Julia Yêu Dấu

Chương 21

“Tôi lăng nhục cô sao?” Hai bàn tay anh siết chặt vai cô khi anh nói, Julia còn chưa kịp nhăn mặt trước sự hung bạo của anh thì anh đã xoay ngoắt cô lại đối diện với anh. Cô nhận thấy đôi mắt xanh thẳm kia giờ đây long lên giận giữ khi ngước lên nhìn chúng. Nó làm khuôn mặt anh trông rất dữ tợn. Nếu cô từng mong muốn phá vỡ sự tự chủ lạnh lùng của anh, thì cô đã thành công ngoài sức tưởng tượng. “Tôi không nghĩ một con điếm rẻ tiền lại có thể bị lăng nhục!” Lời sỉ nhục khàn khàn này làm cô thở hổn hển. Nhưng trước khi cô có thể trả miếng lại dù bằng hành động hay lời nói, anh đã lôi cô áp sát vào người mình, tay anh ép chặt hai tay cô vào hai bên người cô khi đầu anh cúi xuống. Vô phương tự vệ, cô chỉ kịp nghoảnh đầu sang một bên khiến miệng anh đáp xuống má thay vì môi cô. Cảm giác về đôi môi nóng rực ấy trên làn da gây nên một luồng điện khao khát đến đau đớn chạy suốt người cô. Nhưng cô không thể nào nhượng bộ nó. Đây không phải là Sebastian của cô ngày trước, mà là một người lạ thô bạo khiến người ta hoảng sợ. “Buông tôi ra!” Không tài nào rút tay ra được, cô chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh để cố thoát ra. Khi bụng cô vặn vẹo cọ vào anh, cô cảm thấy một sự thay đổi đột ngột và đáng sợ trong cơ thể anh khiến mắt cô bất giágước lên gặp mắt anh. Nụ cười tàn ác ấy trở lại, biến gương mặt đẹp đẽ thành cái mặt nạ hiếu chiến của giống đực. Anh mạnh mẽ còn cô yếu đuối và anh quyết chứng tỏ quyền lực của mình. “Chưa - xong - đâu,” anh nói qua hàm răng nghiến chặt, và rồi miệng anh lại hạ xuống lần nữa. Cô quay đi nhanh đến nỗi môi anh một lần nữa lại sai địa chỉ, nhưng lần này một bàn tay đã đưa lên lùa vào tóc cô và giữ chặt đầu cô. Chầm chậm và kiên quyết anh xoay đầu cô lại cho đến khi cô là một cái đích dễ nhắm. Một cánh tay ôm chặt cô, cánh tay còn lại ép đầu cô ngửa ra và giữ nó bất động. Anh nhìn vào đôi mắt giận dữ và hoảng sợ của cô với một nụ cười. Và rồi khi cô còn vặn vẹo và chống cự thì anh từ từ, rất từ từ cúi xuống. Đôi mắt xanh ấy, giờ đây hừng hực cảm xúc, không rời khỏi mắt cô. Cô vùng vtrong vòng tay cứng như thép của anhm nhưng chẳng ích gì. Rồi miệng anh áp vào miệng cô, khắc nghiệt, nóng bỏng, đòi hỏi. Anh đang hôn cô với sự giận dữ, cướp đi cả hơi thở và lí trí của cô. Anh hôn cô như thể anh căm thù cô, và cô xấu hổ thay, một kẻ nhu nhược lại thích nó. Anh có vị rượu Brandy và xì gà, và anh ấm áp, rất ấm. Làn hơi ấm từ anh làm cô yếu đi. Ban đầu cô còn cưỡng lại, rồi quên mất phải chống lại anh khi lưỡi anh tràn vào giữa môi cô, vuốt ve chúng, đánh nhẹ vào hàm răng trắng muốt trước khi cô, yếu ớt bà bất lực mở miệng ra cho anh tiến vào. Rồi anh gầm gừ, và cô chẳng biết cũng