúng thế.” “Tôi cũng nghĩ vậy. Chưa ai trong chúng tôi từng trông thấy anh ấy hành xử như tối qua. Chắc cô có thể hình dung được là có rất nhiều lời bàn tán. Tôi không biết phải nói gì với mọi người, và tôi dám chắc là Margaret cũng thế. Nhưng Sebastian bảo chúng tôi rằng anh ấy đến báo cho cô tin một người bà con bệnh nặng, và vì hai người sắp lấy nhau nên bất cứ lời ong tiếng ve nào cũng sẽ nhanh chóng chìm đi. Nhưng Julia này, có một chuyện tôi nhất thiết phải chỉ rõ cho cô. Nói ra tôi cũng thấy day dứt, nhưng cô biết là Sebastian không được lòng mọi người. Còn cô thì thành công đáng kể, và tôi biết điều ấy rất có ý nghĩa với cô, xét đến - mà thôi, đừng bận tâm.Nhưng cô có nghĩ là nếu cô lấy Sebastian thì cô phải sẻ chia gánh nặng với anh ấy không? Nhũng bữa tiệc và những vũ hội rất có thể chỉ còn là quá khứ.” “Tôi không cần. Tôi thà lấy Sebastian còn hơn tham dự một trăm bữa tiệc.” ánh sáng dịu dàng trong mắt Julia khi cô nói về đám cưới của mình với Sebastian phản chiếu trong cả giọng nói. Nét mặt Caroline biến đổi, chỉ một chút, đột nhiên gần như lén lút. “Julia, còn một chuyện nữa. Tôi... tôi cảm thấy mình không phải là bạn cô nếu không nhắc đến nó. Cô... cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Elizabeth không? Vợ của Sebastian?” Những lời này được nói vội vã bằng giọng nhỏ xíu, cứ như Caroline sợ bị nghe lén. Julia cứng đờ người. “Có, tôi biết cô ấy chết như thế nào, nhưng tôi không thấy chuyện đó ảnh hưởng gì đến tôi. Chắc chị không cho rằng tôi nghĩ Sebastian giết cô ấy chứ? Và chắc chị cũng không tin một chuyện như thế?” “Không không, đương nhiên là tôi không tin. Tôi... tôi chỉ cảm thấy là, là nên có người nói cho cô biết những lời đồn. Nhưng nếu cô không để tâm, thì tất nhiên chuyện đó không còn quan trọng.” “Tôi để tâm chứ,” Julia lặng lẽ trả lời. “Vì Sebastian, không phải vì tôi. Anh ấy bị mang tiếng. Nhưng những lời đồn vô căn cứ như thế sẽ không làm người yêu anh ấy thật lòng như tôi chùn bước.” Vẻ lo ngại biến mất khỏi mắt Caroline, Julia trông thấy mà nhẹ nhõm. “Thật tuyệt vời,” Caroline nhanh nhảu nói, lại điềm tĩnh như thường ngày. “Tôi tin là cô sẽ thông báo cho gia đình trước khi hôn lễ diễn ra chứ? Bởi vì tôi rất muốn được tham dự.” “Chắc chắn rồi. Ít nhất tôi cũng nghĩ vậy. Trừ phi Sebastian...” Julia ngừng lại, vì chợt nhận ra cô sẵn lòng tuân theo bất cứ sự sắp xếp nào của Sebastian. Cô sẽ vui vẻ kết hôn với anh trong bí mật và lén lút nếu đó là điều anh muốn. Cô chỉ muốn làm vợ anh thôi, cách thức nào cũng không quan trọng. Caroline mỉm cười. “À phải, tất nhiên rồi, quyền quyết định phải ở Sebastian. Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy. Nhưng giờ tôi xin phép. Tôi còn rất nhiều việc phải làm cho bữa tiệc tối nay.” “Và tôi nghĩ tôi sẽ đi mua sắm một chút.” “Tính kế thoát khỏi những vị khách đến thăm buổi chiều chứ gì?” Caroline nháy mắt ranh mãnh. “Không cần làm thế đâu. Vì tối nay nhà ta có tiệc, cho nên cả ngày hôm nay chúng ta được xem như không có nhà. Vì vậy cô không cần sợ sẽ gặp bất cứ ai trước khi cô sẵn sàng.” Julia đáp lại cái nháy mắt đó bằng một nụ cười. “Quả là ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, và cảm ơn chị vì lời trấn an. