JQ Thiêu Đốt Năm Tháng

Chương 11 : JQ hội thẩm

Tôi vừa vào cửa, cửa đã bị đường ca tôi “Cạch” một tiếng đóng lại, ba tôi cùng đại bá tôi như hai thiên vương ngồi ở sô pha, một trái một phải. Tôi vừa thấy trận thế này, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống sàn nhà. “Hắc hắc, thực trùng hợp, tất cả mọi người đều ở đây sao, mệt mỏi quá trời, con tắm rửa rồi đi ngủ đây.” Tôi vác theo cái đuôi muốn chạy trốn. Nhưng chạy không được hai bước đã giống như con gà bị tha trở về phòng khách, mọi người đem tôi vây quanh, tư thế kia, vẻ mặt kia, đây là một buổi thăng đường sao? Uy —— võ —— [Sún: bạn nào có xem phim Trung Quốc chắc biết, đây là tiếng hô của quân lính khi lên thăng đường đấy ^^] Tôi sợ tới mức lảo đảo một cái, thiếu chút nữa khóc ra: “Ba ơi, con chính là khuê nữ ruột của ngài đó.” Ba tôi cười hiền lành như phật Di Lặc: “Nếu là khuê nữ ruột của ba, vậy ngoan ngoãn tiếp chiêu đi.” Mặt bánh bao tôi đau khổ: “Chiêu gì? Chiêu thương sao?” Đường ca tôi đem dép lê làm như miếng mộc của mấy vị quan ngài xưa, đập một cái ‘bốp’ lên bàn: “Thành thật được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” Mặt đại bá tối sầm: “Tiểu Trư, chàng trai kia đại bá thấy không tồi đâu, thời điểm con có bạn trai sao không nói trong nhà một tiếng.” Tôi vội vàng xua tay: “Không phải đâu, anh ta không phải bạn trai của con, anh ta là ông chủ của tôi, là phó viện trưởng bệnh viện Cẩm Tú.” Ba tôi: “Không phải bạn trai con? Thế vì sao nó còn đưa con trở về, có phải cố ý theo đuổi con không?” Tôi: “Không phải đâu, anh ta là tiện đường đưa con về thôi, chưa nói muốn theo đuổi con, hơn nữa anh ta không phải loại hình con thích......” Ba tôi: “Con gái ơi, hiện tại không phải thời điểm con chọn lựa thích hay không thích, chỉ cần người ta không bị con làm khủng hoảng thì tốt rồi, khó có được một chàng trai để ý con, con phải biết cắn chặt, ngàn vạn lần không thể rượt, biết không?!” Tôi = =|: “......” Đường ca tôi: “Đem điện thoại của nó cho anh, ngày mai anh mời nó ăn bữa cơm, giúp em kiểm nghiệm trước một chút.” Tôi: “Không cần đâu, em đã nói em với anh ta không có quan hệ gì mà.” Đường ca tôi: “Tiểu Trư, em không có kinh nghiệm, không biết chuyện XX quan hệ đến nửa đời sau của con gái đó.” [Sún: em potay với anh] Tôi = =||: “......” Đại bá tôi: “Hay là mời nó về nhà mình ăn cơm đi, thế mới biết nó có nguyện ý ở rể hay không.” Tôi = =|||: “......” Tôi thật sự là Trăm! Khẩu! Mạc! Biện! Ah ~~! Tôi giải thích một câu bọn họ cũng không nghe vào. [Sun: Trăm! Khẩu! Mạc! Biện là trăm miệng không thể giải thích ^^] Ngay tại thời điểm tôi sắp té xỉu thì anh tôi đã trở lại! Tôi nhảy dựng lên, lôi anh tôi kéo đến một góc, nhanh chóng đem sự tình nói lại một lần, cũng hạ tuyệt chiêu, nói, “Nếu anh không giúp em giải quyết cục diện rối rắm này, tôi sẽ làm cho ‘cây hoa cúc’ của anh không thể