chẳng quan tâm dù âm thanh đó là chiến thắng hay đam mê. T ất cả những gì cô biết là anh đang hôn cô sâu đến nỗi như thể anh rút kiệt linh hồn cô khỏi cơ thể, uốn cong lưng qua cánh tay anh đến nổi nếu cô còn chút lý trí nào thì cô sợ sống lưng mình gãy làm đôi. Nhưng cô làm gì còn lí trí, chỉ có cảm xúc đang chạy rần rậtm và cô không thể kháng cự chúng. Nụ hôn của anh làm cho cô chóng mặt. Căn phòng đang quay mòng mòng trước mặt cô. Tất cả những gì cô làm được là nhắm mắt lại để bản thân đắm chìm trong bóng tối ấm áp. Tim cô đập mạnh, át hết mọi âm thanh khác. Những đốt xương tan chảy như dung nham trong vòng tay anh. Cô có thể cảm thấy ngọn lửa đầu hàng đang thiêu đốt hai bầu vú, bụng, cặp đùi, nhất là giữa hai chân cũng se thắt lại và rung lên dồn dập. Rồi cô lần theo ngón tay đi tới chỗ anh, với bàn tay đang trượt trên người cô một cách phóng túng, mơn trớn và chiếm hữu trong khi cánh tay kia đỡ lấy thân hình mềm rũ của cô. Lớp váy mỏng và quần áo lót mỏng manh không ngăn được sự xâm lược của anh, Lòng bàn tay anh lại tìm đến bầu vú cô, chà xàt nó thô bạo, giày vò cô với nỗi đau đớn và khoái cảm, rồi tay anh đi sang đầu cú bên kia, giam giữ nó trong sức nóng hừng hực. Nếu cô không đánh mất lí trí lúc nãy thì bây giờ xũng mất. Cô rên rĩ, run lên trong tay anh, và đưa hai tay lên bám lấy bờ vai đang cúi xuống trên người cô truớc khi vòng hai tay qua cổ anh. Cô không thể suy nghĩ, không thể lập luận, chỉ có thể cảm nhận. Miệng anh nóng bỏng, đòi hỏi đói khát, lưỡi anh khám phá những vệt trũng ngọt ngào của lưỡi cô. Cuối cùng lưỡi cô cũng chuyển động, e để chạm vào lưỡi anh. Anh giật minh và cứng đờ người trong vòng tay cô. Cô siết chặt hai tay, níu lấy anh khi anh tham lam hôn cô và hôn lại anh mà không còn e ngại. Hai tay cô vùi trong mái tóc óng ánh ấn vào những thớ thịt căng cứng sau gáy anh, luớt trên bờ vai rộng ẩn dưới làn vải áo mềm mại. Đã quá lâu, quá lâu rồi... Anh ngả người cô xuống thấp hơn nữa qua cánh tay mình, hôn cô, rồi trượt môi dọc xuống cổ cô. Má và cằm nham nhám của anh cọ vào da cô khi anh vùi mặt vào cổ cô. Rồi miệng anh đi xuống thấp hơn nữa, trượt trên mặt vải lụa trơn để tìm đến đỉnh ngực cô. Cố cảm thấy hơi ấm áp của miệng anh qua lớp vải áo, và rên lên. Anh hôn cô một lúc lâu, trong khi sức nóng của nó thiêu rụi cô đến tận xương và mọi cảm xúc của cô đều tập trung vào điểm đó. Rồi đột ngột đầu anh giật ra. Trước khi cô có thể làm được điều gì khác ngoài một tiếng rên rỉ phản đối, cô bị nhấc bổng lên, mắt cô thoáng mở ra và hiện thực ùa vào. Anh đang bế cô ra khỏi phòng khách với vẻ mặt đói khát như cảm giác của cô. Khi anh mang cô qua khung cửa và vào hành lang thì cô kịp tỉnh trí và đưa mắt nhìn quanh. Tạ ơn