If
Chương 2
10 năm sau cái chết của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, trong ngôi nhà ở đường Spinners End phía bắc nước Anh. Một cô bé nhỏ nhắn đang loay hoay trước tấm gương trong phòng mình. Cánh môi nhỏ đang bị chà đạp bởi hàm răng trắng muốt và đôi mắt màu xanh lơ đang nhíu chăt lại. Cô đang cố gắng cố định mái tóc nâu với những lọn xoăn to bồng bềnh của mình. Nhưng mọi nỗ lực dường như vô dụng, chiếc kẹp tóc có màu xanh trùng với màu mắt cô chỉ có thể trụ lại trên mái tóc mềm mượt chưa đến một phút rồi lại tuột xuống. Cô tỏ ra khá bực dọc, cất tiếng nói trẻ con của mình lên thu hút sự chú ý của người đàn ông phía sau mình:
_Con thật sự không tin được là không có bất cứ thứ gì có thể trị được mái tóc này của con. Điều này thực sự làm cho con bực mình Snape à.
Người đàn ông đang ngồi trong phòng cuối cùng cũng bị thu hút sự chú ý và ngẩng đầu khỏi những trang sách:
_Abigail! Ta không thể hiểu tại sao con cứ lãng phí thời gian của mình vào những việc không đâu. Nếu con có thể buộc được tóc mình thì có nghĩa là một phần tư dòng máu tiên nữ trong cơ thể con chỉ là một thữ vô nghĩa.
Ông vừa nói vừa khép quyển sách lại. Khẽ chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi đen với những hàng nút được gài cao kín cổ.
_Và bây giờ nếu con không muốn trể buổi tiệc sinh nhật của mình thì chúng ta phải đi thôi. Ta nghĩ rằng gia đình Malfoy không phải là những người thích chờ đợi.
Abigail nhìn mình trong gương lần cuối, sau khi xác định chiếc váy trắng xinh xắn của mình không có vấn đề gì thì quay người lại, theo sau Snape đến trước lò sưởi trong nhà.
_Con vẫn không cam tâm đâu, sẽ có một ngày con có thể buộc được tóc lên. Người không hiểu cái cảm giác có một mái tóc đẹp mà không thể làm gì với nó ngoài buông xõa xuống thế này đâu.
Cô bé vừa cằn nhằn vừa nắm lấy tay của Snape bước đến trước lò sưởi. Ông cầm lấy một nhúm bột flo quăng vào trong, ngọn lửa màu xanh bốc lên cả hai bước vào và Snape đọc địa chỉ của trang viên Malfoy. Sau cảm giác bị hút xuống và xoay tròn trong một cái ống đen đầy bồ hóng. Cả hai bước ra khỏi lò sưởi và thấy gia đình Malfoy đã đứng sẵn trước đó chào đón họ. Abigail bước ra và cúi chào một cách duyên dáng, đúng theo tiêu chuẩn của một quý cô.
_Cháu xin chào mọi người. Mọi người vẫn khỏe chứ ạ?
Bà Narcissa bước đến và nâng cô dậy trong khi ông Lucius bắt tay chào hỏi với Snape.
_Chúng ta vẫn khỏe bé cưng à, và chúc mừng sinh nhật con Abigail. Bây giờ con đã là một quý cô rồi đấy.
Bà khẽ cười và trao cho cô cái ôm đầy trìu mến. Đôi mắt bà tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp, bà quay ra phía sau kéo một cậu nhóc có mái tóc bạch kim đặc trưng của dòng họ Malfoy.
_Và ta nghĩ rằng Darco không thể đợi them để chúc mừng sinh nhật con đâu bé cưng à.
Cậu nhóc lúc nãy vẫn đứng phía sau nay bị mẹ mình kéo lên trước có phần lúng túng. Cậu mặc bộ vest màu trắng không cài nút trên cùng , rất hợp với cái váy đầm trắng của Abigail. Mái tóc bạch kim được chải truốt rất kiểu cách và được vuốt ngược ra phía sau. Cậu cố găng duy trì sự lịch lãm của một quý ông.
_Đã lâu không gặp em, Abigail, và chúc mừng sinh nhật.