tưới nước được nữa, hơn nữa sẽ không nằm vùng cái gì nữa đâu!” [Sún: hảo, uy hiếp rất giỏi =)), bạn bị sặc nước miếng rồi đây] Khóe miệng anh tôi run rẩy một chút, kéo tay tôi đi đến chính giữa rồi nói với tôi: “Đứng đó.” Tôi không biết trong hồ lô anh tôi rốt cuộc bán thuốc gì nhưng vẫn làm theo. Ba tôi bọn họ nhìn thoáng lẫn nhau, ánh mắt tối sầm vài phần. Anh tôi trầm thấp nói: “Con biết mọi người đều nghĩ mau chóng giúp Tiểu Trư tìm một vị trượng phu ở rể nhưng chúng ta làm phải làm đến nơi đến chốn một chút, không thể với tay quá cao. Diệp Tử Ninh, cũng chính là chàng trai vừa rồi đưa Tiểu Trư trở về, anh ta không chỉ có là phó viện trưởng của bệnh viện Cẩm Tú, mà còn là con trai của Diệp Tu Trạch.” Phòng khách lập tức vang lên một trận hút không khí! Ba tôi: “Chính là cái tên cái hắt xì có thể dẫn tới cơn lốc!” Đại bá tôi: “Dậm chân một cái có thể làm động đất cấp 8.” Đường ca tôi: ” Nước miếng nói ra có thể làm thành sóng thần, con trai của Diệp Tu Trạch giàu nhất thành phố G?” Tôi cũng lập tức sửng sốt, thở hốc vì kinh ngạc, lần trước anh tôi chưa nói với tôi anh ta con trai của người giàu nhất thành phố này, hai chữ ‘người giàu’ này nghe vào tôi cái lổ tai không phải ý nghĩa là”Vô số tiền bạc”, cũng không phải “Biểu tượng của tầng lớp thượng lưu”, mà ý nghĩa là “Hắc bạch lưỡng đạo ăn thông “, giết người đơn giản giống như giết kiến! >, Nhớ tới tôi hôm nay tôi còn khiêu khích nói muốn dùng Cocacola phun chết anh ta, ngay lập tức cơ thể của tôi liền trở nên căng thẳng. Anh tôi gật gật đầu: “Không phải con nói chuyện khó nghe, nhưng mọi người nhìn Tiểu Trư xem, chỗ nên lồi thì lõm, chỗ nên lõm thì lồi, cho nên trừ phi người kia mắt mù, hoặc là đầu óc có bệnh, nếu không anh ta làm thế nào mà để ý Tiểu Trư được? Mọi người nói con phân tích có đạo lý không?” Ba tôi bọn họ nhất trí gật đầu, đồng thời thở dài một hơi, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm rồi sau đó tự quay về phòng mình. Tôi giận, bà nội nó! Đây cũng không lần đầu tiên anh tôi nói tôi dáng người với bề ngoài mất trật tự, thật sự là chú khả nhịn nhưng thím không thể nhịn, loại này cảm giác khuất nhục không có cách nào hình dung, không có cách nào hình dung mà! Tôi lui về phía sau, xuất chiêu”Bạch Hạc Lưỡng Sí”, hung hăng giơ chân đá vào bụng anh tôi, không ngờ anh tôi rất nhanh, chợt lóe một cái đã với tay bắt lấy chân trư của tôi, bước về phía trước một bước, xoay người, ném tôi qua cái vai xinh đẹp của anh ta. Má ơi, thế này thì xương cốt của lão nương còn đâu?! Anh tôi vỗ vỗ tay, mắt hoa đào ngạo nghễ nhìn tôi: “Lại đến chứ?” Tôi lệ rơi đầy mặt: “Đại hiệp tha mạng, bao cát thịt người cũng còn có tôn nghiêm!” Khóe miệng anh tôi lại hung hăng run rẩy một chút, đem tôi kéo đến, ngón trỏ ở trước mặt tôi lắc lắc, “Em không có khả năng đánh tanh tag được anh đâu! Chớ quên võ công của em