trời là hành lang vắng tanh. “Sebastian... ” Đó là lời phản đối yếu ớt khi cô phần nào tỉnh táo. “Tôi sẽ là đồ ngu xuẩn khi tính làm tình với em trên sàn nhà lần nữa trong khi có một cái giường hoàn hảo đang đợi sẵn trên lầu, anh nói cộc cằn. Trước khi cô có thể huy động ý chí để nói được câu gì khác thì anh đã bước lên cầu thang với cô trên tay và đi nhanh đến nỗi cô chóng hết mặt, phải bám vào anh. “Sebastian... ” Cô cố gắng lần nữa để nhớ lại lý do cô không thể để chuyện này xảy ra khi anh tới hành lang trên lầu. Nhưng cô chằng nghĩ được gì với hai cánh tay đang bao quanh cô, mang cô đi như thể cô không trlượng còn cơ thề cô thì run rẩy ở những nơi anh chạm vào và mùi vị của anh vẫn còn nóng rực trên môi cô. "Đừng nói gì. Hôn tôi đi,” anh thì thào bàn tay đã tìm dược nắm đấm cửa phòng ngủ trong khi miệng anh vẫn cúi xuống. Đôi mắt cô nhìn chăm chăm bất lực vào cái miệng tuyệt vời ấy và tuân theo. Cô chỉ lờ mờ nhận ra mình đang được mang vào phòng. Tiếng lách cách của cánh cửa phía sau đóng lại, sự êm ái của cái giường khi anh đặt cô xuống. Cô chỉ biết mình bị mất đi hơi ấm của anh khi anh nhỏm dậy khỏi cô để thôit tắt đi cây nến cạnh giường. “Julia”, anh thì thầm khi căn phòng chìm trong bóng tối mờ ảo và đả ở cạnh cô trên giường, hôn cô dữ dội đến mức cướp hết hơi thở cô. Cô không thể nói, kôỏng thể nghĩ, chỉ có nhận. Hai tay anh ở khắp mọi nơi, trên ngực, trên bụng cô, luồn tay xuống dưới váy để vuốt ve cặp đùi, giật những mảnh đố lót bằng đôi tay không đủ kiên nhẫn, những nút buộc hay cởi những chiếc khuy nhỏ xíu dọc sau lưng. Julia cảm thấy một cú giật mạnh nơi cổ, rồi nghe thấy tiếng xé roạt khi hai bàn tay không xử lý nổi những chiếc khuy đã xé toạc chiếc áo dài của cô từ cổ trở xuống. Anh quỳ trên cô, giật mớ vải tơi tả ra khỏi người cô, xé những dải buộc thắt váy lót và quần trong của cô. Khi những lớp vải được giải phóng anh tuột chúng xuống chân cô, đi theo mỗi phẩn da thit lra là những nụ hôn va cắn nhẹ đáng lẽ phải đau, nhưng thay vào đó lại nhấn chìm cô trong cơn lũ đê mê. Lúc anh cuộn tất cô xuống đặt những nụ hôn chăm chút vỗ về, lên từng ngón chân, hai mu bàn chân, mắt cá rồi bắp chân, rà lưỡi sau hai đầu gối và đi lên mặt trong hai đùi thì cô đã rền rĩ vì đê mê, bừng cháy từ những ngón chân vừa bị anh kéo vào trong miệng tới đỉnh cái đầu đang ngọ nguậy bởi ham muốn, rồi thô bạo đẩy cô xuống cái ổ làm từ đống quần áo hỗn độn, bao phủ lấy cô bằng cơ thể anh. Áo khoác, quần dài, kể cả chiếc áo sơ mi vải lanh mềm mại của anh đang làm trầy xướt làn da nhạy cảm của cô, kích thích cô đến không chịu đựng nổi. Anh vẫn còn nguyên quần áo trên người, cả ủng, trong khi cô thì lõa lồ và run rẩy vì ham muốn anh. “Sebastian...” cô thì