Cậu cầm lấy tay cô bé và đặt lên mu bàn tay một nụ hôn đúng chuẩn quý ông lịch lãm. Abigail cũng khẽ nhún mình xuống cúi chào cậu. Cả hai đứa trẻ đều được nuôi dạy đúng theo quy cách quý tộc nước Anh thời đó.
Sau màn chào hỏi thì tất cả mọi người đều đi đến phòng ăn . Ông Lucius ngồi ở vị trí chủ vị, vợ ông ngồi bên tay trái mình và cậu con trai ngồi bên tay phải, còn Snape ngồi ở đầu bên kia bàn ăn cùng với Abigail. Vì bữa tiệc hôm nay là mừng sinh nhật cho Abigial nên trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo và ngon mắt. Nếu tính theo tập tục, sinh nhật của cô bé đáng lẽ phải tổ chức một bữa tiệc lớn với sự hiện diện của những dòng họ phù thủy quý tộc. Nhưng vì tính chất lạnh nhạt và sự xuống dốc của dòng họ Prince nên tất cả lễ nghi đều được dẹp bỏ.
Abigail không thể nào mừng rỡ hơn vơi quyết định này của Snape. Cô bé vốn không thể chịu nổi những bữa tiệc với những con người luôn đeo trên mình bộ mặt tươi cười giả tạo. Họ quyết định chỉ tổ chức một bữa tối ấm cúng với gia đình Malfoy. Vì tính chất công việc của mình, Snape không thể nào dành toàn bộ thời gian và tâm trí của mình cho Abigail, cô lớn lên với sự trông nom của Ruth-con gia tinh nhà Prince, và gia đình Malfoy. Bà Nacrissa sau khi biết được Snape đã có thể bỏ mặc bé con mới vài tháng tuổi cho gia tinh chăm sóc và đã thuyết phục Snape giao Abigial cho bà chăm sóc. Cứ thế Abigail sẽ ở trang viên Malfoy khi Snape dạy học ở Hogwarts và sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Trang viên Malfoy chính là ngôi nhà thứ hai của cô bé.
Sau khi kết thúc bữa tiệc cùng với màn ăn bánh kem và mở quà. Ông bà Malfoy hối thúc hai đứa trẻ lên lầu đi ngủ vì cũng đã khá trễ rồi. Tối nay Abigail sẽ ở lại trang viên Malfoy vì ngày mai là ngày 1 tháng 9, giáo sư Snape phải về Hogwarts để làm việc.
Malfoy cầm tay dắt Abigail lên phòng của cô, rồi đóng cửa lại, kiểm tra chắc chắn là mẹ mình không theo sau. Cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng. Tay đưa lên nới lỏng chiếc nơ ở cổ, miệng cũng không quên làu bàu.
_Mệt chết anh rồi, anh thể cái nơ này làm người ta bức bối, khó chịu y như phải chòng đầu vào dây thừng treo cổ vậy.
Abigail cũng bỏ lớp ngụy trang quý cô của mình, dùng chân trần chạy lên chiếc giường mềm mại của cô. Đôi mày nhăn lại cùng với cái mũi nhỏ khẽ chun.
_Anh tưởng em cũng thoải mái lắm sao. Mệt chết đi được. Mà anh đừng có đánh trống lảng. Quà của em đâu.
Cô vừa nói vừa đưa tay về phía Draco. Cậu cũng tinh nghịch đáp lại:
_Anh đã đưa nó cho em lúc ở dưới sảnh lớn rồi mà. Sao nào? Em không thích quả cầu tuyết anh tặng ư.
Cô bé chống tay lên hông vờ tực giận :
_Em thừa biết nó không phải là món quà chính thức mà anh tặng em. Anh biết rằng em ghét những món quà trang trí không có giá trị thực tế mà.
Cô vừa nói vừa bước đến lay lay tay Draco. Cuối cùng cậu cũng đầu hàng. Cậu đưa tay vuốt lại những sợi tóc bạch kim mặc dù không có một cọng tóc rối nào cả.
_Được rồi! Anh chịu thua em đấy. Quà của em đây. Chúc mừng sinh nhật. Abigail!
Draco vừa nói vừa đưa tay vào trong túi, lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ màu trắng, phía trên còn có một chiếc nơ hồng xinh xắn.
_Em biết mà.
Abigail cầm lấy chiếc hộp và nở nụ cười đắc thắng. Cô mở hộp ra, bên trong là một sợi dây vải mềm mại màu xanh lục được viền đăng-ten màu trắng bạc. Sợi dây được trang trí bằng những họa tiết chìm cầu kỳ và công phu.
Draco đưa tay vuốt mũi cười ngượng ngùng.
_Anh biết em luôn muốn làm cái gì đó với mái tóc mình. Sinh nhật này anh chỉ có thể tặng em cái này. Chờ anh vào Hogwart, anh sẽ nghiên cứu xem có cách nào giúp em không.
Trái tim Abigail bỗng nóng lên. Snape và ông bà Malfoy yêu thương cô, nhưng với họ điều này chẳng qua là điều cố chấp của trẻ con. Không ai thật sự quan tâm đến nó. Nhưng người con trai trước mặt cô đây lại nhớ đến. điều này khiến cho cô cảm thấy thật vui. Cô không kiềm chế được ôm lấy cậu.
Draco nhìn cái đầu nhỏ nhắn chôn trong ngực mình. Mặc dù lớn hơn cô một tuổi nhưng cậu đã cao hơn cô rất nhiều, cô còn không đứng tới vai cậu nữa. Cậu khẽ vuốt ve mái tóc nâu mềm của cô.
_Hy vọng em thích nó.
Giọng nói non nớt của thiếu niên vang lên trên đầu Abigail. Cô ngước mắt lên, dùng đôi mắt màu xanh lơ xoáy sâu vào đôi mắt xám trắng của cậu. Miệng nhỏ khẽ cong lên.
_Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời. Darco à, cám ơn anh.
Tiếng chuông từ chiêc đồng hồ quả lắc bên cạnh vang lên, báo hiệu đã 11 giờ, và cũng cắt đứt cuộc nói chuyện của họ. Draco phải về phòng mình sớm vì mai là ngày 1 tháng 9 cũng là ngày cậu phải nhập học ở Hogwarts.
Sau khi chắc chắn Draco đã về phòng mình. Abigail dáo dác nhìn xung quanh khẽ gọi.
_Dobby…..Dobby! Bạn ở đâu?
Một tiếng bụp vang lên nho nhỏ. Một con gia tinh xuất hiện. Nó mặc một chiếc áo gối cũ, đi tất mỗi bên một chiêc, tai to và nhọn giống tai dơi và đôi mắt to như hai trái bong bằng bong. Nó khúm núm và run sợ đáp.
_Dobby ở đây thưa cô chủ nhỏ. Không biết Dobby có thể giúp gì cho cô?
Abigail đáp lại nó bắng một giọng sốt sắng. Thề có Merlin, cuộc trò chuyện với Draco quá lâu nên nó làm cô suýt trễ giờ. Sắp qua 12 giờ đêm, và còn một người nữa cô muốn chia sẻ niềm vui sinh nhật cùng.
_Bạn mau đưa tôi đến túp lều cũ đi. Tôi sắp trễ hẹn với người bạn của mình rồi.
Con gia tinh khẽ cúi đầu vâng theo mệnh lệnh. Sau một tiếng búng tay, Abigail xuất hiện trong một túp lều cũ nát, không có ánh sáng. Nhưng dường như cô đã quá quen với nơi này. Cô quay lại và hơi nhún người nói:
_Cám ơn bạn, Dobby. Hy vọng bạn có thể quay lại đón mình sau một giờ nữa. Và điều quan trọng nhất, vẫn như cũ là mình không hy vọng có ai biết về điều này.
Dobby cúi đầu, run sợ khúm núm đáp lại:
_Vâng thưa cô chủ. Dobby sẽ không nói với bất kỳ ai.
Nói xong con gia tinh biến mất. Abigail quen thuộc đường lối thắp một ngọn nến nhỏ trong túp lều, khẽ tiếng gọi.
_Tom, anh ở đâu. Em tới rồi.
Cô vừa cất tiếng thì một bong người mờ nhạt xuất hiện ngay lập tức. Người đó đáp lại cô:
_Anh đây, Abigail. Chúc mừng sinh nhật em.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
51 chương
24 chương
124 chương
35 chương
528 chương
65 chương