chính là enh dạy cho em. Đúng rồi, chuyện chứng cớ có tiến triển gì không?” “Không có.” Tôi làm thành dạng chim cánh cụt, lập tức quát to “A” một tiếng. “Lại làm sao vậy?” “Anh, làm sao bây giờ, em đã lỡ làm hỏng mất chiếc cà- vạt của Diệp Tử Ninh, thiếu anh ta 10 vạn nhân dân tệ, anh ta nói muốn em đi làm osin cho anh ta gán nợ, còn muốn em dọn tới ở nhà anh ta!” Anh tôi từ sô pha nhảy dựng lên, thì thào lẩm bẩm: “Động tác nhanh như vậy à?” “Cái gì động tác nhanh như vậy chứ? Anh nghĩ biện pháp giúp em với.” Anh tôi phục hồi tinh thần lại, “Nghĩ biện pháp gì đây? Em có đồng ý chưa?” “Rồi, còn ký bản hợp đồng nữa.” “Vậy em còn nói muốn anh nghĩ biện pháp gì?” “Chính là......” “Tự mình tạo họa thì tự mình chịu đi, khi nào thì bắt đầu?” “Ngày mai.” “Vậy còn không đi thu thập đồ đạc đi? Nhà bên này anh sẽ giúp em giải quyết tốt hậu quả.” Anh tôi nói xong ngay lập tức vào phòng. “Anh! Anh!” Dựa vào, vì Tiểu Bạch anh mà tôi đây phải hi sinh thân mình đi tìm chứng cớ, thế mà một chút tình cảm anh em anh cũng không cố, đáng giận nhất là hình như tôi thấy trong mắt anh ta còn có một cảm xúc kinh hỉ. Anh tôi nói với tôi ba bọn họ vì tôi vào làm việc trong bệnh viện hạng nhất, bề bộn nhiều việc, cho nên vì tiết kiệm thời gian, trong ba tháng tiếp theo phải ở lại bệnh viện, tôi ba bọn họ từ trước đến nay rất tin tưởng anh tôi, vị đầy tớ của nhân dân này, chỉ nói vài câu vô nghĩa bảo tôi chăm chỉ công tác rồi không nói gì nữa. Đêm đó tôi tùy tiện thu thập một chút đồ đạc này nọ, trái tim bắt đầu nhảy lên không có quy luật, giống như ở thu thập đồ đạc để bỏ trốn theo người yêu, cảm giác rất kỳ quái. Ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm, tưởng tượng đến đây, tôi bay lại laptop, mở mạng lên game, đánh BOSS đi! Hưng phấn quá mức …, đến rạng sáng bốn giờ tôi mới lưu luyến không rời laptop lên giường ngủ. Trong mộng, tôi mở thấy Diệp Tử Ninh biến thành một con Godzilla, mà tôi biến thành Altman vô cùng dũng mãnh, Altman bị tôi đánh cho răng rơi đầy đất, đang lúc tôi chống nạnh cười điên cuồi, tiếng chuông di động vang lên: “Nhớ lúc ấy, lần đầu tiên gặp lại, tất cả nhu tình đều thật sâu đậm......” Đây là ca khúc《 Uyên ương cẩm》, nhạc phim của《 Quỷ trượng phu 》, tôi rất thích bộ phim truyền hình《 Quỷ trượng phu 》 này, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, tỗi cũng rất thích này bài hát này, nhưng giờ này mà bài này vang lên, hiển nhiên là vô cùng không thích rồi. Tôi bịt hai tay lại, xoay người tiếp tục ngủ, nhưng mà tiếng chuông cứ vang mãi. Mụ nội nó, sáng sớm mà ai dám đến phá giấc mộng của lão nương vậy? Chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày nghỉ ngơi sao? Tôi ở trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của đối phương, buồn ngủ đưa điện thoại di động tới bên tai: “Ai vậy? Có rắm mau phóng!” “Được, tốt lắm!