thầm trong cái miệng đang ngấu nghiến miệng cô, nhưng mùi vị của lưỡi anh, cảm giác hai bàn tay anh trên bầu vú căng mọng của cô khiến cô không thể nói thêm từ nào. Cô yếu ớt kéo áo anh để cô truyền tải thông điệp của mình, nhưng miệng anh theo hai bàn tay xuống cơ thể cô, khoa chặt bầu vú cô bằng sự ướt át nóng rẫy khiến cô thét lên và túm lấy đầu anh. Anh cắn núm vú cô giữa hai hàm răng, vừa đau lại như là không đau, kéo cô vào trạng thái mê cuồng vô thức bật ra tiếng thở hổn hển khi miệng anh rời đi để hành hạ núm vú mểm mại bên kia. Tay anh vuốt ve hai đùi cô, và cô cố cựa quậy dưới sức nặng của anh, muốn kéo tay anh lên để làm lại phép màu kỳ diệu trước dó. Nhưng anh quá nặng, cơ thể anh trói chặt cô. Cò gần như không thể nhúc nhích - hay hít thở. Rồi anh nhấc người lên khỏi cô, lăn sang phía bên kia giường và đứng dậy. “Sebastian!” Lần này tên anh là một lời năn nỉ, cầu xin anh quay lại, nhưng nó chết lặng trên môi khi cô trông thấy anh quay lại giật quần áo khỏi người mình . Đôi mắt cô dần quen với bóng tối, và cô thấy anh nhún vai cởi cái áo khoác đen thượng hạng, để nó rơi tự do, rồi lột cravat ra khỏi cổ và giật đám khuy trên áo sơ mi bằng đôi tay mà cô biết đang run rẫy. Anh cũng buông nốt áo sơ mi, rồi ngồi xuống mép giường để tháo đôi ủng. Julia mê mẩn tấm lưng thon dài mạnh mẽ đang xoay lại phía cô, những bắp thịt cuồn cuộn chuyển động. Cô muốn chạm vào nó. Cô ngồi lên chưa bao giờ ý thức rõ sự trần trụi và đàn bà của mình như lúc này. Cô bò tới chỗ anh, run lên bởi ham muốn đau đớn và dồn dập khiến hai bầu vú cô nặng trĩu và nơi nữ tính của cô ẩm ướt. Trong bóng tối lờ mờ, mái tóc anh sáng ánh bạc, lưng anh uốn cong khi anh rút rút chiếc ủng đầu tiên ra và vứt xuống sàn trước khi quay sang tháo chiếc còn lại. Cô chạm vào sống lưng anh, cái chạm nhẹ như cánh bướm, và anh cứng đờ người. Anh bất động khi tay cô từ những lọn tóc quăn mềm ở gáy, theo đường sóng lưng hõm xuống đến cạp quần. Cái quần dài chặn đứng sự khám phá của cô lại, nên cô đặt cả hai tay lên lưng anh, lòng bàn tay hướng xuống, và trượt dần chúng lên trên, nghiên cứu từng bắp cơ, những dẻ sườn và hai bả vai rồi vuốt ve đôi vai vạm vỡ. Da anh nóng rực, mượt mà, đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Anh cường tráng, kiểu sức mạnh được tôi luyện dẻo dai rất dễ gây nhầm lẫn bởi quần áo bên ngoài. Cô lại trượt tay trở xuống trong sự mơn trớn tham lam. Thế rồi, bị thúc đẩy bởi những bản năng không ngờ tới, cô vươn người để vòng tay qua eo anh và áp ngực mình vào bề mặt ẩm ướt ấm áp và mượt mà của lưng anh. "Chúa tôi!" Một lời cảm thán, buột ra lúc anh bật dậy khỏi giường và cởi quần. Cô chỉ kịp liếc nhìn bộ ngực vạm vỡ phủ lông trên cái hông hẹp và cái