IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 177 : Lang tộc đặc tính

Lang tộc tiến hóa từ ma sói, là tử địch của huyết tộc tiến hóa từ dơi. Hai tộc này nhìn nhau đã không vừa mắt từ rất lâu. Mấy năm gần đây do đại công tước Richard Keyneth của Huyết tộc bị King của Trường Sinh Đảo giết rơi mất, đối đầu lên thì huyết tộc có vẻ yếu thế.  Lang tộc vẫn còn Rita nữ vương, phát triển đường hoàng mạnh mẽ, trong vòng năm năm đã hoàn toàn quét sạch toàn bộ huyết tộc ra khỏi ngục thứ mười bốn. Cũng thừa hưởng luôn toàn bộ thành quả còn sót lại của huyết tộc. Trong đó có mấy xa xỉ phẩm, sách vở tri thức, chút văn hóa và gần đây nhất là chức vị quý tộc. Huyết tộc là một đám cuồng thân sĩ, luôn tự cho mình là quý tộc. Bắt đầu từ cảnh giới ác ma, chúng tự gọi mình là nam tước, đại ác ma thì là tử tước, ma vương là bá tước, đại ma vương là công tước. Cận giới hoàng thì là đại công tước.  Mấy cái tước vị này nghe cũng hay hay, lang tộc tự gọi nhau mấy lần thấy vui vui, quyết định dùng luôn. Bởi vậy hiện tại, quý tộc chạy tràn lan khắp thành. Hoài Nam sắp lên cảnh giới Ác Ma, cộng thêm vầng sáng của MVP lang huyết hội và vòng cổ lang nha thân sĩ, nên miễn cưỡng có thể tính là một vị nam tước. Đối với lang nha thân sĩ còn sống sót qua lang huyết hội, lang tộc không có vẻ gì là keo kiệt. Hắn được hưởng một tòa khách sạn khá xa hoa, và một đám lang nữ cảnh giới hóa hình yêu mị phục vụ. Tất nhiên cũng chỉ là phục vụ nhu cầu cơ bản thôi. Hóa hình ma tộc đều là phường hung ác, dám có ý đồ với chúng, chỉ sợ liền phải máu chảy đầu rơi. Hóa hình kỳ đặt ở tiên giới tương đương với nguyên anh kỳ, cũng có thể coi là trụ cột tiểu phái. Đặt ở trái đất có thể coi là Manager của một công ty nhỏ. Nói ra mới biết tước vị nhìn như nhan nhản khắp lang thành này, té ra cũng có chút quyền uy. Nếu tính đại khái ra thì, Hoài Nam cảm thấy địa vị của mình hiện tại tương đương với một gã CEO. Trong mắt thường dân thì cao không với tới, còn trong mắt các chủ tịch đại lão, thì tùy tiện vớ cũng được một mớ. Xem ra là không cao không thấp. Mà, cũng chỉ có như ở trái đất mới căn cứ vào khả năng làm việc để quyết định địa vị xã hội như vậy. Tiên giới hay ma giới cũng đều không khác nhau lắm, nắm tay ai to thì người đó làm lớn. Chẳng qua ở ma giới nó trần trụi hơn mà thôi.  Mặc dù thân phận tương đương với một gã CEO, cũng được cho ở trong một khách sạn hạng sang, nhưng nó cũng chỉ là sang với lang tộc mà thôi. Kiến trúc và thẩm mỹ của đám này thật không dám khen. Tại sao cứ phải treo đầu lâu lên tường mới là phong cách!? Nửa đêm bị mấy cái hốc mắt âm u nhìn chằm chằm không khó chịu hả!? Tại sao phải làm giá đỡ nến bằng xương tay của tử tù!? Có biết như vậy hạn sử dụng sẽ rất không bền không!? Còn nữa, thằng nào bôi vết máu loang lổ lên tường thế kia!? Còn có dấu tay cào nữa!? Gravity hả!?  Một điểm phiền muộn nhất là mùi hôi, lang tộc có vẻ không thích tắm cho lắm, mùi hôi của ổ sói tràn ngập khắp nơi. Trên chăn đệm cũng có một mớ lông xám xám còn sót lại.  