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn đi mua sắm, tôi cảm thấy hơi bồn chồn.” “Cô cứ làm thế nếu thích.” Caroline lại mỉm cười, rồi rời khỏi phòng. Julia đứng đó thêm một lúc, nhìn ra quãng trường bên ngoài cửa sổ. Ngoài đường có vài người bán dạo và người hầu, cùng một cỗ xe đơn kiểu cách đang gò cương dừng lại trước tòa nhà số 57. Julia thấy một ông già béo phị bước xuống với sự giúp đỡ vất vả của hai gia nhân và một người hầu riêng. Đúng là buồn cười khi nghĩ rằng tất cả những người này, từ ông già to béo đến thằng nhóc lôi thôi lếch thếch đang thậm thụt ở rìa công viên cho tới người bán bánh dạo đang đẩy xe hàng dọc đường, tất cả đều có những mối quan tâm và cuộc sống riêng. Nhưng cô dám cá là không ai hạnh phúc bằng một phần mười cô lúc này. Với một nụ cười ấm áp, cô đi gọi xe, rồi lên lầu để lấy áo choàng và kêu Emily trước khi xe tới cửa. Việc một quý cô đến nhà riêng gặp một người đàn ông là không đúng mực, nhưng Julia không thể tìm ra cách nào khác để gặp Oliver mà qua được mắt Sebastian. Cô bảo người đánh xe thả cô và Emily xuống phố Bond; ba giờ sau hãy quay lại đón họ. Rồi cô vẫy một chiếc xe thuê để chở họ đến nhà Oliver. Trên đường đến đó Julia chợt nghĩ tốt hơn là cử Emily đến trước cửa với một lá thư đề nghị Oliver ra gặp cô trong xe ngựa. Như thế thì khó ai biết được cô đến gặp Oliver để mà nói lại với Sebastian. Sebastian mà biết thì sẽ giận tím mặt. Nhưng Emily, người đã thề giữ bí mật vĩnh viễn, lại trèo trở lại xe với tin ông quản gia khô khan đã cho cô hay là Oliver không có nhà. Hụt hẫng, Julia suy nghĩ hồi lâu, rồi nguệch ngoạc một lá thư khác đề nghị Oliver đến gặp cô ngay. Cô bảo Emily trao nó cho lão quản gia khinh khỉnh, rồi nhún vai phó mặc. Nếu Oliver không nhận được lời nhắn của cô và đến gặp cô trước vũ hội, cô sẽ phải nói với anh khi gặp anh ở đó. Có thể nguy hiểm, nhưng vẫn có thể làm được vì Sebastian không có thói quen tham gia các bữa tiệc. Nhất định là cô có thể kiếm được vài phút ở một mình với Oliver; đó là lỗi của anh nếu cô phải nói cho anh một tin như vậy tại buổi tiệc. Cô đã cố hết sức để làm điều đó một cách đàng hoàng, nhưng cô không đủ gan để liều hơn nữa. Do đó cô cho chiếc xe thuê quay lại phố Bond, và kiên quyết đẩy mối lo về Oliver ra khỏi tâm trí. Xét cho cùng, hủy bỏ hôn ước bí mật chẳng có gì là nghiêm trọng cả. Cô chỉ cần nói với anh là cô đã đổi ý. Oliver, một quý ông đích thực, sẽ đón nhận thất bại của mình bằng thái độ lịch thiệp. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ không nổi giận như Sebastian... Sebastian. Gương mặt đẹp trai hút hồn ấy hiện lên trước mắt cô, và cô mỉm cười. Cô sắp kết hôn với Sebastian. Có vẻ như đó là điều không tưởng, nhưng lại là sự thật. Lúc này cô tạm đẩy Oliver ra khỏi đầu, và tập trung mua sắm. Đến gần sáu giờ họ mới xong và trở về nhà. Khi cô gần lên tới lầu, với Emily và một người hầu ở đằng sau bê đồ, thì cô đụng phải bá tước phu nhân đang trên đường đi xuống. Julia ngập ngừng đứng lại, và người đàn bà kia, hóa ra vẫn như mọi khi, nhìn cô bằng ánh mắt có thể đóng băng một tách trà nóng hổi chỉ trong tích tắc. Julia hếch cằm lên bất chấp sự khiếp đảm, và cất lời chào bằng giọng lạnh nhạt nhưng lễ độ. Nữ bá tước thậm chí không thèm đáp lại. Bà lướt xuống cầu thang như thể Julia không tồn tại, chỉ để lại hình ảnh cặp mắt giống Sebastian lóe lên đầy thù ghét bám theo Julia khi cô đi tiếp lên cầu thang.