bụng bằng phẳng, và vật đàn ông to lớn nhô ra ở bên dưới. Rồi anh ấn cô nằm ngửa ra giường. Môi anh cũng đoạt môi cô dữ dội và thân thể rắn chắc của anh đòi hỏi, áp đảo ép chặt cô xuống. Lần này anh cũng trần trụi như cô, và cô sung sướng vì điều đó. Cô cảm thấy bị trầy xước bởi những sợi lông trên cơ thể anh cọ vào hai bên vú, bụng và đùi cô, quằn quại bên dưới anh để cảm nhận rõ hơn. Cô cảm thấy những bắp thịt trên lưng anh cứng như thép dưới bàn tay mình và bấm móng tay vào chúng. Cô cảm thấy sức nóng như thiêu đốt của môi anh trên cổ cô, và môi cô nếm vị muối mặn bám trên vai anh. Một chân anh trượt vào giữa hai chân cô, thô ráp và rắn chắc do nhiều năm ngồi trên yên ngựa. Vật đàn ông của anh cũng đi theo cùng, rồi anh ở giữa hai chân cô khuấy động và thúc mạnh. Anh đang hôn cô ngấu nghiến, hai tay anh ở trên ngực cô và rồi... và rồi. Anh trượt vào bên trong cô. Cô thở hổn hển khi anh lắp đầy cô. Cô uốn cong người, run rẫy và hét lên tên anh. Cảm xúc này thật kỳ diệu, tuyệt vời, làm cô từ đầu đến chân, lấy mất hơi thở, làm tim cô ngừng đập và cuốn cô đi xa. Cô kéo anh sát lại, vươn tay ôm anh vào lòng, tiếng kêu nhức nhối của cô bị miệng anh muốt vào trong, cả thân thể cô bị anh tàn phá. Anh đập ngập vào trong cô cới sự thôi thúc dồn dập đẩy cô đến bên bờ vực thẳm, thế rồi, khi cảm thấy trạng thái thăng hoa của cô, anh mới để cho mình bị cuốn đi. Sau đó khi cả hai trở về mặt đất và nằm lả đi bên nhau, hơi thở của họ dịu lại, mồ hôi trên người đang khô dần. Cơ thể cô thỏa mãn và tâm trí cô, cho dù vẫn còn đờ đẫn, bắt đầu hoạt động trở lại. Người đàn ông trong vòng tay cô, cái tên đẹp trai ngạo mạn đến sôi tiết mà cô lại vừa yêu vừa hận này, đã mang cô đến London với mục đích rõ ràng là nhân tình của anh. Cô đã sống trong sạch cả đời bất chấp việc bán thân kiếm tiền trong thế giới của cô là chuyện bình thường như anh thay quần áo, đã để cho anh làm chuyện ấy, mặc kệ những lời phủ nhận và cái tát dứt khoát, hoàn toàn xứng đáng mà cô tặng cho anh, giờ đây cô đã là tình nhân của anh. Thật là hài hước. Anh dạy dỗ cô thành một quý cô chỉ để biến cô thành thứ mà cô đã thề không bao giờ làm: gái điếm. “Lúc nào anh cũng có được điều mình muốn phải không?” Giọng cô hờn giận. Cô quá kiệt sức để có ngay một cơn giận thực sự, nhưng cô ngờ rằng lát nữa nó sẽ đến. “Uhmm” anh đang dụi mặt vào má trái và tai cô, tay vắt ngang qua eo cô nặng trịch, chân xoạc ra giam giữ cả hai chân cô. “Không phải luôn luôn, nhưng gần như vậy.” Anh nghe ngái ngủ, no nê, và hơi tự mãn. Julia thấy cơn giận của mình lên cao hơn. “Như là đêm nay?” Giọng cô nhuốm vẻ chua chát, anh thở nhẹ trên tai cô. “Chúng ta phải thảo luận ngay bây giờ sao? Tôi có thể nghĩ ra nhiều chuyện