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền đến, rất nhẹ rất nhẹ, chính là lại giống như một trái bom nổ tung trong đầu tôi, cả người tôi run run, lập tức tỉnh ngay. ” Ha ha...... Ngài thức dậy thật sớm.” Tôi nịnh nọt cười nói qua di động. “Sớm?” Anh ta cười lạnh một tiếng, “Ý của cô là cô vừa mới thức dậy?” Một cảm giác nguy hiểm từ di động ập đến, tôi có thể tưởng tượng bên kia di động con ngươi nhỏ hẹp của anh ta nhất định là hơi hơi nhíu lại, một bộ dáng đùa cợt, đó là thái độ đầu tiên của anh ta khi mất hứng. Tôi nheo mắt phải, bỗng nhiên nhảy dựng lên nhìn đồng hồ báo thức, đồng hồ bây giờ là ba giờ chiều. [Sún: quá sớm =))] >o “Nói chuyện!” “Là vừa mới thức dậy, bất quá em có nguyên nhân, tối hôm qua em tưởng tượng đến nhà phó viện trưởng ngài làm osin, em cảm thấy rất cảm động, hạnh phúc, cao hứng ngủ không yên, mãi đến hừng đông mới ngủ cho nên bây giờ mới chậm!” “Thật? Thì ra cô muốn phục vụ cho tôi như vậy?” ”Đúng vậy đúng vậy.” Tôi cách không khí chụp mông ngựa vuốt vuốt. “Thế thì phục vụ thêm một tuần.” “Ah? Vì cái gì?!” Tôi học Mã đại ca rít gào. [Sún: Mã đại ca, giáo chủ thét gào: là diễn viên Mã Cảnh Đào của Đài Loan, vì những nhân vật do anh đóng thường có xu hướng thét lớn, gào to, nên người ta gọi anh là “giáo chủ thét gào” =)) ] “Không phải cô rất thích phục vụ cho tôi sao?” Tôi giãy dụa sắp chết: “Chính là...... Chính là tôi có hai công việc mà, tôi sẽ không làm nổi.” Anh ta chậm rãi nói: “Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm mà cô lại đến muộn bảy tiếng, cho nên trừng phạt một tuần.” “......” A a a a a a...... Sao có thể như vậy, tôi dựa vào, nhà tư bản quả nhiên không phải là cái thứ gì tốt, bọn họ đều là không có nhân tính, là quỷ hút máu bám vào giai cấp công nhân!” “Cô đang mắng tôi ở trong lòng?” Trái tim bịch bịch mấy cái, má ơi, anh ta có khả năng đọc được ý nghĩ cơ à! >” Tôi nhìn vào gương rồi trưng ra một nụ cười thảm còn hơn khóc: “Không có.” Bên kia anh ta truyền đến tiếng cười chế nhạo: “Tôi biết Trư Trư sẽ không tha cho tôi.” “......” “Tôi cho cô… một tiếng nữa, nếu lại muộn......” “Không có, hiện tại tôi lập tức, lập tức, lập tức đi qua.” Tôi đầu này mới nói xong, bên kia anh ta đã muốn gác điện thoại, dựa vào, rất không phong độ, ngay cả byebye cũng không nói. “Bịch bịch bịch bịch bịch bịch......” Tôi gác điện thoại, cầm lấy chiếc áo có hình Altman ở trên giường xem nó như Diệp Tử Ninh đánh một trận. Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh!! Một lát sau, di động rung lên, có tin nhắn đến, tôi vừa thấy, thiếu chút nữa hộc máu. Là tin nhắn của Diệp Tử Ninh: Bây giờ cô còn lại 50 phút. A a a a a a...... xem tôi dễ bắt nạt như thế sao, tôi một bên tru tréo một bên vọt vào WC rửa mặt, hai phút sau, cầm lấy cái túi nhỏ của tôi cáo biệt ba ba, sau đó vội vàng bay ra khỏi cửa giống như chuẩn bị đi đầu thai. >”