Ice Angels (Thiên thần băng giá)
Chương 2
My gằn giọng,liếc nó, lấy chân giẫm lên sách vở nó. Nó nhìn My, ánh nhìn bình thản đến lạ kì, đôi mắt xám mở to khẽ chớp nhẹ. Nó cúi xuồng nhặt tập vở. My đâu chịu tha, nhấn mạnh chân cố tình ko cho nó lấy rồi cười nham hiểm:
- Liếm chân tôi đi, tôi sẽ để chị lấy nó.
Chợt phát ra 1 âm thanh trong trẻo cuốn hút, mê hoặc lòng người. Nhỏ, âm thanh đó rất nhỏ nhưng đủ khiến tim người khác ngừng đập.
- Bỏ...chân ra!-(vì trong quyển sách có kẹp tấm hình của ba mẹ nó)
Tất cả sửng sốt, là nó, chính là nó nói. Lần đầu tiên, nó hé môi nói, lần đầu tiên kể từ chuyển tới ở nhà My. Nhỏ My như đứng hình, ng cứng đơ ra. Bao nhiêu lần My hành hạ nói sốc nó mà nó đâu hề lên tiếng. Ở với nó 12 năm trời chưa hề nghe nó mở miệng nói 1 từ nào.. Nhỏ nghĩ nó bị câm, hoàn toàn ko, My bất ngờ. Lại là giọng nói đó nhưng âm sắc hơi khác, nó nhấn từng chữ:
- Bỏ...chân...ra
Hơi lạnh toát ra từ ng nó, khuôn mặt nó vẫn vậy ko cảm xúc nhưng đôi mắt đó mở to, xám hơn, lạnh lẽo hơn. Đôi mắt hiện rõ sự chết chóc hoang tàn. Nó giật mạnh cuốn sách dưới chân My làm My suýt ngã bổ. Cả lớp nín thở hồi hộp quan sát từng hành động của nó. Thật bất ngờ!. Nhỏ My dần dần lấy lại tinh thần nhưng vẫn còn sốc nặng lắm. Giọng nhỏ run run:
- chị...chị mới nói gì?
Nó trở về trạng thái ban đầu, im lặng và lờ My đi. My còn chưa hết sốc nhìn nó bàng hoàng, ngạc nhiên. Bỗng một kẻ lạ mặt bước vào lớp phá tan bầu ko khí tĩnh lặng nặng mùi
"chết chóc
". Trái tim bắt đầu đập lại, các girl nhốn nháo:
"Trời ơi! anh ấy đẹp trai quá!
"
"Thiên thần của lòng em
"...bla...bla... Nhốn nháo, hò hét, có đứa còn ngất xỉu. Có 1 sự hỗn độn ko hề nhẹ, nhiều chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp trong buổi học đấu năm của lớp 11F1. Tiếng xì xầm bàn tán, một mớ âm thanh hỗn độn. Cô giáo bước vào, rất ko hài lòng (cô nổi qụau rồi đó), đập bàn quát tháo:
- Im lặng! vào lớp rồi đấy nhá, các anh các chị nghĩ đây là khu vui chơi giải trí hay sao? lớp 11 mà ý thức kém đến thế cùng...bla...bla...
Và cô cứ tiếp tục cái điệp khúc muôn thuở. Còn trai lạ mặt kia là ai? Một dấu hỏi to đùng trong mắt bọn hám trai. Anh chàng tiến đến chỗ nó, nhìn lướt qua nó rồi ngồi xuống bên cạnh, vứt cặp lên bàn (vì thái độ của nó im lặng khác với mấy cô nàng kia nên hắn mới ngồi ak, chứ ngồi cùng bọn kia chắc hắn về gặp tổ tiên sớm). Còn nó, nó cứ ngồi như vậy chẳng thèm nhìn anh chàng đẹp trai ấy lấy 1 cái. Nó hướng đôi mắt đẹp lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Cả lớp hết nhìn nó rồi lại nhìn anh chàng. Xì xầm lại nổi lên, bà cô phải thét ra lửa bọn chúng mới chịu im cho. Cô hắng giọng nói:
- E hèm! Năm nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp này. Tất cả đã quen mặt nhau rồi nhỉ? (À! cái này là do hùi lớp 10 bọn nó đã học bà cô này rồi, bà dạy hóa sinh). Nhân đây cô cũng xin giới thiệu với các e 1 thành viên mới. Nào, mời em đứng lên giới thiệu về mình.
Anh chàng lạnh lùng đứng dậy, gương mặt thanh tú ko biểu cảm.
- Nguyên Kỳ - Cậu ngồi xuống.
Giọng nói trầm ấm, nam tính cuốn hút như có ma lực, mấy em trong lớp hồn bay theo gió nhìn Nguyên Kỳ ko chớp mắt ( giống như cậu ta là vật thể kì lạ). Bà cô vội đỡ lời:
- Bạn ấy tên Nguyên Kỳ, các em nghe rõ chưa? Kỳ mới chuyển từ Pháp về đây, cậu ấy sẽ học với chúng ta 2 năm còn lại. Các em cho tràng pháo tay hoan nghênh bạn nào. ( bà cô cũng
"say
" Kỳ mất oy!).
Cả lớp vỗ tay như sấm. Tất nhiên, nó và Kỳ ko thích vụ này xí nào, cả 2 đều ghét sự ồn ào.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
146 chương
91 chương
57 chương
179 chương