thú vị hơn để làm.” Tiếng thì thầm khàn khàn của anh lẽ ra sẽ làm sống lưng cô nổi gai nếu cô không cảnh giác. Khi nhận ra vai trò mà anh muốn cô đảm nhận trong cuộc sống của anh, trong tích tắc cơn giận của cô bốc lên, chưa đầy phút sau đã thành cơn thịnh nộ. Sự nhấm nháp khêu gợi của môi anh trên tai cô không giúp được gì. Tay anh cũng vậy nó trượt từ eo cô lên ôm ấp và mơn man một bên vú mềm mại. Khi anh di chuyển, nhấc đầu lên để khóa môi cô bằng môi trong một nụ hôn sâu dịu dàng thì cô bùng nổ. Tay cô xé không khí lao đến tát vào một bên má anh và một tiếng chát và một lực làm tay cô đau nhói. Cùng lúc đó cô vùng thoát khỏi anh và trèo xuống ngủ và hai tay vòng qua che ngực, nhìn anh trừng trừng. “Chết tiệt!” anh gầm lên, ngồi bật dậy, đưa tay lên mặt, mắt long lên giận dữ đến mức cô có thể thấy ánh sáng quắc của nó trong bóng tối. “Cô bị làm sao thế, mèo nhỏ quỷ quái?” “Tôi bị sao ư? Anh có đầu óc không mà hỏi tôi bị làm sao? Khi vừa gọi tôi là con điếm xong thì anh sử dụng tôi luôn?” Cô thở hổn hển trong cơn giận dữ, nhảy ra khỏi giường để đứng lên, hai tay chống nạnh, ánh mắt như lột da anh. Anh cũng di chuyển, lăn người ra khỏi giường, vươn người qua cái bàn tròn cạnh đó, và cô thấy anh đang thắp nến. “Tôi xin lỗi đã gọi cô là điếm”, anh rít qua vai. “Nhưng tôi đã nổi giận khi bị ăn tát. Và về chuyện sử dụng cô như gái điếm...” Giọng anh nhỏ dần đầy gợi dục khi căn phòng bừng sáng. Ngay tức khắc, Julia ý thức được sự trần truồng của anh và của cô. Cô nhìn xuống người mình thấy hai đỉnh nhọn và những thung lũng đầy nữ tính của mình cũng như sự chiếm đoạt của anh đã để lại dấu vết ra sao và đỏ mặt đến tận chân tóc. Cô nhìn sang anh, lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khỏa thân trong ánh sáng, và vội đưa mắt ra chỗ khác. Chỉ nhìn thoáng qua cô cũng nhận ra lúc trần truồng anh cũng đẹp như khi mặc quần áo. Nhưng cô gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Lôi tấm ga ra khỏi giường, cô quấn nó quanh người, và cảm thấy an toàn hơn chút. Đó là cho đến khi cô trông thấy anh đang tiến về phía cô bằng những sải chân quả quyết. “Tránh xa tôi ra, đồ bất lương!” Cô hét toáng. Khi anh vẫn bước tới thì cô chạy tuốt ra tận cuối phòng. “Tôi bất lương sao?” Anh gầm gừ, dừng lại chống tay lên hông và trừng mắt với cô. Tình trạng trần truồng chẳng làm anh mảy may bận tâm. “Thế còn cô, quý cô bụi đời của tôi? Ra vẻ rất mực ngây thơ! ‘Tôi không muốn bất cứ ai thấy tôi trần truồng’”, anh bắt chước bằng giọng the thé ỏng ẹo. “Trong khi cô đã làm điếm toàn thời gian từ khi cô mới biết đi. Cô hẳn là có vấn đề?”, anh thêm vào khi mà mặt cô đã trắng bệch, “mới không nghĩ là tôi nhận ra đấy? Đêm đó tôi có say đâu cưng” “Anh nghĩ là tôi...” Cô không biết nói gì khi nhạn ra lời sỉ nhục anh ném vào cô mới đích thực là những gì anh nghĩ về cô. Cô đã khổ cực đấu tranh để tránh bị vấy bẩn trong suốt quãng đời mình, lời buộc tội này chỉ làm cô điên tiết hơn. Và đáng ra anh phải biết rõ hơn ai hết vì cô đã trao cho anh bằng chứng không thể chối cãi. “Anh say đến mụ cả người, đó bá tước đồi bại, ô trọc, bẩn thỉu. Anh say đến mức sau đó bất tỉnh nhân sự! Anh say đến mức bốc mùi như hũ hèm và... và tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ cùng với người đàn ông nào trước đó. Anh say đến độ chẳng còn nhận ra! Anh thậm chí còn không để tâm, đồ khốn, đồ...” Cô không tìm được từ nào nữa. Cô lắp ba lắp bắp vì giận dữ, ngực phập phồng điên tiết, và điên cuồng nhìn quanh tìm một vũ khí. Chộp lấy chiếc gương cầm tay có khung bạc chạm trổ tinh xảo, cô ném vào anh. Anh kêu lên, cúi người tránh và khi anh vừa đứng thẳng dậy thì cô quăng cây cọ, rồi hộp phấn về phía anh làm phấn bắn tung tóe. “Dừng lại ngay, khốn thật!” Anh gầm lên lần nữa, gương mặt đẹp trai tối đi và đôi mắt long lên giận dữ. Khi cô ném thêm một món đồ khác, anh lẹ làng tránh được tới mức lọ nước hoa bằng pha lê nảy lên vô hại khỏi vai anh, chỉ bắn một ít lên người anh trước khi rơi xuống lăn lông lốc trên tấm thảm hoa hồng dưới chân anh. Trong lúc sự tập trung của cô nhất thời chệch hướng do mải theo dõi đường đi của lọ nước hoa, thì anh lao vào cô. Hai tay vòng eo cô và ném cô lên xa trước khi cô kịp nhận ra anh di chuyển, giữ cô như một bao khoai tây, với đầu đung đưa sau lưng anh, còn hai chân đá loạn xạ trong khi anh vác cô băng ngang phòng. Cô tức giận la hét và đánh vào lưng anh bằng cái bình hoa bằng bạc cô định dùng làm vũ khí tiếp theo. Nhưng anh đã ném cô lên giường và khi cô cố gắng bò ra xa, anh nhào xuống người cô. Cô cố phang cái bình hoa vào mặt anh, nhưng anh tóm lấy tay cô và và giật nó ra. Cuối cùng anh kẹ cứng hai cổ tay cô, ấn chúng xuống giường trong lúc trấn áp cơ thể và hai chân cô bằng thân thể anh. Cô chẳng thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn anh và chửi rủa, mất hẳn dấu trọng âm quý phái. “Trở lại với đường phố rồi à?” anh cười khẩy và cô trừ ng trừng nhìn anh căm ghét trong một khoảng im nặng nề. Và rồi, một cách khoan thai, cô nhổ vào gương mặt chế giễu của anh. “Đồ chồn cái ngỗ ngược.” Anh thốt lên, nắm hai cổ tay cô bằng một tay và dùng tay còn lại lau nước miếng khỏi mặt mình. Cơn thịnh nộ làm mắt anh sáng quắc, sự giận dữ cực điểm này rất có thể sẽ thả con quỷ trong anh. Julia ý thức được ánh mắt đe dọa, nhưng cô quá tức, quá tổn thương đến mức không quan tâm anh sẽ làm gì mình. Lúc này cô chỉ muốn làm cho anh đau đớn y như anh đã làm đau cô. “Giờ ngài