Trông nó ngộ nghĩnh và đáng yêu quá, tim Kỳ lại đập thình thịch nữa rồi. Cậu ngồi yên nhìn nó ăn, đôi mắt đen thẳm ánh lên một chút gì đó ấm áp (mặc dù là vẻ mặt vẫn lạnh lùng). Cậu chưa bao giờ nhìn ai như vậy đặc biệt là con gái, đôi mắt cậu ko thể rời khỏi người nó được, với nó cậu ko thể phớt lờ. Trong thâm tâm, cậu ko dám chắc rằng mình thích nó nhưng cậu lại ko thể làm ngơ khi nó gặp chuyện. Nó ít nhiều cũng làm thay đổi con người cậu, nó là người con gái đầu tiên mà cậu nói chuyện nhiều đến vậy. Tất nhiên là cậu đã gặp qua ko ít girl nhưng nó là người đặc biệt nhất. Ở nó cậu cảm thấy có một điều gì đó bí ẩn, lôi cuốn, và nhất là nó ko hề quan tâm đến cậu. Cô bé đặc biệt. Nó như cảm nhận được ánh mắt Nguyên Kỳ, dừng ăn nó ngước mắt lên. Mắt nó chạm mắt Kỳ, nó ko ngạc nhiên cũng ko phản úng gì, cúi đầu ăn tiếp. Kỳ vội thu ánh nhìn lại, trong khoảnh khắc đó cậu hơi hụt hẫng, nó thật lạnh lùng, có lẽ trong mắt nó cậu ko là gì cả. - Tôi đưa cô về. - Về đâu?- Nó ngước mắt hỏi, có nét buồn trong đôi mắt xám, gương mặt nó vẫn lạnh tanh. Nó chẳng còn chỗ nào để về, giờ nó như 1 đứa vô gia cư. - Nhà Thái Vỹ Lân –Kỳ lạnh lùng trả lời nó. - Đó ko phải nhà. – Nó lắc đầu, ko đợi Nguyên Kỳ nói tiếp nó leo tọt lên xe và ngồi yên vị. Giờ chắc có đuổi nó cũng ko đi, Kỳ quyết định sẽ.......chở nó về nhà Kỳ. - Vậy,về....nhà tôi. – Kỳ nói như vẻ thăm dò(hơi ngượng miệng). Nó gật nhẹ (chắc nó ghiền nhà Kỳ quá oy). Từ chỗ nhà hàng về đến biệt thự cũng khá xa nên nó ngủ thiếp đi. Trời cũng đã nhá nhem tối, ánh đèn đường hắt vào xe, mùi hương trên xe thoang thoảng dễ chịu làm nó ngủ ngon lành. Hai tay buông hờ, đầu tựa vào cửa xe, nhìn nó với góc độ này cùng với ánh đèn chắc ko ai có thể rời mắt đuợc. Nguyên Kỳ khẽ lấy tay đẩy đầu nó tựa vào vai Kỳ, Kỳ nhìn nó trìu mến: “Như vậy sẽ ngủ ngon hơn”. Mỗi lần được gần bên nó, cậu thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác dễ chịu khi nó ở cạnh cậu và điều đó khiến trái tim lạnh giá trỗi dậy thôi thúc cậu phải có được nó. Cậu thừa nhận với chính bản thân: Cậu đã yêu nó. - Cậu đã về! Ông chủ có gửi quà cho cậu. Lão quản gia nhanh nhẹn thông báo cho Nguyên Kỳ, ko nói gì, Kỳ khom người bế nó ra khỏi xe. Lão quản gia đưa mắt thăm dò, vẻ mặt điềm nhiên: - Chuẩn bị phòng cho cô bé. - Ko cần – Nguyên Kỳ phớt lờ lão, bế nó lên phòng. - Đây là quà của ông chủ!- Lão nói như nhắc nhở Kỳ, cầm hộp quà trên tay. Kỳ nhìn lão quản gia với ánh mắt khó chịu, bị làm phiền. Lão nhanh tay mở hộp quà ra. Sặc! Một chiếc váy cưới sang trọng và bên trên chiếc váy là một.....con dao nhỏ mạ bạc. lão quản gia nhìn thật chăm chú Kỳ, quan sát từng nét mặt, từng ánh mắt của Kỳ à Lão đang thăm dò do thám. Có vẻ như sự “quan tâm” ấy của lão chỉ được con số 0. nguyên Kỳ vẫn như vậy, lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại ko chút cảm xúc, Kỳ đưa đôi mắt lạnh tanh nhìn lão quản gia, Kỳ hiểu ý nghĩ và mục đích của món quà vô vị này (vô vị với bản thân Kỳ). - Đốt đi. - Quà của ông chủ cậu ko nên đốt vì.... - Đốt! – Kỳ ra lệnh đầy uy lực, trông Kỳ dữ chết đi được. ko nói gì thêm nữa lão quản gia cúi chào Kỳ rồi ôm hộp quà đi. ************************* - Thế nào? Nó co thích món quà ta tặng ko? - Cậu chủ sai tôi đốt rồi ạ! - Là đốt hả? Ha ha ha......nó đúng là thằng bất trị. Chắc ta phải dùng hành động may ra mới thức tỉnh nó. - Vậy ông chủ định làm gì tiếp theo? - Còn nhiều thứ thú vị lắm, ông ko nên nóng vội... ************************* Tại biệt thự Thái Gia - Ông nội! Mọi việc thuận lợi chứ ạ? – Tiếng Thái Vỹ Lân - Ừ! Kí hợp đồng rồi. Mà sao cháu lại về vào giờ này? Ko ở bệnh viện à? - Cô ấy xuất viện rồi ông nội. - Xuất viện thì tốt nhưng ta thấy nét mặt cháu ko được vui. Cháu ko nên đặt quá nhiều tình cảm, cháu còn phải gánh vác sự nghiệp Thái gia. Đừng để tình cảm làm chia trí - Cháu hiểu mà ông, xin ông cứ yên tâm. Cháu nhất định ko bỏ cuộc đâu.