Mặc Sương Vũ phải thi triển một cái phong hệ kết giới để khử mùi. Sau đó phát ra mấy quả cầu linh khí tẩy sạch mùi máu tanh trên tường, gắn linh thạch và dạ minh châu tỏa sáng thay cho đuốc, và ném hết đầu lâu ra khỏi phòng, nơi này mới tạm coi như ở được. Không thể không nói, từ sau khi nhặt lại được trữ vật giới chỉ và chư thiên tinh thần đa bảo thiên quân trận, Mặc Sương Vũ làm được rất nhiều chuyện, có phần giống doraemon. Hoài Nam thích lắm. Chỉ có điều mỗi lần hắn mở miệng muốn nói gì đó, Mặc Sương Vũ liền đỏ mặt chạy biến. Hắn muốn khen cũng không có cơ nào. Ethania thì từ khi có phòng riêng, luôn đóng cửa lầm lỳ làm gì đó, chỉ có Mặc Sương Vũ ra ra vào vào, thỉnh thoảng cũng ở tiệt trong đó luôn, lúc đi ra cả người đẫm mồ hôi rồi mệt mỏi ngủ thẳng, làm Hoài Nam âm u thầm nghĩ hai người có phải đang lén lút làm chuyện gì đó hay ho sung sướng hay không. Nghĩ lại thì thằng cha bán thuốc dạo Lục Vân Tiên cũng ở chung phòng với Ethania, không biết đã được lôi ra khỏi quan tài chưa. Thằng cha này cũng nhiều ngày nay không tắm rửa gì rồi, vầy mà vẫn còn được ở chung với hai em gái xinh đẹp, Hoài Nam ghét lắm. Lang nữ không dám đụng. Mặc Sương Vũ và Ethania thì thần thần bí bí cả ngày rúc trong phòng nhỏ, Hoài Nam chán ngán, chẳng có việc gì làm, liền thò đầu ra ngoài chơi. Vừa lúc bắt gặp Brook và đội thành quản của hắn đi dạo ngang qua. Nói vậy thôi, chứ thành chủ như Brook có khi nào rảnh mà đi dạo. Hoài Nam biết thừa đây không phải trùng hợp, nhưng cũng niềm nở chào hỏi hắn. “Yo, thành chủ, trùng hợp quá ha.” “Trùng hợp, trùng hợp!! Haha.” Brook lúc nào đi đường cũng có một dàn thành quản cấp độ ma vương tiền hô hậu ủng bên người, đám này còn kiêm luôn vai trò quần chúng hoặc diễn hiệu ứng đám đông. Lúc Brook cười lên, cả đám cũng cười đồng thanh, thành ra tiếng cười của lão đặc biệt hào sảng rộng rãi. “Lang nha thân sĩ, Nam tước Hoài Nam, đi dạo chứ!?” Hoài Nam ngần ngừ, trong đầu lại vang lên tiếng Cecillia cười khẩy: [Kufufu, tiểu chủ nhân, gã này không có ác ý gì đâu, không cần phải cảnh giác.] [Ngươi làm sao mà biết!?] [Ta biết gã này, hắn nhìn trúng tiềm lực của ngài, chỉ muốn rải chút thiện ý mà thôi, hi vọng sau này ngài nếu có may mắn trở nên cường đại, có thể thuận tiện thì tăng thêm chút lực lượng của lang tộc ấy mà.]  Cecillia sống bốn ngàn năm có dư, đã gặp qua rất nhiều danh nhân ở ma tộc, Brook làm thành quản cũng không ít năm, trừ Rita nữ chúa, hắn là người nổi danh nhất Lang tộc nhiều thế hệ, Cecillia dĩ nhiên từng gặp qua.  Hoài Nam nhận được ám đạo, cũng không do dự nhiều, dù sao đây là đất nhà người ta, hắn không tin mình đắc tội lão thành chủ này mà còn sống được. Bởi vậy Hoài Nam rất nhanh chóng làm ra lựa chọn. “Được.” ... Dưới sự hộ tống của hai hàng thân vệ thành quản cấp độ ma vương, Hoài Nam khí thế như giun dế đi cùng con rồng bá khí Brook, tận mắt dạo một vòng lang nha thành. Tốc độ cả đám đều rất nhanh, dù lang tộc không có cánh, nhưng đã đạt tới hóa hình cảnh thì ma lực có thể hóa thành bất kỳ hình thù gì, tạo ra mấy cái bàn đạp chân không cũng chẳng có gì khó. Brook và đám ma vương thành quản đều cố ý đi chậm để đợi Hoài Nam. Hắn cũng chẳng cần phải bay hết sức, rảnh rảnh còn có thể ngắm cảnh bên dưới. Lang nha thành, giống như một cái bộ lạc lớn. Rất nhiều túp lều, mái ngói lụp xụp, thậm chí có những con sói còn thẳng cẳng ngủ ngoài trời. Nhìn không giàu có gì, nhưng kỳ quái là Hoài Nam luôn thấy nó bừng bừng sức sống. Bởi vì không nhìn thấy bất cứ một khuôn mặt ủ dột nào. Chúng nó có thể tức giận, có thể đánh nhau vì tranh đoạt một con cái, hay tranh công xem đứa nào là đứa đầu tiên ngoạm vào cổ con mồi. Có thể đánh thua, nhưng tuyệt nhiên không buồn chán. Sau khi đánh nhau lại cười ha hả, kẻ thắng nhường kẻ thua một phần thực phẩm, tiện thể còn có thể đá con vợ qua cho thằng bạn chơi tạm để an ủi. Được rồi, tuy là làm lộ thiên đấy, nhưng cũng chẳng ai hiếm lạ gì để ngó, vì lang tộc quá quen chuyện này rồi. Còn trong mắt Hoài Nam, nhìn hai con sói diễn doggy style, tuyệt đối không có chút mỹ cảm nào cả. Với lại cái tập tục hay ho này hắn nuốt không trôi, chỉ có thể ê mặt quay đi. Một chủng tộc có vẻ hòa đồng và đoàn kết!? Nếu nghĩ như vậy rồi lên trên quảng trường lang huyết hội đối đầu với chúng nó, kết cục sẽ rất thê thảm. “Lang nha thân sĩ, ngươi nghĩ sao về lang tộc bọn ta!?” Đột nhiên, Brook hỏi. Hoài Nam tần ngần mấy giây rồi đáp: “Các người sống rất vui vẻ!?” Brook cười ha hả: “Xác thực. Bọn ta đều rất thích cuộc sống của lang nha thành.”  “Sói có thể cô độc, nhưng một đàn sói mới thật sự là sói. Con sói cô độc chỉ có thể liếm láp vết thương một mình rồi chết đi không để lại chút giá trị gì cả. Chỉ có đàn sói, mới có thể đi tới tương lai. Vì muốn có một đàn sói tốt, dĩ nhiên chúng ta phải vui vẻ. Thậm chí khi xé thịt người bạn thân nhất của mình hay cha ta, ta cũng rất vui vẻ, vì những gì ta làm đều chỉ khiến đàn sói mạnh mẽ lên.” Hoài Nam rùng mình, từ ánh mắt của Brook, hắn nhìn ra được lão không nói dối. Một người có thể vui vẻ xé xác và ăn thịt đồng bạn hay thân nhân cần phải có tâm lý biến thái hay dây thần kinh thô to cỡ nào!? Hoài Nam không dám tưởng tượng. Ở trái đất, mặt trăng hay tiên giới, hắn cũng chưa từng thấy được. Nhưng đó là chuyện xảy ra hằng ngày ở ma giới. “Tại sao!? Ta không thể biết những kẻ đã ngã xuống và chết đi, biến thành thực phẩm hay tinh hoa huyết nhục cho đời sau nghĩ gì, nhưng những người sống các ngươi nghĩ gì!? Không một chút đau buồn khi người từng cùng ăn thịt với các ngươi biến mất, người từng cười đùa với các ngươi không bao giờ cất tiếng nữa hay sao!?” Hắn trầm mặc một chút rồi hạ giọng nói: “Các người không thể làm gì cùng với bọn họ nữa!?” “Không thể cùng với!?” Brook nghi hoặc hỏi: “Lang nha thân sĩ, chẳng phải trong cơ thể ngươi hay chúng ta, vẫn đều chảy tinh hoa huyết nhục của đám sói con đã ngã xuống hay sao!? Chúng luôn ở bên trong chúng ta, sống cùng chúng ta. Tại sao lại là không thể cùng với nhau làm chuyện gì nữa!?” Hoài Nam há hốc miệng, tư duy logic gì thế này!? Đám này sống lỗi à!? Hắn không thể theo nổi. Sau cùng, hắn mới bật thốt ra rằng: “Ta không thể chấp nhận, thân nhân, đồng bạn trước mặt ta ngã xuống....” “Ồ lời này...” Brook cắt ngang hắn, rồi cũng rơi vào vẻ trầm tư. Sau đó gã đại ma vương thành chủ này tặc lưỡi nói: “Một ngàn năm trước, cũng có một lang nha thân sĩ nói như vậy trước mặt nữ chúa Rita của bọn ta.” “Hình như các ngươi cùng một loài, nhân tộc phải không!?” Hoài Nam thấy nao nao: “Một ngàn năm trước cũng có nhân tộc đến đây!? Còn trở thành lang nha thân sĩ giống như ta!?” Brook gật đầu cười đáp: “Đúng vậy, tràng cảnh rất giống ngươi khi đó, làm bọn ta phải cảm khái, thời gian trôi qua thật là nhanh. Lang nha thân sĩ khi đó, giờ đã là ma chủ Lục Vân Tiên rồi.” “Lục Vân Tiên!?” Hoài Nam xẹt qua một tầng ký ức không mấy hay ho. Chợ tiên giới... thằng cha bán thuốc lừa đảo... hửng đông tập kích... Cận giới hoàng cao thủ bước ra từ phòng hắn. “Là ma chủ chí cao vô thượng. Tồn tại tuyệt đối ở ma giới.” “Ma chủ!? Ý ngươi là giới hoàng ma giới!? Hắn trông như thế nào!?” Hoài Nam hỏi gấp. “À, khác loài nên ta thấy ngươi với hắn không khác nhau nhiều lắm. Nhưng lông đầu của ngài rất dài, thường buộc lên thế này nè... và ánh mắt sáng như sao. Ây, bay đến đây rồi, tượng ma chủ đặt trước thủ phủ của nữ chúa kìa.” Brook đưa tay chỉ. Hoài Nam giật mình nhìn theo, không tự chủ được mấp máy môi. “Cái đệt...” Đây không phải thằng cha nằm trong quan tài Ethania vẫn hay vác đi đó sao!? Tụi bay đùa ta hả!? ...