sẽ đánh tôi chứ gì, đức ngài?” Bãi nước miếng đã làm cơn giận của cô lắng xuống một tí; cô cố tình nhại lại những trọng âm vô giáo dục của mình, tuyệt vọng muốn chọc cho anh nổi cơn giận điên cuồng giống như cô “Đó chẳng phải điều hay ho các quý ông làm với gái điếm khi không vừa ý sao?” Đôi mắt xanh lấp lánh nhìn xuống cô. Anh ở rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy mọi đường nét và lỗ chân lông trên gương mặt dẹp trai rắn rỏi. Ngọn nến chiếu sáng mái tóc vàng ánh kim, biến những sóng tóc lộn xộn thành màu vàng sóng động. Đôi vai trần nở nang của anh phủ trên người cô, săn chắc và đầy sức mạnh. Môi anh dù lúc này đang mím lại vì tức giận, vẫn tao nhã ở dưới sống mũi thẳng hoàn hảo. Vẻ đẹp của anh làm cô phát điên. Thật không công bằng khi anh đẹp như thế. Anh xấu xa và xấc xược, một con vật dối trá, lọc lừa, xảo quyệt và anh lại trông như một thiên thần của Chúa. “Cô đáng bị ăn đòn,” anh rít qua hàm răng, nhưng khi xuống cô vẻ mặt anh lại hơi dịu lại. “Nhưng tôi có thể nghĩ nhiều cách hay ho hơn để thuần phục một con mèo hoang” Bàn tay anh vừa dùng lau nước miếng của cô hạ xuống giữa họ để tóm lấy một bầu vú của cô. “Bỏ tay khỏi người tôi”. Cô thét lên, giãy dụa điên cuồng để hắt tay anh ra, anh nheo mắt. “Cô thích bị đánh hơn à?” Câu hỏi ngọt xớt, bàn tay anh trên vú cô tiếp tục mơn trớn, và bất chấp sự giận dữ, những lời lăng mạ anh ném vào cô, cô vẫn cảm thấy một cơn rùng mình sung sướng. “Giết người mới là phong cách của anh không phải sao?” Cô ném vào anh vì tuyệt vọng và khao khát muốn làm anh tổn thương. Anh bất động, nhìn trân trân xuống cô trong khi gương mặt hoàn toàn đóng băng. “Sebastian, tôi xin lỗi” cô thì thầm, hoảng sợ trước ánh mắt anh. Trong tất cả vũ khí dùng để đả thương anh, cô biết mình đã chọn cái chí mạng nhất. Nhưng hình như anh không nghe thấy lời xin lỗi. Cô vừa nói xong anh thả cổ tay cô ra, đứng lên và mặc quần vào bằng những cử động thong thả. “Anh có nghe không? Tôi nói xin lỗi mà. Tôi không cố ý,” cô nói to. Cô cũng không biết tại sao cô phải xin lỗi anh trong khi anh toàn nghĩ xấu về cô, nhưng cô không chịu nổi khi bỗng dưng trông anh tái nhợt, lạnh lẽo và xa cách. Cô lồm cồm ngồi dậy, một tay túm chặt tấm ga mỏng, bất lực nhìn anh. “Tôi thật sự không nghĩ anh đã giết Elizabeth mà,” cô nói luống cuống. “Tôi chỉ nói thế để chọc giận anh thôi. Tôi xin lỗi.” Anh đã cài xong khuy áo sơ mi, rồi cúi xuống nhặt áo khoác, đôi ủng và hướng ra cửa. “Không cần nhọc công xin lỗi,” anh nói, giọng lạnh như gương mặt khi quay lại nhìn cô với một tay đặt trên nắm cửa. “Nói cho cùng, còn sự kết hợp nào hoàn hào hơn? Một tên giết người - và một con điếm.” Rồi, khi hai má cô đỏ rực, anh bước ra khỏi phòng.